26NNN – #22: Tuần cuối cùng (1).

Sau khi thẳng tay xoá sổ lời mời kết bạn bonus thêm quả block, Minhyun hậm hực trèo lên giường đắp chăn đi ngủ. Jonghyun ngẩn người nhìn Minhyun một lúc, rồi quay sang thì thào với Seongwoo đang nằm bò ra chơi Zombie Tsunami trên giường mình:

“Tao vẫn không hiểu sao đóng cùng nam chính đẹp trai lai láng là mày mà cô nàng lại để ý tao.”

“Vì mày nổi tiếng từ lâu rồi, dốt ạ. Mày có thấy cái radio phát lúc sáu giờ tối cứ ra rả ra rả tên mày không, Donghyun bảo tao là người ta còn phải vứt bớt thư gửi cho mày đấy.”

Jonghyun thở dài cúi đầu nhìn điện thoại. Thôi thì đẹp trai quá cũng khổ, đã sống trong cái khổ này mười tám năm nay cũng đủ quen rồi. Nhưng khổ hơn nữa là hôm nay phải lại phải dỗ Hwang Minhyun nguôi giận thôi.
.
.
.

Vì là tuần cuối cùng, nên làm cái gì cũng trở nên đáng nhớ hơn hẳn những tuần trước.

Trung đội của bọn họ còn một môn nữa chưa thi xong. Trong những ngày cuối cùng ai mà còn tâm trí học hành, nên luật an ninh quốc phòng là gì, chiến thuật đánh giáp lá cà hiệu quả hơn hay đánh xa lợi hại hơn, hầm trú ẩn và địa đạo được đào như thế nào, không một đứa nào biết. Vác cái đầu rỗng đi thi kể ra cũng hơi chủ quan, nhưng sau kì thi đầu tiên Jang Sejong đã phát hiện ra rằng các giáo viên không thể chấm cả nghìn bài thi trong vòng hai ngày ngắn ngủi, điểm thi còn bằng nhau chằn chặn chứ không có số lẻ – trong khi đó rõ ràng là khoanh trắc nghiệm năm mươi câu, nên cả lũ bung lụa hẳn, vì mọi thứ rõ ràng là số trời, ai xui xẻo thì người đó trúng vé thi lại thôi.

Lần này thì Im Youngmin và Kim Donghyun cùng nhau trúng số độc đắc.

Một buổi tối nọ khi người người nhà nhà nô nức đi tập văn nghệ, đá cầu, đá bóng, ngồi bên ghế đá nghe những bản tình ca và cùng nhau chơi ma sói gắn kết tình anh em đồng chí, thì Youngmin và Donghyun phải ngồi trên giảng đường tham gia lớp ôn thi lại cấp tốc.

Nghĩ đến cũng thấy tự nhục dùm cho bản thân.

“Donghyun, giáp lá cà hay tầm xa?”

“Kéo pháo nhọc lắm, cứ xông lên chém là xong hết.” Donghyun bẻ khớp ngón tay. “Nhưng trong giáo trình kêu là bắn tầm xa và đánh du kích để bảo toàn lực lượng nè.”

“Sao bên địch rút lui thì gọi là tháo chạy còn bên ta rút thì gọi là bảo toàn lực lượng?”

“Thế sao lúc anh lụi bừa được tám điểm thì anh nói là thực lực còn bây giờ anh được hai thì lại kêu là hên xui?”

Youngmin im bặt. Luận về nắm đấm mình cũng thua, luận về cãi lý mình cũng không có cửa thắng, sau này mình chiếu dưới chắc kèo rồi… Youngmin úp mặt vào trang giáo trình cũ nát vẽ chi chít những hình nhăng cuội, thở dài ngao ngán. Còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã nghe Donghyun nói tiếp:

“Nhưng mà giả sử bây giờ em thích anh, anh cũng thích em thì là thực lực hay là hên xui?”

Youngmin muốn mãi mãi chôn mặt nơi trang sách này.

“Trọng điểm câu em vừa nói có phải là em thích anh không?”

“Là giả sử!”

“Không cần giả sử đâu. Thực lực đấy Kim Donghyun ạ.” Đến tỏ tình cũng bị người ta chiếm mất thế thượng phong… Mà thôi, Youngmin cũng không quản nhiều đến thế, hắn ngẩng đầu dậy nhìn Donghyun cười tươi roi rói, xòe tay ra véo má cậu một cái.

Tất cả chỉ học trong vòng một tiếng rưỡi sau đó vào thi luôn, vì là học quân sự nên cũng chẳng giáo viên nào nỡ cho các em phải quầy quả lên đây học lại năm sau cả – trừ trường hợp xấc xược khó cải tạo đến mức thua luôn. Youngmin và Donghyun vẫn lụi bừa như thường, lụi xong thì hiên ngang vào hàng tạp hóa mua lấy gần hai chục hộp mì tôm và ba phích nước xách về phòng.

211 và 212 đã tề tựu đông đủ, ba con vịt quay thơm ngát vẫn còn ấm ấm được anh đại đội trưởng lạm quyền ra cổng lấy được bày biện ra mấy cái hộp xốp, la liệt cả phòng. Kwak Aron và tuần vừa rồi được về nhà, xách lên một quả dưa to bự, thêm hộp thịt bò khô trấn lột được chỗ Ha Sungwoon nữa thì cũng vừa vặn làm thành một bữa tiệc đêm thịnh soạn.

Mười hai con người mà chỉ mở duy nhất một cái đèn led, sau câu “bắt đầu đi” không biết là ai nói thì trận chiến đồ ăn thực sự bắt đầu. Dù ăn mì cùng vịt quay nghe hơi không đúng cho lắm nhưng lúc này không phải là lúc để nghĩ đến chuyện đúng hay không, tiếng húp mì sụp soạt, tiếng nhai thịt vịt, cắn dưa ngập nước vang khắp phòng, đứng trước đồ ăn bỗng chốc chẳng ai biết mình là ai. Cũng may Kang Daniel là Trung đội trưởng và Kim Jonghyun là Đại đội trưởng, hai đầu tàu còn đang làm chuyện xấu xa thì không một người nào phải thấy nhột hết. Xì sụp được hai mươi phút thì chỉ còn lại vỏ và rác, cả lũ không hẹn mà ợ lên một cái rồi cùng nhau phá lên cười, tiếng cười giòn tan chưa kịp bật hết ra thì đã phải kìm lại.

Sợ bị phát hiện quá thể.

“Chúng mình ở với nhau được bốn tuần rồi này.”

“Bậy. Mới được hơn ba tuần một tí thôi.”

“Sau này về mày có nhớ tao không?”

“Nếu như không phải tao học cùng lớp với mày và còn cùng nhóm thảo luận với mày luôn thì tao sẽ nhớ mày đấy.”

“Thôi tao biết trọng tâm nằm ở chỗ mày nhớ tao rồi.” Kim Jaehwan cười mãn nguyện ôm chầm lấy Daniel. “Tao yêu mày lắm.”

“Ừ biết rồi.” Nhưng tao yêu Ong Seongwoo cơ.

Sau khi Daniel nói thì tất cả rơi vào trầm ngâm. Không phải tất cả đều học chung một lớp – thậm chí có những đứa học cùng lớp với nhau mà còn không biết là mình cùng lớp nhau như Kang Dongho và Kwak Aron, như Jang Sejong và Im Youngmin. Nhưng ít ra thì, sau khi đi học quân sự về, tất cả có thể bá vai bá cổ ra quán nét gần trường chơi liên quân được rồi. Tất cả cùng nhìn nhau, thốt nhiên cảm thấy quân sự thật là tốt.

“Ê, uống rượu không?” Sewoon đang ngồi im lìm thì đột nhiên ngẩng mặt dậy. “Từ sau khi Dongho bị bắt vì uống rượu thì phòng tao cũng không dám uống nữa, vẫn còn quá nửa chai rượu táo mèo kia kìa.”

“Ghê, còn mang hẳn rượu táo mèo.” Minki vỗ tay tán thưởng. “Dù tao không biết uống rượu nhưng tao vẫn nhiệt liệt hoan nghênh, một buổi tối đẹp trời và nhiều cảm xúc như thế này thì cần phải có rượu để thăng hoa.”

“Nghe đồn B6 còn hút cần đấy. Bị bắt thì chắc suất về quê với chăn bò trên đồng cỏ bao la rồi.” Minhyun rùng mình.

“Mày cứ an phận với cốc Coca cola của mày đi.” Seongwoo dài giọng, đưa chân ra đạp Minhyun. Hắn cũng không vừa, hai người đạp chân nhau ra chiều thích thú lắm, đến lúc Jonghyun giơ tay ra chặn lại mới không chiến đấu nữa.

Rượu được rót hẳn ra cốc to, mỗi người một ngụm. Vị táo mèo thơm nồng đập vào đầu lưỡi, đọng lại cảm giác cay nồng tê tê khiến người ta không nhịn được mà khà một cái. Hộp bò khô giờ lại đắt hàng, cả đám vừa ăn vừa nói chuyện. Từ chuyện môn pháp luật đại cương kì trước Ong Seongwoo bị điểm D phải đăng kí học cải thiện, đến chuyện Kang Daniel vào nhầm phòng thi vật lí đại cương bị đánh trượt ngay tức khắc, Hwang Minhyun nhờ đẹp trai nên thuận lợi qua môn Tiếng anh nâng cao, đến chuyện tại sao cả đống cùng ở trong những câu lạc bộ liên quan đến nhau mà trước đây lại chẳng biết nhau.

“Vì Hội sinh viên chảnh mèo mà.” Daniel nhăn mặt cười đùa. “Chúng mày có thấy những người trong cái hội ấy, như là Ong Seongwoo hay Hwang Minhyun, Choi Minki, Kang Dongho đều là những kẻ nhìn qua thì như hoàng tử nhưng chơi cùng mới biết là bọn dở hơi không. Hồi mới đầu lúc tuyển cộng tác viên cho Hội sinh viên, tao còn tưởng yêu cầu đặt ra là trông phải thật sang chảnh cơ! Thế nên vô hình chung chẳng đứa nào thích bắt chuyện với chúng mày trước, mới chẳng quen nhau.”

“Hồi đầu Kang Daniel với Hwang Minhyun còn không thèm khóa quần.”

“Ong Seongwoo đồ biến thái, chẳng liên quan!”

“Nói mới nhớ chúng mình vẫn cứ phải đi đổ rác hả? Dạo này đời tao mệt quá man, sáng dậy sớm đi hót rác trưa thì đi luyện đàn tối thì hát hộc cả bơ. Người ta thì ăn để nuôi da trắng mặt đẹp, tao ăn để có sức đi đẩy xe rác với gào thét rách cuống họng, đúng là hồng nhan thì dễ bạc phận quá mà.”

“Jaehwan mày uống cho lắm vào xong mai mất giọng thì đừng đổ tội cho ai nhé. Sewoon, mày và nó bị loại khỏi vòng chiến đấu.” Dongho giật lấy cốc rượu trong tay Jaehwan, tay còn lại đẩy nó ra ngoài vòng tròn. Hwang Minhyun mặt thông cảm chìa ra cho Jaehwan cốc sprite vẫn còn một nửa cái xương đùi vịt vắt qua sexy hững hờ. Jaehwan trừng mắt:

“Bố thèm vào!”

Cộc cộc.

Tiếng gõ cửa vang lên như một hồi chuông tử thần, Youngmin ngồi cạnh cửa run rẩy mở chốt. Thầy quản giáo đứng nghiêm sừng sững như hung thần ác sát, miệng nhếch lên một góc đúng chuẩn bốn lăm độ, hất Youngmin sang một bên rồi với tay bật công tắc đèn.

Phòng toàn rác. Toàn mùi mì tôm, mùi dầu mỡ, mùi thịt vịt, đáng đánh hơn, có cả mùi rượu.

Kim Jonghyun Đại đội trưởng mẫn cán đáng kính vĩ đại, giấc mơ của hàng ngàn cô gái vẫn đang cầm cốc rượu uống dở trên tay. Anh nấc cục một cái rồi run run đặt cốc rượu xuống, ánh mắt nửa khổ đau nửa tự trách số phận hẩm hiu.

Hình như dớp của mùa quân sự này chính là không có một Đại đội trưởng nào nên hồn.

End #22.

Sau khi mình nhìn lại thì thấy độ dài của chương này gần gấp đôi chương đầu tiên luôn =)) giống kiểu đi thi giáo viên bắt viết đúng mười lăm dòng nên dù ngày thường phóng bút mỗi dòng bảy chữ thì giờ phải độn lên gấp đôi thành mười bốn chữ vậy đó =)))

Sau khi thẳng tay xoá sổ lời mời kết bạn bonus thêm quả block, Minhyun hậm hực trèo lên giường đắp chăn đi ngủ. Jonghyun ngẩn người nhìn Minhyun một lúc, rồi quay sang thì thào với Seongwoo đang nằm bò ra chơi Zombie Tsunami trên giường mình:

“Tao vẫn không hiểu sao đóng cùng nam chính đẹp trai lai láng là mày mà cô nàng lại để ý tao.”

“Vì mày nổi tiếng từ lâu rồi, dốt ạ. Mày có thấy cái radio phát lúc sáu giờ tối cứ ra rả ra rả tên mày không, Donghyun bảo tao là người ta còn phải vứt bớt thư gửi cho mày đấy.”

Jonghyun thở dài cúi đầu nhìn điện thoại. Thôi thì đẹp trai quá cũng khổ, đã sống trong cái khổ này mười tám năm nay cũng đủ quen rồi. Nhưng khổ hơn nữa là hôm nay phải lại phải dỗ Hwang Minhyun nguôi giận thôi.
.
.
.

Vì là tuần cuối cùng, nên làm cái gì cũng trở nên đáng nhớ hơn hẳn những tuần trước.

Trung đội của bọn họ còn một môn nữa chưa thi xong. Trong những ngày cuối cùng ai mà còn tâm trí học hành, nên luật an ninh quốc phòng là gì, chiến thuật đánh giáp lá cà hiệu quả hơn hay đánh xa lợi hại hơn, hầm trú ẩn và địa đạo được đào như thế nào, không một đứa nào biết. Vác cái đầu rỗng đi thi kể ra cũng hơi chủ quan, nhưng sau kì thi đầu tiên Jang Sejong đã phát hiện ra rằng các giáo viên không thể chấm cả nghìn bài thi trong vòng hai ngày ngắn ngủi, điểm thi còn bằng nhau chằn chặn chứ không có số lẻ – trong khi đó rõ ràng là khoanh trắc nghiệm năm mươi câu, nên cả lũ bung lụa hẳn, vì mọi thứ rõ ràng là số trời, ai xui xẻo thì người đó trúng vé thi lại thôi.

Lần này thì Im Youngmin và Kim Donghyun cùng nhau trúng số độc đắc.

Một buổi tối nọ khi người người nhà nhà nô nức đi tập văn nghệ, đá cầu, đá bóng, ngồi bên ghế đá nghe những bản tình ca và cùng nhau chơi ma sói gắn kết tình anh em đồng chí, thì Youngmin và Donghyun phải ngồi trên giảng đường tham gia lớp ôn thi lại cấp tốc.

Nghĩ đến cũng thấy tự nhục dùm cho bản thân.

“Donghyun, giáp lá cà hay tầm xa?”

“Kéo pháo nhọc lắm, cứ xông lên chém là xong hết.” Donghyun bẻ khớp ngón tay. “Nhưng trong giáo trình kêu là bắn tầm xa và đánh du kích để bảo toàn lực lượng nè.”

“Sao bên địch rút lui thì gọi là tháo chạy còn bên ta rút thì gọi là bảo toàn lực lượng?”

“Thế sao lúc anh lụi bừa được tám điểm thì anh nói là thực lực còn bây giờ anh được hai thì lại kêu là hên xui?”

Youngmin im bặt. Luận về nắm đấm mình cũng thua, luận về cãi lý mình cũng không có cửa thắng, sau này mình chiếu dưới chắc kèo rồi… Youngmin úp mặt vào trang giáo trình cũ nát vẽ chi chít những hình nhăng cuội, thở dài ngao ngán. Còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã nghe Donghyun nói tiếp:

“Nhưng mà giả sử bây giờ em thích anh, anh cũng thích em thì là thực lực hay là hên xui?”

Youngmin muốn mãi mãi chôn mặt nơi trang sách này.

“Trọng điểm câu em vừa nói có phải là em thích anh không?”

“Là giả sử!”

“Không cần giả sử đâu. Thực lực đấy Kim Donghyun ạ.” Đến tỏ tình cũng bị người ta chiếm mất thế thượng phong… Mà thôi, Youngmin cũng không quản nhiều đến thế, hắn ngẩng đầu dậy nhìn Donghyun cười tươi roi rói, xòe tay ra véo má cậu một cái.

Tất cả chỉ học trong vòng một tiếng rưỡi sau đó vào thi luôn, vì là học quân sự nên cũng chẳng giáo viên nào nỡ cho các em phải quầy quả lên đây học lại năm sau cả – trừ trường hợp xấc xược khó cải tạo đến mức thua luôn. Youngmin và Donghyun vẫn lụi bừa như thường, lụi xong thì hiên ngang vào hàng tạp hóa mua lấy gần hai chục hộp mì tôm và ba phích nước xách về phòng.

211 và 212 đã tề tựu đông đủ, ba con vịt quay thơm ngát vẫn còn ấm ấm được anh đại đội trưởng lạm quyền ra cổng lấy được bày biện ra mấy cái hộp xốp, la liệt cả phòng. Kwak Aron và tuần vừa rồi được về nhà, xách lên một quả dưa to bự, thêm hộp thịt bò khô trấn lột được chỗ Ha Sungwoon nữa thì cũng vừa vặn làm thành một bữa tiệc đêm thịnh soạn.

Mười hai con người mà chỉ mở duy nhất một cái đèn led, sau câu “bắt đầu đi” không biết là ai nói thì trận chiến đồ ăn thực sự bắt đầu. Dù ăn mì cùng vịt quay nghe hơi không đúng cho lắm nhưng lúc này không phải là lúc để nghĩ đến chuyện đúng hay không, tiếng húp mì sụp soạt, tiếng nhai thịt vịt, cắn dưa ngập nước vang khắp phòng, đứng trước đồ ăn bỗng chốc chẳng ai biết mình là ai. Cũng may Kang Daniel là Trung đội trưởng và Kim Jonghyun là Đại đội trưởng, hai đầu tàu còn đang làm chuyện xấu xa thì không một người nào phải thấy nhột hết. Xì sụp được hai mươi phút thì chỉ còn lại vỏ và rác, cả lũ không hẹn mà ợ lên một cái rồi cùng nhau phá lên cười, tiếng cười giòn tan chưa kịp bật hết ra thì đã phải kìm lại.

Sợ bị phát hiện quá thể.

“Chúng mình ở với nhau được bốn tuần rồi này.”

“Bậy. Mới được hơn ba tuần một tí thôi.”

“Sau này về mày có nhớ tao không?”

“Nếu như không phải tao học cùng lớp với mày và còn cùng nhóm thảo luận với mày luôn thì tao sẽ nhớ mày đấy.”

“Thôi tao biết trọng tâm nằm ở chỗ mày nhớ tao rồi.” Kim Jaehwan cười mãn nguyện ôm chầm lấy Daniel. “Tao yêu mày lắm.”

“Ừ biết rồi.” Nhưng tao yêu Ong Seongwoo cơ.

Sau khi Daniel nói thì tất cả rơi vào trầm ngâm. Không phải tất cả đều học chung một lớp – thậm chí có những đứa học cùng lớp với nhau mà còn không biết là mình cùng lớp nhau như Kang Dongho và Kwak Aron, như Jang Sejong và Im Youngmin. Nhưng ít ra thì, sau khi đi học quân sự về, tất cả có thể bá vai bá cổ ra quán nét gần trường chơi liên quân được rồi. Tất cả cùng nhìn nhau, thốt nhiên cảm thấy quân sự thật là tốt.

“Ê, uống rượu không?” Sewoon đang ngồi im lìm thì đột nhiên ngẩng mặt dậy. “Từ sau khi Dongho bị bắt vì uống rượu thì phòng tao cũng không dám uống nữa, vẫn còn quá nửa chai rượu táo mèo kia kìa.”

“Ghê, còn mang hẳn rượu táo mèo.” Minki vỗ tay tán thưởng. “Dù tao không biết uống rượu nhưng tao vẫn nhiệt liệt hoan nghênh, một buổi tối đẹp trời và nhiều cảm xúc như thế này thì cần phải có rượu để thăng hoa.”

“Nghe đồn B6 còn hút cần đấy. Bị bắt thì chắc suất về quê với chăn bò trên đồng cỏ bao la rồi.” Minhyun rùng mình.

“Mày cứ an phận với cốc Coca cola của mày đi.” Seongwoo dài giọng, đưa chân ra đạp Minhyun. Hắn cũng không vừa, hai người đạp chân nhau ra chiều thích thú lắm, đến lúc Jonghyun giơ tay ra chặn lại mới không chiến đấu nữa.

Rượu được rót hẳn ra cốc to, mỗi người một ngụm. Vị táo mèo thơm nồng đập vào đầu lưỡi, đọng lại cảm giác cay nồng tê tê khiến người ta không nhịn được mà khà một cái. Hộp bò khô giờ lại đắt hàng, cả đám vừa ăn vừa nói chuyện. Từ chuyện môn pháp luật đại cương kì trước Ong Seongwoo bị điểm D phải đăng kí học cải thiện, đến chuyện Kang Daniel vào nhầm phòng thi vật lí đại cương bị đánh trượt ngay tức khắc, Hwang Minhyun nhờ đẹp trai nên thuận lợi qua môn Tiếng anh nâng cao, đến chuyện tại sao cả đống cùng ở trong những câu lạc bộ liên quan đến nhau mà trước đây lại chẳng biết nhau.

“Vì Hội sinh viên chảnh mèo mà.” Daniel nhăn mặt cười đùa. “Chúng mày có thấy những người trong cái hội ấy, như là Ong Seongwoo hay Hwang Minhyun, Choi Minki, Kang Dongho đều là những kẻ nhìn qua thì như hoàng tử nhưng chơi cùng mới biết là bọn dở hơi không. Hồi mới đầu lúc tuyển cộng tác viên cho Hội sinh viên, tao còn tưởng yêu cầu đặt ra là trông phải thật sang chảnh cơ! Thế nên vô hình chung chẳng đứa nào thích bắt chuyện với chúng mày trước, mới chẳng quen nhau.”

“Hồi đầu Kang Daniel với Hwang Minhyun còn không thèm khóa quần.”

“Ong Seongwoo đồ biến thái, chẳng liên quan!”

“Nói mới nhớ chúng mình vẫn cứ phải đi đổ rác hả? Dạo này đời tao mệt quá man, sáng dậy sớm đi hót rác trưa thì đi luyện đàn tối thì hát hộc cả bơ. Người ta thì ăn để nuôi da trắng mặt đẹp, tao ăn để có sức đi đẩy xe rác với gào thét rách cuống họng, đúng là hồng nhan thì dễ bạc phận quá mà.”

“Jaehwan mày uống cho lắm vào xong mai mất giọng thì đừng đổ tội cho ai nhé. Sewoon, mày và nó bị loại khỏi vòng chiến đấu.” Dongho giật lấy cốc rượu trong tay Jaehwan, tay còn lại đẩy nó ra ngoài vòng tròn. Hwang Minhyun mặt thông cảm chìa ra cho Jaehwan cốc sprite vẫn còn một nửa cái xương đùi vịt vắt qua sexy hững hờ. Jaehwan trừng mắt:

“Bố thèm vào!”

Cộc cộc.

Tiếng gõ cửa vang lên như một hồi chuông tử thần, Youngmin ngồi cạnh cửa run rẩy mở chốt. Thầy quản giáo đứng nghiêm sừng sững như hung thần ác sát, miệng nhếch lên một góc đúng chuẩn bốn lăm độ, hất Youngmin sang một bên rồi với tay bật công tắc đèn.

Phòng toàn rác. Toàn mùi mì tôm, mùi dầu mỡ, mùi thịt vịt, đáng đánh hơn, có cả mùi rượu.

Kim Jonghyun Đại đội trưởng mẫn cán đáng kính vĩ đại, giấc mơ của hàng ngàn cô gái vẫn đang cầm cốc rượu uống dở trên tay. Anh nấc cục một cái rồi run run đặt cốc rượu xuống, ánh mắt nửa khổ đau nửa tự trách số phận hẩm hiu.

Hình như dớp của mùa quân sự này chính là không có một Đại đội trưởng nào nên hồn.

End #22.

Sau khi mình nhìn lại thì thấy độ dài của chương này gần gấp đôi chương đầu tiên luôn =)) giống kiểu đi thi giáo viên bắt viết đúng mười lăm dòng nên dù ngày thường phóng bút mỗi dòng bảy chữ thì giờ phải độn lên gấp đôi thành mười bốn chữ vậy đó =)))

 

26NNN – #21: Nam chính (2).

Người vô nhân đạo nhất trên đời này là người bắt nạt những kẻ yếu đuối. Yoon Jisung cử Hội phó Jinwoo phi từ trung tâm thành phố lên khu quân sự, truyền lệnh cho Seongwoo có hấp hối trên giường cũng phải đóng nam chính, thứ bảy khởi quay, Jisung đích thân làm giám sát.

“Seongwoo tưởng thoát được kiếp nạn hoá ra dính phải kiếp nạn to hơn.” Jaehwan gảy gảy mấy cái dây đàn, cười cười. “Tha hồ được các bạn nữ xin info.”

“Thế cái bản tình ca bromance của cậu với Sewoon không xứng đáng được xin info à?” Youngmin vừa nằm nhắn tin với ai đó phòng bên cạnh vừa cà khịa Jaehwan, để thế chiến thứ tư không nổ ra thì Jaehwan thức thời im lặng.

“Kịch bản là gì?”

“Chia tay lên đường nhập ngũ.”

“Có thế thôi á?”

“Ôm ấp vuốt tóc nắm tay khóc lóc, bịn rịn chia xa, bị địch bắn chết, không có một thứ gì đặc biệt để kể. Ai viết không biết?”

“Nghe đồn là Park Woojin em họ Im Youngmin đấy.” Jonghyun giơ chân lên đạp đạp ván giường Youngmin.

“À, chàng trai vàng của làng teenfic, thảo nào. Nó có định thi vào trường mình không đấy?”

“Đăng kí khoa biên kịch bên Sân khấu điện ảnh rồi.” Giọng Youngmin đều đều.

Tất cả im ắng rồi cùng thở dài một hơi, thầm cầu nguyện cho nền điện ảnh tương lai của nước nhà.
.
.
.
Phía sau khu quân sự có một cánh rừng nhỏ, gọi là rừng cho sang chứ cũng chỉ cây cối um tùm rậm rạp hơn một chút, còn có một cái chòi xập xệ bỏ hoang không biết để làm gì, nhưng giờ thì lại trở thành phim trường của những nhà nghệ thuật tham vọng. Ngày khởi quay VCR bom tấn, biên kịch Park và đạo diễn Yoon phi xe suốt buổi sáng lên khu quân sự, lôi đầu Ong Seongwoo đang cố sống cố chết bám giường dậy ép ăn mặc chim đảng tử tế để lên hình đẹp đẽ chiếm hết spotlight.

“Anh Jisung… Em nghĩ đã là lính chuẩn bị ra trận thì cần gì phải chải chuốt, cứ đầu tổ quạ dép tổ ong cũng được mà.”

“Anh mày không thể biến cái VCR bom tấn tâm huyết này thành cái tổ cú được.” Rồi lạnh lùng quay sang ngoắc Sungwoon. “Nào đem đống đồ skincare make up các kiểu của cậu lại đây, Choi Minki có gì thì cũng quyên góp đi nào!”

Nhờ những tấm lòng hảo tâm và bàn tay phá hoại, cuối cùng Seongwoo phải miễn cưỡng kẻ mắt, dùng kem nền chống nắng và thoa một chút son dưỡng. Tóc thì cãi nhau mãi Jisung mới đồng ý cho anh chỉ cần chải đầu gọn gàng chứ không phải vuốt làm gì. Xoay đằng trước rồi nhìn đằng sau như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật, Jisung tự tán thưởng đôi con mắt nghệ sĩ của mình khi đã nhắm ngay được Seongwoo từ ngày anh đi phỏng vấn vào Hội sinh viên.

Kang Daniel phòng bên cạnh sang xin tí thuốc muỗi, nhìn thấy Seongwoo tập tễnh đi ra mà rớt cả hàm. Thế rồi hôm ấy Kang MC thông báo nghỉ ốm, nhưng vẫn lẽo đẽo đi theo đạo diễn Yoon ra phim trường với mục đích stalk nam thần Ong, núp bóng dưới cái danh cõng bạn đang di chuyển khó khăn từ phòng kí túc đến địa điểm quay phim.

“Seongwoo, ánh mắt đau khổ.” Sungwoon khum hai tay làm loa. “Đau khổ nữa! Chưa đủ đau khổ!! Phải nữa!!”

Seongwoo vẫn không hiểu định nghĩa “chưa đủ đau khổ” của Ha Sungwoon ý là làm sao.

Mất đúng một buổi sáng để Seongwoo đau khổ.

“Được rồi, anh Seongwoo ôm lấy người ta đi!! Ánh mắt lưu luyến đong đầy cảm xúc! Môi run run mím chặt! Từ từ khép đôi mắt lại thống khổ ngập tràn! Đôi tay run rẩy vuốt ve sống lưng người yêu!!”

“Thêm một câu nữa thì mai về Ahn Hyungseob phải cấp tốc học xong mấy năm trường y để trồng răng cho cậu đấy nhé.” Biên kịch Park đang nhiệt huyết thì bị những tiếng bẻ khớp tay răng rắc và ánh nhìn nguy hiểm của Kang MC làm cho rúm ró.

“Thôi thế là đạt rồi, tốt lắm, cả lũ đi ăn trưa không?” Jisung hô lên. Hôm nay cả đám 211 và 212 đồng loạt nghỉ tập đi xem Seongwoo quay phim, cả lô cả lốc nhí nhố đứng đầy tràn cả hai bên máy quay. Vì đám giặc này phá, cứ kích Seongwoo cười khùng khục nên cả buổi sáng mới chỉ quay được mỗi hai cảnh.

Cả một đám ngồi xuống quán chè sau cổng phụ, í ới gọi món. Kang Daniel lo bò trắng răng phải kéo gấp Ong Seongwoo dạt ra xa nữ chính một chút, tránh đêm dài lắm mộng. Nữ chính ngồi cạnh Hwang Minhyun, cạnh Minhyun như thường lệ là Đại đội trưởng Kim.

“Cậu là Jonghyun đúng không?”

“Ừ chào cậu. Cậu là…”

“Tớ là Min Haein trung đội 25. Tớ học cùng lớp thể dục với cậu.” Cô nàng cười cười, dường như coi Hwang Minhyun ngồi ở giữa không phải là một thực thể sống mà là một pho tượng vô tri vô giác vậy. “Hôm thi lý thuyết thể dục cậu ngầu lắm.”

“À thế hả.” Jonghyun gãi đầu, hoàn toàn không có ấn tượng. Anh chỉ biết hôm ấy Ong Seongwoo lén lút search đáp án trên mạng, anh thì ngồi che cho cậu ta không bị giáo viên bắt để còn chép bài thôi. Chả hiểu ngầu ở đâu.

Ngồi nói chuyện rôm ra một chốc thì cũng đến buổi chiều, lần này thì không ai trốn việc được nữa nên phải rời đi hết, chỉ còn lại Seongwoo, Woojin, Jisung, Sungwoon, Haein và Noh Taehyun cameo. Lại tiếp tục bài ca lâm li bi đát đẫm nước mắt của Woojin, bài ca đau khổ, bài ca mơ màng, bài ca hùng hồn, bài ca tuyệt vọng, cuối cùng khi Seongwoo trở về nhà thì cũng thành cái xác không hồn. Có cái VCR ba phút thôi mà quay cả ngày, bắt anh lăn lộn trong rừng cả ngày.

Tối hôm đó sau khi đi điểm danh về, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, Hwang Minhyun đột nhiên hét lên thảm thiết,

“Min Haein cô dám gửi lời mời kết bạn cho Jonghyun của tôi!!!!!”

End #21.

Nghĩ đi nghĩ lại, Hwang Minhyun vẫn là chàng trai khổ nhất câu chuyện này =)))))

Và mình nữa huhuhu :((( mình đang ngồi tàu vào Đà Nẵng, siêu đông ._., và mình thì không biết làm gì nên quyết định đăng gì đó với mục đích cầu người nói chuyện cùng hiccc. Người chém gió với mình đi đừng lặng yên vì lặng yên sẽ giết chết con tym :((

 

26NNN – #20: Nam chính (1).

“Ngộ Không, sư phụ bị bắt đi rồi, chúng mình chia nhau hành lý đi thôi.” Trư Bát Giới ánh mắt thật thà tha thiết nhìn Tôn Ngộ Không.

“Chúng mình phải đi tìm sư phụ đã!”

“Nhưng sư phụ tự nguyện chạy theo yêu quái rồi còn đâu.” Rồi chỉ tay sang một góc phòng, nơi Đường tăng Hwang Minhyun đang xun xoe đưa nước cho model Kim. Model Kim uống xong còn ném trả lại trông có vẻ ngạo kiều lắm. Ngộ Không thở dài ném cho Sa Ngộ Tĩnh quyển sách mình đang cầm trên tay, cởi cái mũ khỉ đưa luôn cho Trư Bát Giới rồi kêu “mình disband từ đây nhé”, sau đấy mỗi đứa một góc ngồi thở. Nếu hôm nay không phải vì trời mưa, đội model phải chuyển vị trí luyện tập từ ngoài sân vào trong phòng thì sự tình này đã không diễn ra.

“Cắt!!!! Tập tành thế này à? Tập trung tập trung tập trung!” Kwak Aron đạo diễn đưa tay ra ngăn lại. Rumor vẫn chỉ là rumor, cuối cùng thì Im Youngmin mới là kẻ trúng thưởng vai Tôn Ngộ Không, và Jang Sejong khù khờ là Ngộ Tĩnh. Dù hơi trái khoáy một tí nhưng Aron bảo bộ lông đầu của Youngmin cũng hợp phết đấy. Youngmin không đồng ý lắm với việc mình casting Đường Tăng mà lại thành Ngộ Không, nhưng vì Ngộ Không ngầu hơn nên đồng ý. Cả lũ disband vì Hwang Minhyun theo tình bỏ bạn, cùng nhau lên án ầm ĩ, cãi nhau rồi hò hét một lúc thì Đường Tăng cũng phải chấm nước mắt về lại vị trí của mình.

Vở kịch, bài hát song ca và fashion show là ba tiết mục cố định của buổi biểu diễn, còn lại thông báo cho toàn đại đội ai muốn tham gia thì tự đăng kí, tự tập luyện, buổi tổng duyệt sẽ diễn ra vào cuối tuần sau đó. Seongwoo không tham gia tiết mục nào hết, nhưng lại làm ở bên mảng đối ngoại nên đi xin tài trợ suốt, ngày nào cũng gọi điện thoại cho hết trung tâm này đến văn phòng khác, gọi đến mức tự bản thân cũng chẳng muốn nghe những lời lặp đi lặp lại. Mọi cuộc hẹn hò ăn uống vui chơi bị kéo dãn, bởi Ong Seongwoo cứ hơi một tí lại có điện thoại, Kang Daniel phải cặm cụi viết lời dẫn, Hwang Minhyun ôm rịt lấy kịch bản để học thuộc còn Choi Minki và Kim Jonghyun quay cuồng trong những nhịp một hai ba bốn bốn ba hai một của đội mẫu. Cùng chuẩn bị một chương trình nhưng mỗi người lại bị phân về mảng riêng như thế, đầu tắt mặt tối được nửa tuần thôi mà cảm giác chẳng biết ai với ai nữa rồi.

“Ê Eunwoo cậu ở ban đối ngoại đúng không? Có danh sách nhà tài trợ nào không cho xin một ít? À chỗ đó đang khuyến mãi hở… Nhưng ít quá sợ người ta không thích ấy… Thôi cứ gửi nhé cảm ơn trước.” Seongwoo ăn cũng không kịp no, vội vội vàng vàng ra khỏi nhà ăn trở về phòng kí túc còn nhận danh sách của Eunwoo. Mấy cái bậc tam cấp chỗ sứt chỗ vẹo, ngay dưới mặt bê tông còn có một cái hố, không to nhưng đủ làm Ong Seongwoo đầu óc trên mây chân nhanh hơn não nhảy phóc xuống trẹo chân một cái đau điếng cả người.

Donghyun cũng vừa ăn xong đi ra, hốt hoảng:

“Anh Seongwoo có sao không?”

“Anh thấy hơi có sao đấy…” Seongwoo nhăn mày ấn ấn vào cổ chân mình. Cảm giác đau buốt lan từ cổ chân ấy lên đến tận tim, Seongwoo nhíu chặt mày lại. Dongho đứng gác gần đấy lật đật chạy ra:

“Đi trạm y tế nhé?”

Seongwoo gật đầu, Donghyun vội chạy vào nhà bếp xin một ít đá để chườm tạm cho Seongwoo trên đường đi. Dongho to, nhưng lại không cao lắm, Seongwoo thì cao ráo mảnh dẻ, nhìn cái chân dài loằng ngoằng kia kẹp ở bên người Dongho trông thảm thương vô cùng, rõ ràng Dongho khoẻ mà cõng anh lại cực kì tốn sức. Trạm y tế còn ở rõ xa, Dongho cõng đến mướt cả mồ hôi, vừa đi vừa nguyền rủa Seongwoo ăn lắm béo nần, trong những ngày bận rộn này lại còn bị sứt sẹo.

“Mày là khán giả ngồi dưới xem chương trình có phải làm gì đâu mà xoắn.”

“Tầm bậy. Tao là hộ vệ của Choi model đấy.”

Domgho cũng không phải là một con trâu mộng để cõng Seongwoo cả đường đi lẫn đường về, anh bị trẹo chân cũng không quá nặng nên sau khi băng bó xong thì chủ động đề xuất rằng Dongho chỉ cần dìu mình thôi. Hai người bám víu vào nhau mà đi về, lúc đi ngang qua khoảng sân đông nghịt những người đang hối hả, kẻ thì test nhạc, kẻ tập kịch, kẻ hùng hục tập vũ đạo thì đột nhiên thấy ngẩn ngơ, ngoại trừ những lúc xếp hàng ra, chưa bao giờ ở đây hỗn loạn, ồn ào và bừng bừng khí thế như vậy.

Quy định đối với trang phục của các sinh viên là: mặc áo gì cũng được, nhưng phải mặc quần quân phục. Daniel mặc quần quân phục xắn gấu, áo phông trắng, chân đi dép tổ ong, người mướt mát mồ hôi do hơi nóng và hơi người rẽ đám đông đi ra khi thấy Ong Seongwoo tập tễnh đang nhìn đến thất thần, theo bản năng cúi xuống xem xét chân anh.

“Sao thế?”

“Trẹo chân, hơi đau một tí.”

“Lên đây tôi cõng về.”

Daniel ngồi sụp xuống trước mặt Seongwoo.

Dongho ngạc nhiên, nãy mình cõng thì cứ như vác củi qua ba ngọn đồi, Seongwoo nằm trên lưng Daniel lại nhẹ bẫng như một cân bông. Dongho đi đằng sau nghe Daniel làu bàu, đã ốm yếu rồi còn bị thương, chẳng để ai bớt lo được.

Dongho thức thời quay lưng đi tìm Choi Minki.
.
.
.
Hwang Minhyun chàng Đường Tăng lười nhất mọi thời đại đã giả ốm trốn tập kịch về phòng tự lúc nào, lúc Daniel mở cửa ra thì hắn đang lăn lộn trên giường xem anime trong máy Jonghyun, vừa xem vừa nhai mấy que pocky đến là khí thế. Sau một hồi thề thốt, Đường Tăng mới được phép ở lại trông coi người ốm một mình để MC còn đi làm nốt việc, hắn thở dài ngồi xuống cạnh Seongwoo:

“Đau không?”

“ừ đau.”

“Khổ thân mày. Nhưng Seongwoo, mày như thế này thì làm sao đóng nam chính được đây?”

“Wtf nam chính?????” Seongwoo trợn tròn mắt, nói thật thì con người ta trải qua bao nhiêu dâu bể thì còn dần quen, chứ Ong Seongwoo gần đây ngày ngày phải tiếp những thông tin shock tận óc như thế này chỉ sợ không qua nổi. “Cái gì nam chính cơ?”

“Mày không vào xem thông báo trên facebook à? Ở trên group của Hội sinh viên đã đăng tải kịch bản và dàn cast cho VCR mở màn, nam chính Ong Seongwoo! Trên đời này có thể có nhiều Seongwoo, nhưng Ong Seongwoo thì chỉ có một người là mày thôi!”

“Từ từ…đỡ tao dậy, tao không thở nữa rồi…” Seongwoo ôm ngực. “Sao ông ấy không nói với tao?”

“Vì mày sẽ từ chối! Jisung đã nhắm đến mày từ hồi tuyển cộng tác viên cho Hội sinh viên rồi, ông ấy chê năm ông ấy đi quân sự vớ phải nam chính quá xấu mất hết cả cảm tình nên lần này nhất định phải chọn mày. Ông ấy biết mày sẽ không thích nên âm thầm chốt luôn, chà, lâu lắm mới thấy Jisung có phong thái Hội trưởng.”

Seongwoo cười méo xệch. “Giờ thì hay rồi, nam chính nhà người ta là nam thần, đây thì là nam khuyết tật…”
End #20.

Chương này là sự đền bù của mình cho quãng thời gian biến mất vừa qua 😂 thực sự thì mình không nghĩ là những gì mình viết được các cậu quan tâm và yêu mến như thế, cảm ơn các cậu nhiều nhé ❤️

 

26NNN – #19: First Date.

Ong Seongwoo tự thấy hành động của mình hơi không được đúng cho lắm, càng bộp chộp càng khiến mẹ nghi ngờ. Cứ điềm tĩnh mà nhấc điện thoại rồi chậm rãi đi lên lầu có lẽ mọi chuyện đã khác, Kang Daniel cũng có chạy mất được đâu.

Cho đến khi ông con trai đóng bộ xong xuôi chỉnh tề đi xuống, nghiêm túc chào bố mẹ ra khỏi nhà, bà Ong vẫn cứ tiếp tục tra tấn anh bằng ánh mắt mẹ biết mà thực ra mẹ không biết cực kì khó hiểu. Seongwoo bị mẹ nhìn mà nhột hết cả người, nhanh nhanh chóng chóng phi ra ngoài đóng sập cửa lại.

Daniel đợi anh ở đầu ngõ vì anh nói nếu vào đến trước cửa nhà rồi dừng xe không phải là rút dây động rừng à. Kang Daniel buồn cười bảo, có phải nhân tình của nhau đâu mà sợ bị bố mẹ phát giác.

Một câu nói làm cả đường đi Seongwoo trầm ngâm.

Daniel chở Seongwoo theo lộ trình đã định sẵn của cả hai: đi uống trà đá chém gió một chút sau đó thì vào quán net chơi đến mười giờ tối thì về nhà. Daniel đã chắc mẩn rằng nói chuyện với Seongwoo thì sẽ đến đêm, nào ngờ anh lẳng lặng ngồi nghịch điện thoại.

“Ong Seongwoo.”

“Ừ.”

“Có muốn ngẩng mặt lên nói chuyện một tí không?”

“Cúi mặt cũng nói được.”

“Anh ăn cơm rồi mới đến đúng không?”

“Ờ.”

“Cơm ngon không?”

“Ờ có.”

“Tôi ngon không?”

“Ờ c…cái khỉ gì vậy?” Seongwoo cau mày nhìn lên. Daniel nhăn nhở cười vì vừa bẫy mèo thành công, giơ tay vò đầu Seongwoo một cái thật mạnh. Không biết vì ngượng hay vì giận, anh hất tay Daniel ra, hét lên:

“Bỏ ra!”

“Hôm nay anh làm sao đấy hả Ong Seongwoo???” Daniel khó hiểu nhìn cái người cũng đang mờ mịt nhìn lại mình kia, Seongwoo cứ như trôi dạt từ thế giới khác đến đây, ngơ ngác, trống rỗng và có chút tủi thân, cứ như một chú mèo ướt nước mưa vậy. Daniel không nhịn được lại thò tay ra, vỗ nhè nhẹ lên đầu Seongwoo. Anh dường như không muốn đụng chạm gì cả, đứng lên bỏ ra ngoài.

Hai người đang ngồi ở cổng ngoài công viên, mặc dù lúc vẫn còn ở trên khu quân sự Daniel đã thắc mắc là ra công viên để cây cối tranh nhau ô xi với mình à. Giờ thì hắn lại phải lật đật chạy theo Ong Seongwoo đang xăm xắm đi vào rừng cây ấy, hùng dũng tiến tới chỗ cho thuê ván trượt patin sáng quắc một góc trời kia.

Thuê xong thì anh cũng hối hận khôn nguôi, làm gì biết đi mà bày đặt. Seongwoo chênh vênh trên cái ván trượt, đến đặt chân cũng sai vị trí. Daniel thở dài, cúi xuống chỉnh lại tư thế cho anh.

Từ góc nhìn của Seongwoo chỉ thấy một quả đầu màu vàng sáng – Daniel nhuộm từ lần về nhà trước và vì thế nên lúc nào cũng phải đội mũ sùm sụp để che. Kim Jaehwan từng khinh bỉ rằng nếu nhuộm tóc mà phải giấu thì chẳng thà đừng nhuộm còn hơn.

“Tôi tự làm được.”

“Anh có biết làm quái đâu.” Daniel đứng dậy, cao lớn che khuất cả những bóng đèn sáng chói mắt đằng sau, đổ dài bóng đen lên mặt Seongwoo. Không biết có phải tại đứng giữa những ngọn đèn, và ánh mắt của Daniel nồng ấm quá hay không mà Seongwoo lại thấy hơi đau tim một chút.

Thôi thì mình với cậu ta cũng có phải tình nhân thật đâu, không việc gì phải buồn cả. Seongwoo tự nhủ với mình như thế, rồi giơ chân đá tay bắt Daniel dạy mình trượt patin bằng được.

Đến khi Seongwoo chơi chán rồi thì trời cũng đã tối thui, tháp đồng hồ ngân nga điểm mười tiếng. Anh thở dài, xem ra không thể bắn Pubg và chơi vài trận LOL được rồi.

Daniel chở Seongwoo về nhà, vẫn thả anh ở đầu ngõ. Seongwoo được chơi bời vui vẻ, mặt đã không còn u ám như lúc mới đi nữa, anh cười cười chào tạm biệt Daniel. Chưa kịp quay lưng đi về đã nghe tiếng người kia gọi giật lại:

“Seongwoo!”

“Ừ?”

“Rất vui vì first date của chúng ta.” Nói xong thì rồ ga đi thẳng, để lại mình Seongwoo trơ mắt với một câu mà còn có sức công phá hơn cả vụ nổ Big Bang kia.

First date???
.
.
.
Đến khi quay lại khu quân sự thì một tỉ tám trăm triệu thứ chuyện đã xảy ra.

Đầu tiên là Hội trưởng Hội sinh viên Yoon Jisung đã mò lên tận trên khu quân sự để quát tháo về chuyện đêm ca nhạc được tiến hành quá lề mề, các tiết mục thì bừa khứa chẳng ra đâu vào đâu. Hwang Minhyun tuyệt vọng gào khóc cầu cứu Jonghyun nhưng không thể lay chuyển được quyết định của trưởng câu lạc bộ âm nhạc nghệ thuật Ha Sungwoon, anh chàng tuyên bố sẽ đóng Tân Tây du kí phiên bản nhạc kịch và Đường Tăng chắc chắn phải là Minhyun. Quá trình casting những vai còn lại vẫn đang diễn ra, một bạn nữ nào đó bên trung đội 21 đã giành được vai Trư Bát giới còn nghe đồn Tôn Ngộ Không được nhắm cho Kim Sanggyun rồi.

Dongho đã bị truất quyền Đại đội trưởng trơ mắt nhìn cái tên Choi Minki được ghi vào danh sách model cho fashion show mở màn đêm diễn, ngày ngày mang sữa chua cho còn nhìn thấy con nhà người ta dắt tay, ôm eo bạn nữ khác mà cũng chỉ dám nuốt lệ ngược vào trong lòng. Đến Kim Jonghyun thân là Đại đội trưởng đương nhiệm còn không thể chống lại ánh mắt rực lửa của Jisung, mím môi cam chịu để tên mình cũng nằm trong danh sách model. Nghe đồn Hwang Minhyun nghe tin xong thì phát điên rồi.

Shock nhất vẫn là Daniel, trở lại khu quân sự mới biết mình đã bị một thế lực siêu nhiên nào đó ghi tên trở thành MC của show.

Thôi xong.

Ong Seongwoo mặt không biểu tình nhìn tờ danh sách đăng kí biểu diễn, thầm thở dài chắc mẩn có mỗi tiết mục song ca của Kim Jaehwan và Jung Sewoon là hoàn toàn tự nguyện.

Rồi không biết đêm diễn thành cái gì.
End #19.

Chào các cậu ^^
Thật ra mình đã viết trở lại được khoảng 1 tuần nay nhưng giờ mới xong cái này… và mình không biết mình có đạt được dự định 26 chương hay không nữa, mình lan man quá…

 

26NNN – #18: Về tranh thủ.

Jonghyun tìm được Minhyun (lại) dưới gốc xà cừ, lại một cái kem trên tay. Từ cái hôm Jonghyun mua kem chanh cho Minhyun, mỗi ngày hắn ăn một cái, đến lúc bị cấm cản thì hai ngày ăn một cái, giờ thì một ngày ăn hai cái. Minhyun nhìn thấy người kia, theo phản xạ định quay ngoắt đi nhưng bị Jonghyun giữ lại.

Ai đi học quân sự cũng béo tròn, núng nính thịt, mỗi mình Jonghyun cứ gầy mãi, gầy mãi. Ong Seongwoo phán rằng anh là người có tiếng mà không có miếng, tuy rằng trên radio không còn những bài tỏ tình với Kang Dongho nữa mà thay vào đó là Kang Daniel và Kim Jonghyun, thì sự thật vẫn là Kim Jonghyun đang ngập ngụa muốn chết giữa đống công việc của mình. Thế nhưng vì Hwang Minhyun đang giận dỗi vô cớ này thì thế nào cũng vẫn phải dỗ cho bằng được.

“Tại sao cậu lại giận?”

“Vì cậu nói cười với người ta.”

“Người ta là anh họ tớ.”

“Anh họ cậu bắt nạt tớ ở trên lớp.”

“Ở trên lớp không học hành mà uno ma sói lại chẳng bị phạt sấp mặt thì sao, phạt, chứ ai bắt nạt cậu.”

“Thật. Anh ta quyết tâm truy đuổi tớ đến cùng, bằng mọi giá phải lôi được tớ lên đoạn đầu đài. Lôi được lên rồi còn tính toán xem nên lăng trì hay nên ngũ mã phanh thây!”

“Giờ cậu vẫn ngồi đây ăn kem.”

Hwang Minhyun cứng họng, tiếp tục cắn một miếng kem bỏ miệng định chơi trò dỗi tiếp, nhưng rồi Jonghyun lại kéo hắn lại, cười cười, đưa tay lên xoa đầu hắn. Hwang Minhyun là một người có khổ người to lớn nhưng trái tim thì bé tí tẹo, mới chỉ được đối xử như thế một tí thôi đã dễ dàng cho người ta qua cửa, hết giận 99% rồi.

1% còn lại cũng bay biến sau khi Jonghyun đặt một nụ hôn nhẹ lên trán của hắn. Minhyun cuống quýt đến mức rơi cả cây kem xuống đôi giày trắng đang dính đầy bụi của mình, khiến cho đôi giày thành cái màu xanh đỏ vàng méo mó  hòa hợp. Tự chửi mình không có tiền đồ một trăm lần trong lòng, rồi Minhyun rướn người lên hôn chóc một cái vào môi Jonghyun. Giờ này sinh viên đã cuống cuồng leo lên xe để về nhà, lác đác còn mấy người đi qua đi lại trên cái sân vắng tanh vắng ngắt. Làn gió nhẹ thổi bay ngược những chiếc khăn mặt trắng tinh phất phơ trên dây phơi ngoài hành lang, dường như có mỗi làn gió ấy chứng kiến nụ hôn đầu của hai người vậy.

.

.

.

“Mai Jonghyun có đập nát điện thoại của chúng mình xong tuyên bố rằng từ nay trở đi mình sẽ bị giam cầm mãi mãi nơi quân sự này không?” Ong Seongwoo rùng mình ấn nút lưu, nhìn sang Kang Daniel vẫn chưa rời mắt khỏi màn hình điện thoại có hình ảnh hai người một đứng một ngồi đang nhìn nhau đắm đuối. Daniel đưa một tay ra choàng vai Seongwoo, cười.

“Yên tâm đi cái này quay đẹp thế thì bán được giá lắm đấy. Tôi bán đi mua trà sữa cho anh uống. Giờ về có muốn uống trà sữa không?”

“Ừm cũng được.” Seongwoo gật đầu. “Nhưng về nhà ăn cơm với mẹ đã nhé thèm cơm mẹ nấu quá.”

“Mấy tuổi rồi mà còn nhõng nhẽo, mẹ anh chiều anh đến hư đốn cả con người rồi.” Cho dù có nhíu mày thì Daniel vẫn cười rõ tươi, tay lại vô thức kéo Seongwoo đến gần mình hơn một chút. Nhà trường chỉ thuê một số lượng xe giới hạn nên sinh viên về theo đợt, Daniel và Seongwoo nằm trong những người cuối cùng còn sót lại. Tuần đầu tiên không giới hạn việc bố mẹ đưa đón nên sân trung tâm đầy những chiếc xe đủ mọi chủng loại, kiểu dáng, Kim Jaehwan nhìn mà đúc rút ra rằng cái trường này không hẹn mà gặp lại toàn bọn con nhà khá giả. Tuần này thì không còn được như thế nữa rồi, thầy quản giáo phản ánh về trường là làm như thế sẽ nhiễu loạn và lộn xộn nên chỉ có thể cử xe trường đến đón thôi.

Mãi rồi cũng được lên xe, Seongwoo chiếm ngay một chỗ mà nằm ngủ như chết. Trong cơn mơ màng anh cảm giác như có người kéo giùm anh khẩu trang xuống một chút cho dễ thở, đầu hình như cũng được tựa vào vai một ai đó rất êm và mềm mại, lại còn rộng và vững chãi.

Daniel ngồi lướt facebook, thỉnh thoảng quay sang nhìn người đang ngủ say trên vai mình, nụ cười rộng ngoác tận mang tai.

.

.

Cho dù chỗ học quân sự có vui vẻ đến mức nào thì cũng không thể thoải mái bằng ở nhà, Seongwoo suýt phát khóc khi thấy cái ổ chó của mình vẫn nguyên vẹn như ngày mình đi, hai cái quần đùi vứt lăn lóc bên góc giường mẹ còn không thèm dọn, ba gói bim bim may quá vẫn chưa bị ai ăn mất. Mẹ làm cho anh một bàn đầy thức ăn, sợ rằng con trai đi học quân sự vất vả, Seongwoo cười khổ, mẹ, con còn ăn nhiều hơn cả ở nhà.

“Anh chẳng thấy nó khổ gì cả.” Ông Ong cười khẩy nhìn con trai. “Nó còn béo lên một vòng kia kìa!”

“Trong mắt em nó vẫn gầy.” Mẹ gắp sườn vào bát Seongwoo liên tục, rồi ánh mắt bà hấp háy nhìn con trai đến mức nó tỏ ra kì thị và phòng vệ, lúc ấy bà mới dò hỏi: “Con đã kiếm được bạn nữ xinh xắn nào chưa? Mẹ nghe đồn đi quân sự mà không kiếm được người yêu là sẽ ế đến hết đời đấy?”

“Mẹ…” Seongwoo chợt cảm giác đây là bữa tiệc hồng môn yến của mình, hôm nay mẹ không dò ra được thì cũng sẽ tự mình bói ra một cô người yêu cho Seongwoo thôi. Cả ngày anh hết ăn lại ngủ, làm gì có tư tưởng kiếm người yêu cơ chứ.

Mà nói thế cứ thấy sai sai ấy nhỉ…

Thấy ông con trai im lìm ngồi ăn cơm, gắp rau gắp thịt liên tục còn gắp cả cho bố mẹ, bà Ong biết là mình không thể cạy miệng thằng con được, len lén bấm chồng đòi điện thoại gọi điện cho học sinh cũ của chồng nghe đồn đang làm giảng viên ở trung tâm quân sự mà con trai học.

Chưa kịp gọi thì điện thoại của con trai đặt trên bàn ăn đã rung, rồi ông bà Ong rớt cả tròng mắt khi thấy Seongwoo chộp điện thoại nhanh như chớp rồi lập tức bắn lên phòng.

Có gian tình rồi!

End #18.

Mình chỉ muốn nói là dạo này mình khó viết quá…. Tất cả những gì mình đăng hầu hết đều là những thứ mình viết dạo trước bây giờ chỉ việc đăng lên thôi chứ mình không viết thêm được gì mới cả. Mình không hiểu sao cứ những lúc mình chuẩn bị làm tiểu luận hoặc là kiểm tra gì đó thì mình lại có hứng viết và sau đó không thể viết thì mọi thứ đều bay biến luôn? ._.

Mình có dự định viết đúng 26 chapter cho truyện này luôn, là cả một quãng đường nữa. Hôm qua mình đọc lại thì Science hồi trước mình chưa viết xong, request chưa trả hết, Solitaire cũng chưa đi đến đâu cả, nhưng mà mình thực sự trống rỗng chẳng có gì để viết hết. Mình không dám bảo là rest tại mình biết thừa nếu mình nói thế thì mình lại tự vả thôi, nhưng có lẽ mình sẽ dừng đăng cái nọ cái kia ở cả facebook lẫn wattpad để cho đầu óc thông thoáng một tí, chứ bây giờ mình cứ có cảm giác mình viết sáo rỗng thế nào ấy chẳng vui T.T

Hẹn gặp lại các cậu, chắc là sau khi mình thi cuối kì xong ^^

 

26NNN – #17. Thầy giáo mới.

“Ngồi im, này thì thêm một lá +2!” Jaehwan khẽ rít lên, cố gắng đánh lá uno xuống bàn một cách nhẹ nhàng nhất. Ong Seongwoo cười khẩy:

“Đã lên đến +6 rồi nhỉ. Thế thì Hwang Minhyun, mày ăn hành rồi, tao vừa liếc thấy bài mày không còn một cây nào đỡ được +4 này của tao cả! Lên bài!”

Minhyun liếc Seongwoo một cái thật dài, gương mặt vặn vẹo đau khổ, thò tay rút mười lá lên. Cả lũ cười như được mùa, chẳng đứa nào còn biết thầy giáo đang giảng cái gì ở trên kia nữa.

“Thầy mời một sinh viên lên trả lời câu hỏi này nhé.”

Đây là câu nói gây hoang mang lớn nhất trong cuộc đời của bất cứ sinh viên nào, nhất là cái bọn một trăm đứa thì đang có một trăm thể loại việc khác nhau để làm này. Chúng nó nháo nhào, tiếng lật sách liên tục vang lên. Seongcheol nín cười, nhịp nhịp tay lên bàn như đang đánh một bản đàn nào đó, chỉ tay lên “Hội uno” ở góc trái.

“Nào, em, đúng rồi, trắng trắng, mắt một mí đấy,…ừm, góc đấy có nhiều người trắng trẻo quá nhỉ, được rồi, em mắt xếch môi hồng đang đeo ngược phù hiệu đứng dậy trả lời câu hỏi của tôi.”

Choi Minki vì cứu bạn bè mà điềm nhiên vắt phù hiệu của mình ra đằng sau, đứng dậy tủm tỉm cười.

“Thầy gọi em ạ?”

“Không gọi em nhưng thôi em đứng dậy rồi thì trả lời câu hỏi đi.” Seongcheol cười. “Khi gặp một người muốn truyền cho em tư tưởng phản động, bôi nhọ Nhà nước, em sẽ làm thế nào?”

“Dộng đầu nó vô bồn cầu ạ.”

Minhyun ngồi cạnh không nhịn được mà cười khúc khích, Kang Dongho nín cười đến run rẩy giơ một ngón cái ra trước sự thông minh và dũng cảm của Choi Minki.

“Nào, em nam da trắng mắt một mí ngồi trên em vừa đứng dậy – người tôi vốn định gọi, em đứng lên trả lời câu hỏi nào.”

Kim Jaehwan da trắng mắt một mí tiếp tục vứt phù hiệu ra sau lưng, đứng dậy nhướn mày trả lời:

“Em sẽ mang Những nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác Lênin đến để truyền giáo ngược lại cho nó ạ. Thầy yên tâm, em thi lại môn này tận hai lần, em chắc chắn là thuộc đến từng chữ một ạ.”

Seongcheol hết nói nổi. Cái góc đó rất ồn ào, anh biết, chúng nó đang chơi Uno. Ong Seongwoo thậm chí mấy lần phấn khích đến nỗi suýt nữa đứng bật dậy trong lớp. Tuy nhiên Ong Seongwoo lại là con trai thầy giáo, còn thân quen với Jonghyun, anh cũng không thể nào làm gì được người này. Chỉ còn một mục tiêu duy nhất, tuy nhiên lũ chúng nó thực sự rất nhây, dường như muốn chơi với anh đến cùng, thôi được, đã vậy thì gọi đích danh.

“Thôi được rồi, Hwang Minhyun đứng dậy trả lời câu hỏi.”

Cứu đến thế chứ cũng không cứu thêm được một lần nào nữa, Jaehwan ngậm ngùi ngồi xuống trong tiếng thở dài của đám 211 và 212. Kwak Aron khẽ khàng đưa tay lên xoẹt ngang cổ họng một cái, rồi liếc nhìn Minhyun.

“Nếu em gặp phản động ấy à, ừm…chắc là em sẽ báo công an.”

“Không báo công an thì làm gì?”

“Thì truyền Tư tưởng Hồ Chí Minh ạ. Em cũng thi lại hai lần nên em hiểu rõ lắm thầy ơi.” Hwang Minhyun mỉm cười tự tin. “Nếu truyền không nổi thì em gọi Kim Jaehwan ra truyền cả Những nguyên lí cơ bản của chủ nghĩa Mác Lê nin, hai đánh một mà không chột không què được thì em gọi Choi Minki ra dộng đầu nó vô bồn cầu là xong thầy ạ.”

Cả lớp cười ầm.

Seongcheol cười khổ, như thế thì còn làm gì được cái tên tinh quái này nữa đây?

.

.

.

Kim Jonghyun ở một nơi xa vẫn không hay biết gì, xung quanh là la liệt giấy tờ. Đôi lúc anh thầm nghĩ không biết mình đi học quân sự hay là đi làm văn thư nữa, ngày nào cũng có ti tỉ thứ cần phải giải quyết, đến là mệt mỏi. Nhìn cái danh sách về của phòng mình và 211, tự dưng Jonghyun nhớ ra sáng nay Kang Daniel đã đút lót cho mình một cái thẻ game mới cóong cùng lời năn nỉ hãy cho mình và Seongwoo về nghỉ đợt này, anh không chần chừ gì viết tên cả hai đứa vào.

Tuần thứ hai tất cả mọi người đều đã quen hơn với môi trường sống này, bất giác lại không muốn về nhà nên số lượng người xin về nghỉ giảm hẳn, việc ăn tiền hối lộ của Jonghyun cũng dễ dàng hơn, không phải nhất bên trọng nhất bên khinh hoặc là đắn đo xem khinh ai trọng ai nữa. Bởi vậy mới nói Kang Dongho quá là sướng đi mà, không dưng anh lại rơi vào cái vòng xoáy khổ ải này.

Vừa mới viết xong đống giấy tờ thì Choi Seongcheol đi vào văn phòng, theo sau đó là Kang Daniel Trung đội trưởng. Jonghyun đưa cho Daniel tờ danh sách về phép thứ bảy chủ nhật xong, cậu chàng vẫn nấn ná như thể chưa muốn đi, anh thắc mắc:

“Sao thế?”

“Mày không biết đâu, chiều nay trong lớp buồn cười lắm…bla…bla…”

“Hahaaha, Minhyun nói thế thật hả? Đáng yêu thế.”

“Còn ở đó mà khen bạn trai mình đáng yêu, anh họ bị cười vào mặt đây này.” Seongcheol tiến đến gần hai người đang xì xào to nhỏ như muốn bỏ lại mình anh kia. “Nhưng mà đáng yêu thật. Jonghyun kiếm đâu ra người đáng yêu thế?”

“Nhặt từ trường mẫu giáo về đấy.” Jonghyun tủm tỉm cười. “Daniel mang giấy về thông báo cho trung đội đi, còn anh…ngồi im ở đây cho tôi đi tìm người yêu để giải thích.”

Jonghyun vừa nói vừa đi ra cửa, dứt câu thì đã mất dạng. Seongcheol lật giở đống giấy tờ mà người kia đã xử lý với tốc độ ánh sáng mà cười bất lực:

“Mới giận nhau có nửa ngày mà đã sốt lên xình xịch đòi làm lành rồi. Đúng thật là… Aiii, cảm giác mất người anh em lâu ngày vào tay người yêu nó thật đau khổ quá đi!”

End #17.

 

26NNN – #16: Cá cược.

Hwang Minhyun vừa đùng đùng bỏ đi chưa được bao lâu thì Kim Jonghyun quay trở lại.

“Minhyun không ở phòng à?”

“Không.” Seongwoo lắc đầu. “Mày không gặp nó à, nó vừa đi ra ngoài xong.”

“Tao đi cầu thang bên trái, có khi nó đi cầu thang bên phải rồi.” Jonghyun cúi xuống nhón một miếng thịt bò khô bỏ miệng. “Nắng nôi thế này nó đi ra ngoài làm gì? Mà sao chúng mày lôi tiền ra tá lả thế này? Giàu quá rồi hả?”

“À… không có gì.” Seongwoo cười mỉm, ánh mắt đầy ẩn ý rút lại tờ tiền của mình. “Chỉ là một vụ cá cược nho nhỏ thôi.”

“Mày gọi Minhyun về đi, trưa nay đi nắng chiều đi học lại mệt.” Aron dường như bâng quơ thả ra một câu, còn thở dài thêm một tiếng. Jonghyun nhìn anh em bạn bè một lượt, thấy có cái gì hơi sai nhưng không biết sai ở chỗ nào, đành phải đội mũ lên rồi bảo Tao đi ra ngoài đây, sau đó mất dạng sau cánh cửa.

Áng chừng Jonghyun bên trong đã đi khuất, sới cá độ lại sôi động như chưa bao giờ suy thoái.

“Tao cá thằng Minhyun dỗi mười phút.” Aron đập một đồng hai mươi ngàn xuống cái bụp. Dongho hỉnh mũi cười:

“Mày đánh giá nó hơi cao rồi đấy. Năm phút.” Minki cười khẩy rút tờ mười nghìn ra.

“Em nghĩ có khi thấy anh Jonghyun phát ảnh quay lại luôn mất.” Donghyun dè dặt đặt tờ năm nghìn xuống, thôi thì mất ít cũng không tiếc. Youngmin thấy sự  thiếu quyết đoán của “em nhà mình” thì thở dài ngao ngán, đặt tiền xuống.

“Tao nghĩ nó sẽ giận dỗi hai câu rồi thua luôn.”

“Nhưng hình như nó giận thật đấy?”

“Úi giời con trai nói không là có nói có là không ý mà.” Jaehwan phẩy tay. “Tớ không thể rút tiền từ ví xong đập bụp xuống sàn được, nhìn rất kém sang, nên tớ quyết định trở thành nhà cái. Nào bây giờ chúng ta hãy cùng bấm giờ và chờ xem ai sẽ là người chiến thắng chung cuộc!”

Năm phút trôi qua trong sự ngỡ ngàng của Dongho, rồi thì mười phút trôi qua, Aron vuốt ve tờ tiền của mình một cách dịu dàng, ánh mắt nhìn xa xăm ngóng trông hình bóng Jonghyun lôi xềnh xệch Minhyun trở về, tuy nhiên đáp lại sự kì vọng lớn lao ấy, chẳng có ai mở cửa cả.

.

.

“Minhyun? Sao lại ngồi đây?” Jonghyun xuống cầu thang một cái đã nhìn thấy ngay Hwang Minhyun đang ngồi ăn kem dưới bóng cây xà cừ. Đảo mắt trông thấy Jonghyun một phát, hắn lập tức quay ngoắt.

“Sao thế? Cậu giận tớ à?”

“Ai thèm giận. Đi về với bạn trai của cậu đi.”

“Bạn trai tớ ở đây còn gì.”

“Ở đây chỉ là bạn trai hai sáu ngày thôi.” Minhyun liếc Jonghyun một cái thật dài. Từ sau khi nhìn thấy Choi Seongcheol, hắn cứ cảm giác như Kim Jonghyun mới là hoàng thượng, hắn là vợ lẽ mà cứ nghĩ mình đã lên chính thất trong khi vợ cả đang du hí bên ngoài, giờ vợ cả về thì mình bị đẩy ra vậy.

“Thôi nào, đừng nghĩ linh tinh, đi về phòng đi, Seongcheol có phải người yêu tớ đâu, anh tớ mà.”

“Anh em mà khoác tay, rồi ánh mắt nhìn nhau như thế à?”

“Không như thế thì như nào? Mệt cậu quá đánh nhau không?”

“Cậu không thương tôi rồi chứ gì được lắm Kim Jonghyun giờ còn định đánh nhau cơ đấy!” Minhyun đứng phắt dậy. “Nghỉ chơi!!”

“Ơ dở hơi này…” Jonghyun ngẩn người nhìn Minhyun đang rảo bước thật nhanh, ngồi ở dưới gốc cây đến hết cả buổi nghỉ trưa vẫn không hiểu mình làm sai chuyện gì.

Còn Minhyun thì đi một vòng quanh khu nhà, rồi lẻn lên phòng bằng góc khuất mà kêu tất cả anh em bạn bè nộp tiền ra đây, tao nghỉ chơi Jonghyun rồi.

“Tao cá chiều nay thằng này vẫn ngồi cạnh thằng kia thôi. Giận thì giận mà thương vẫn thật nhiều.” Seongwoo cười cợt. Daniel kéo anh lại, gõ đầu một cái.

“Anh đam mê cá cược vừa thôi, có ngày bán cả nhà mà trả nợ.”

“Ừ, như Kwak Aron kia kìa.” Dongho phá lên cười. 
.
.
.
Kim Jonghyun buổi chiều phải giải quyết danh sách về tranh thủ trong tuần, trước đó đã vấp phải ánh mắt đe doạ của cả tiểu đội 21, hoang mang không biết mình đã làm sai chuyện gì. Người lỗ nặng nhất trong vụ cá cược này – Kwak Aron nhìn Kim Jonghyun như nhìn kẻ thù mười kiếp, đưa nắm đấm doạ dẫm mày mà không duyệt cho tao về tuần này thì tuần sau tao hết tiền sẽ rút ví mày để tiêu.

Jonghyun không đến lớp, mọi cá cược về chuyện hôm nay hai đứa có ngồi cạnh nhau không bị huỷ bỏ. Kang Daniel trưa nay cũng không được ngủ vì phải đi từng phòng lấy danh sách về tranh thủ, ngồi ngả vào vai Seongwoo ngáp ngắn ngáp dài. Minki trét tiếp một lớp kem chống nắng, lẩm bẩm chưa vào hè đã chói chang. Cả lũ còn lại đứa thì chơi game đứa thì xem đấu LOL đứa ăn vặt, một mình Minhyun ngồi bần thần chẳng biết đang suy nghĩ gì. Một lúc sau giáo viên vào lớp, Hwang Minhyun đang ngồi như ông tượng mặt đen giữa lớp chỉ muốn lật bàn đứng lên hiên ngang bỏ về mà thôi.

Chính thất đang đứng ở trên bục giảng, cười chói lọi, chào cả trung đội rồi tự giới thiệu, xin chào các em, hôm nay thầy đứng lớp dạy các em bài “Đối phó với các thế lực phản động”, thầy là Choi Seongcheol.
End #16
Trên pann có một bài đăng ” JR Minhyun S.Coups thời còn trẻ măng” =))))))) cẩu huyết từ bé =))

Coups thời còn trẻ măng" =))))))) cẩu huyết từ bé =))

 

26NNN – #15. Thi bắn súng (3).

“Ong Seongwoo, Choi Minki, Im Youngmin vào vị trí!”

Im Youngmin tếch đi từ lúc thông báo bị trượt, vì Donghyun bảo chia buồn cho anh và mừng cho em. Nếu không phải Im Youngmin quá thảm và Donghyun quá đỉnh đến mức thầy giáo nhớ mặt, thì cậu cũng nhảy vào thi hộ anh luôn rồi, ai biết đâu mà lần cơ chứ.

Thế mới nói ngẫn quá cũng không hay. Đến ngẫn bậc nhất như Jang Sejong còn bắn qua ngay lượt đầu, về nhà facetime với đám mèo và em người yêu ở nhà rồi, Im Youngmin vẫn phải ngồi đây, dưới cái nắng này, chỉ để chờ đến lượt bắn.

Ong Seongwoo bắn lượt đầu tiên cùng với Youngmin và Minhyun luôn. Kang Daniel đã đứng bên cạnh đường bắn, thỉnh thoảng lại giơ tay cổ vũ Seongwoo. Vừa nãy hắn cũng nói, thực ra Seongwoo bị bắn ở bệ chéo nên mới không thể lấy được tâm, chứ bắn ở bệ thẳng đích thì chưa biết thế nào. Quả thật, lần này Seongwoo chiếm được vị trí chuẩn nhất – bia ngắm số 3. Im Youngmin bệ số 4, và Hwang Minhyun, buồn thay, ở chính vị trí mà Ong Seongwoo đã ngã ngựa khi nãy – bệ số 5.

Seongwoo căng mắt lên bắn liền hai phát một. Trên loa máy tính phát ra hai tiếng đoàng nhỏ, Seongwoo biết chắc chắn đó là của mình. Nhìn sang bên cạnh, Im Youngmin bắn một phát ba quả đã nằm sải lai ra từ lúc nào. Hwang Minhyun tận bên bệ số 5, anh chẳng nghe thấy cũng chẳng biết cậu ta đã bắn xong chưa nữa. Thầy giáo nhắc: “Bệ số 3 còn một phát đạn nữa!”, Seongwoo thở dài, thôi thì cũng chỉ còn một viên nữa để cố gắng. Nhìn thấy Kang Daniel ở xa vẫn đang dùng tay để miêu tả đầu ngắm cho mình, Seongwoo bật cười.

Đồ trẻ con.

Rồi anh cũng bắn một phát, kết thúc lượt của mình.

“Ong Seongwoo, 9 9 10, qua!”

“Im Youngmin, ừm…7…0…8! May cho cậu đấy, đi về!”

“Hwang Minhyun, 9 8 5, qua!”

“Lạy hồn!” Minhyun tưởng như mình sắp xỉu luôn ra đấy rồi, vội vàng xách ghế quắn mông chạy về tìm Jonghyun. Youngmin thở dài, quay sang lay Seongwoo:

“Mày còn thở không đấy? Ê Kang Daniel vợ mày không còn thở nữa này?”

“Bậy! Tao là vợ nó lúc nào?” Seongwoo sực tỉnh, lấy ghế đánh Youngmin một trận nên thân. Hai người cứ thế vừa cười vừa đuổi nhau chạy ra khỏi khu vực bắn súng. Seongwoo đang cười thì sực nhớ ra sự tồn tại của Daniel, vừa mở điện thoại lên thì đã thấy một tin nhắn dài ngoằng của cậu ta, đại khái là vì muốn chúc mừng anh nên trưa nay tôi dẫn anh đi ăn chè nhé. Anh ngẩn người, rồi nhắn lại một câu:

“Thế còn chuyện cậu định nói với tôi thì sao?”

“À chuyện ấy à…gặp nhau rồi nói nhé, không thể nói qua điện thoại được.”

.

.

.

“Jonghyun ơi tớ qua mô… qua môn rồ…Jonghyun?”

Minhyun xồng xộc chạy vào phòng họp Đại đội. Bên trong đó Jonghyun đang cười cười nói nói với một anh quân nhân thứ thiệt – không phải quân nhân dỏm như tất cả mọi người trong cái đại đội này. Anh chàng đó cao lớn, có gương mặt góc cạnh và đầy vẻ chí khí lẫm liệt, chứ không phải vẻ mặt mềm mại dịu dàng như Minhyun.

Nghe tiếng gọi của Minhyun, Jonghyun quay ra, cười cười:

“À Minhyun à? Nói chuyện sau nhé, tớ đang bận.”

Rồi thì vừa đẩy Minhyun ra khỏi cửa vừa quay lại cười với anh trai kia, sau đó thì Minhyun chẳng còn thấy gì nữa hết vì cánh cửa đã đóng sầm trước mặt hắn rồi.

Wtf?????

Jonghyun đóng cửa vào, nhìn anh quân nhân cười khì một cái. Anh chàng cười cười vò đầu cậu:

“Có phải là…”

“Ồ là bạn cùng phòng em ấy mà.”

“Bạn cùng phòng hay là bạn trai?”

“Cả hai.”

“Nè thẳng thắn quá nha… Haizzz sao em lại yêu sớm thế cơ chứ… Chẳng cho anh cơ hội gì cả.”

“Thôi đi Choi Seongcheol.” Jonghyun giơ chân lên đạp ống quyển người kia một phát. “Bà anh với bà em là chị em ruột, tính ra chưa được ba đời đâu nhé.”

“Anh chưa nói hết, anh có thằng bạn, hôm trước thấy ảnh chụp của anh với em thì thích em lắm, bảo anh giới thiệu đi. Chưa cho anh cơ hội giới thiệu bạn thì đã có trước rồi. Mà trông cái cậu mặt trắng ấy xinh trai nhỉ, thảo nào Jonghyun nhà mình thích.”

“Có phải mỗi vì xinh trai đâu…thôi đừng nhảm nữa, anh có muốn đi thăm quan một lúc không?”

.

.

Trưa hôm ấy tin đồn Đại đội trưởng Kim Jonghyun có bạn trai quân nhân cực kỳ đẹp trai nam tính ở nhà, Hwang Minhyun chỉ là “bạn trai hai sáu ngày” lan truyền khắp cả đại đội. Rồi thì Jonghyun công khai dẫn quân nhân oppa đi thăm thú khắp doanh trại, bạn trai hai sáu ngày ở trong phòng nằm cắn gối khóc than như tức phụ cũng phải gạt nước mắt biết thân biết phận “vợ lẽ” của mình, rồi lại còn tin đồn nhờ anh quân nhân đẹp trai có quen biết với Giám đốc Đào tạo trung tâm này nên Jonghyun mới được cất nhắc làm Đại đội trưởng,… Trong khi đó thì Jonghyun vẫn đang dẫn anh quân nhân đi ăn chè, Hwang Minhyun vẫn chôn chân giả chết trên giường, cả phòng 212 vẫn ngồi ăn gà, ăn bánh kẹo, hoa quả, uống soju anh đẹp trai mang lên tiếp tế.

“Uầy Minhyun! Khô bò này ăn ngon lắm nè!” Kang Dongho cười ha hả vừa bỏ khô bò vào miệng vừa hướng lên giường Minhyun mà gọi. Seongwoo từ tốn gặm gà, thở dài:

“Giá có tí bia nữa thì đẹp… nhưng thôi đã mang soju còn đủ vị hoa quả như thế này, nhất rồi!”

“Uầy mới ra trường mà đã làm Thiếu úy thì cũng ghê đấy nhỉ?”

“Nghe đồn hồi còn ở trong trường Quân đội ảnh là học viên xuất sắc đó, còn được cử đi nước ngoài học hai năm nữa.” Seongwoo trầm ngâm. “Hồi ấy bố tao khen ảnh suốt, bảo là giá mà mày cũng vào quân ngũ rồi làm tao nở mày nở mặt như thế.”

“Quen biết gì mà khen?”

“Bố tao là chủ nhiệm khóa của ảnh mà.” Seongwoo thở dài, rồi hạ giọng nói nhỏ. “Thực ra, Choi Seongcheol là anh họ của Jonghyun đấy.”

“Thế thằng Minhyun không biết à?” Youngmin mở tròn mắt, tung một viên lạc lên cao rồi há miệng ra đớp. Daniel ngồi bên cạnh nhanh tay túm được viên lạc bỏ miệng mình, cười nhạt:

“Nó biết mà còn nằm như con đà điểu giả chết trên giường như thế kia à? Dám cá tí nữa Jonghyun về chúng mày sẽ được xem một màn khóc lóc tỉ tê ỉ ôi cho mà xem.”

“Cá nhau không? Tao cược 10 ngàn won, tí nữa Minhyun sẽ bày vẻ mặt đáng thương khổ sở trước mặt Jonghyun cho xem.” Choi thiếu gia xòe đồng 10 ngàn ra đập bộp xuống đất, Kang Dongho vội vàng hùa theo:

“Tao cũng cá.”

“Tao cá nữa.” Daniel nhấp một ngụm soju, rồi giơ tay lên. Jung Sewoon gật đầu đồng tình, Kim Jaehwan thò tay vào ví chuẩn bị rút tiền ra cá chung. Seongwoo xòe tay:

“Cả tao.”

“Tao cá lát nữa Hwang Minhyun sẽ tuyệt giao với Kim Jonghyun!” Hai tờ năm mươi ngàn won được đập bộp xuống sàn, Minhyun hét lớn rồi sầm sập bỏ ra ngoài, để lại cả một lũ ngẩn ra như vịt đực.

“Ê…nó…nó điên rồi à?”

End #15.

 

26NNN – #14. Thi bắn súng (2).

“Đi ăn sáng không Seongwoo? Sáng nay dậy muộn chưa kịp ăn gì mà.” Daniel kéo kéo tay người đang rũ ra như sợi bún cạnh mình. Seongwoo lắc đầu uể oải:

“Không muốn ăn.”

“Thôi nào, nhìn kìa, Im Youngmin còn 0 0 0, Hwang Minhyun 5 0 5 kìa.”

“Không quan trọng, quan trọng là tôi thi lại rồi.”

“Không sao. Giờ tôi dạy lại cho anh, đảm bảo thi qua đợt này.”

“Chắc không?” Ánh mắt Seongwoo nửa ủ rũ nửa long lanh nhìn Daniel không chớp. Daniel cong môi cười, đưa tay búng trán người kia cái chóc:

“Chắc chắn được.”

“Hey chúng mày làm người khác cảm thấy dư thừa quá à nha…” Minhyun vừa tập ngắm bắn ở bia dành riêng cho team thi lại xong, nhìn Seongwoo và Daniel, dài dọng khinh bỉ. Seongwoo đá vào chân hắn một cái, cười cười:

“Sao? Jonghyun chạy mất rồi nên mày ngồi đây làm oán phụ ghen ăn tức ở à?”

“Ai bảo mày là cậu ấy chạy mất?” Minhyun đắc ý nhìn về phía đầu con đường, Kim Jonghyun tay xách một túi nilon to bự đang đi dần dần về phía team thi lại tụ tập ở bên cạnh đường bắn. Đưa tay phát cho mỗi người một cái bánh mì sữa, đến Minhyun, Jonghyun ngẩn người:

“Cậu cũng phải thi lại?”

“Tớ… Ây da Jonghyun ya ánh mắt của cậu là gì thế? Đồ của tớ đâu?”

“Tưởng cậu không phải thi lại, nhắm chừng nên mua bằng này thôi.”

“Này, chứng tỏ cậu khinh thường, nghĩ rằng bọn tôi chắc chắn thi lại!!” Im Youngmin bi phẫn giả bộ vứt bánh xuống đất. Jonghyun khinh khỉnh liếc nửa con mắt về phía Youngmin, còn tiện chân đá một cái vào bắp chân Youngmin:

“Thế không phải thi lại thật đây à?”

“Tớ không ăn đâu.” Seongwoo thảy cái bánh mì sang cho Minhyun. “Này cầm lấy.”

“Hwang Minhyun, làm Trung đội trưởng hai mươi phút giùm nhé?!”
.
.
.
“Không thể ngờ được…” Minhyun cắn một miếng bánh mì, thở dài nhìn trời nhìn đất rồi nhìn cái băng Trung đội trưởng đỏ chóe trên cánh tay mình. Đúng là miếng bánh nóng phỏng tay. Kang Daniel là tên cơ hội nhất quả đất này, lợi dụng bạn bè để tư lợi cá nhân!

“Mua cho cậu ít nước này.” Jonghyun đưa cho Minhyun chai nước cam lạnh, chắc lại chạy ra tiệm tạp hóa cách bãi bắn một trăm mét để mua. Một trăm cộng một trăm là hai trăm, nãy đến giờ chạy đi chạy lại chắc mệt lắm… Minhyun mạnh mẽ đưa tay kéo Jonghyun lại khi thấy người kia có dấu hiệu đi tiếp:

“Cậu không cần mua gì nữa! Ở lại với tớ!”

“Dở người! Tôi phải về để họp giao ban buổi chiều!”

Minhyun tự biết mình bị hớ, xấu hổ đưa cái bánh mì đã cắn quá nửa của mình ra:

“Ăn…ăn không?”

Thế mà Kim Jonghyun ngày ngày ca bài ca không ăn chung không uống chung không xài chung bát đũa thìa lại có thể cầm lấy cái bánh kia mà cắn lấy một miếng rõ bự, cắn xong thì cười như cún mà chạy biến đi.

Jonghyun đi rồi để lại Hwang Minhyun bần thần, rồi sung sướng, rồi phát điên đến lảm nhảm: “Đấy chúng mày thấy chưa huhuhuhu tao yêu cậu ấy vì cậu ấy đối xử đặc biệt với tao đó tao đặc biệt thật đóoooooo.”

“Bớt nhảm đi.” Kang Dongho ngồi bên cạnh đập bộp vào vai Minhyun một phát. “Cần tao cho phát nữa để tỉnh hẳn mộng không?”

“Sao mày lại ngồi ở đây? Mày thi qua rồi cơ mà?”

“Tao ngồi phụ đạo cho Minki.”

“Nó còn cần mày phụ đạo.” Minhyun hỉ mũi cười khinh. “Lúc nãy không phải tự nhiên mày xồng xộc chạy qua thì nó đã không giương súng bắn lên trời rồi.”

“Đã thế thì tao lại càng phải phụ đạo cho Minki.” Dongho rung chân cười. “Hey Minki, chúng mình qua bệ ngắm đằng trong cùng kia, tớ dạy riêng cậu, không cần quan tâm Hwang Minhyun.”

“Giỏi giang lắm ấy mà làm trò.” Minki bĩu môi nhưng rồi cũng ngoan ngoãn đi theo Dongho, nhìn cậu ta chỉ vào từng vị trí một trên súng, rồi lại nói phải làm thế nào, rồi thì nhìn sang bên các bạn đang bắn để ngắm đường đạn và hướng đặt súng. Dongho càng nói càng hăng say, trời đang nắng gay gắt, cậu ta thì không đội mũ tuy nhiên chẳng có dấu hiệu gì là mỏi mệt cả, miệng cứ mở ra khép lại hoài.

“Có nghe không Choi Minki?” Dongho phát hiện người kia đã hồn vía trên mây, dí sát mặt mình vào mặt Minki mà hỏi. Cậu lập tức đẩy đầu Dongho ra, không được tự nhiên mà quát lên:

“Sao không nói tiếp?”

“Tớ nói xong rồi.” Dongho cười. “Bắn qua môn nhé, trưa nay về tớ mua cho cậu sữa chua.”

“Xàm xí.” Minki cười khẩy, nhưng rồi mặt lại nhanh chóng đỏ hồng. “Không phải trưa nào cũng mua rồi à?”

Không phải tự nhiên mà Choi Minki trở thành kẻ thuận bụng thuận dạ nhất trung đội, trưa nào cũng cống cho các cô 3k tiền đi vệ sinh đâu nhé.

.

.

.

“Daniel, nãy giờ cậu nói tôi nghe không hiểu tí nào, thật sự.” Seongwoo nuốt miếng thịt bò cuối cùng trong bát phở của mình, lắc đầu nguầy nguậy. Daniel lập tức trút hết thịt bò sang bát anh, nghiêm túc nói lại từ đầu.

“Anh chỉ cần nhớ là đưa cái đầu ngắm chữ U vào giữa khe ngắm chữ I, sau đấy thì…ừm, ở đây không có súng, nhưng nhìn nhé, là như này…đấy…như này…hiểu chưa?”

“Ừ…hơi hiểu…”

“Hiểu thật rồi mà!” Daniel cười cười. “Lát nữa ra chỗ bãi bắn sẽ chỉ ở súng cho anh nhìn, lúc ấy đảm bảo hiểu. Anh chỉ cần đưa nó đến chính giữa mép dưới bia bắn, rồi bóp cò liền ba phát. Súng không có đạn nên không sợ bị giật người làm lệch đường bắn đâu. Cứ tin ở tôi.”

“Ê Daniel…nhỡ tôi không bắn được lần này thì sao?”

“Thì còn một lần thi lại nữa cơ mà? Anh mới chỉ đang vào vòng bán kết thôi. Kể cả vào vòng chung kết cũng không sao cả, anh chỉ cần không giật giải quán quân là được.”

Nghe Daniel nói thì hài hước lắm, nhưng Seongwoo vẫn cứ thở vắn than dài. Gọi cho anh một chai nước lạnh, Daniel cười, xoa đầu Seongwoo:

“Tôi có chuyện muốn nói với anh. Nhưng đợi anh thi bắn qua đã nhé?” 

Chắc có người nói cho Daniel biết rồi, nhưng Seongwoo vẫn muốn nói với cậu ta rằng, khi cười cậu ta mang đến một cảm giác cực kì ấm áp, cực kỳ đáng tin tưởng, đến mức anh tin rằng, nhìn nụ cười này thôi mình cũng đã qua môn rồi.

End #14. 

 

26NNN – #13. Thi bắn súng (1).

“Seongwoo, anh nhìn này, chỉ cần đưa chữ I này vào chính giữa chữ U là được, bắn liên tiếp ba phát, quá trình không quan trọng, kết quả quan trọng! Ba lượt bắn được 15 điểm là qua rồi!” Daniel chỉ hận rèn sắt không thành được thép, từ lúc đi ăn cơm đến đi tắm rồi đi điểm danh buổi tối cứ lải nhải bên tai Seongwoo không dứt, khiến lúc chuẩn bị đi ngủ Seongwoo cũng loạn cả lên:

“Đưa chữ I vào giữa chữ U? Đưa chữ U vào giữa chữ I? Đưa hai chữ… Dẹp mẹ đi cậu cút về phòng! Loạn hết cả lên rồi!!”

Seongwoo đưa tay chốt cửa cái rầm, quay vào phòng nhìn cả lũ đang nằm chèo queo trên giường chơi game, lướt facebook, rồi chợt dừng lại.

“Hwang Minhyun? Thí chủ không có giường à?”

“Hoà thượng Ong, trẫm có.” Minhyun vuốt cái cằm nhẵn nhụi râu của mình. “Nhưng tối nay trẫm phải thị tẩ…hự!!”

Minhyun bị đạp xuống giường. Seongwoo cười khẩy:

“Nơi quân doanh khói lửa, lòng quân dân hỗn loạn mà thí chủ còn có tâm trạng thị tẩm ư? Hôn quân!”

“Hừ, hôn quân còn đỡ hơn đồ hoà thượng thích tửu sắc, đừng tưởng trẫm không biết ngươi vừa đi ăn bữa khuya với tên nô tài họ Kang phòng bên!!”

“Này tém tém lại đi nhé.” Choi Minki chột dạ quay sang. “Phòng bên có hai nô tài họ Kang đấy.”

“Choi tú bà không đánh đã khai, nửa đêm còn đi ăn sữa chua hoa quả với Kang đại thái giám! Ong hoà thượng thì ăn bún cá với Kang đao phủ! Còn tên Im tổng quản thì lén lút mang quốc khố sang cho Kim Donghyun đại thái giám chiếm dụng! Các ngươi đây là coi việc nước như việc của người dưng! Các ngươi đã thế, trẫm sờ mó phi tử một tí có gì sai… Ặc ặc ặc ặc! Jonghyun!”

“Hỗn đản!” Mặt Jonghyun đỏ bừng, lấy cái gối đè kín mặt Minhyun lại. “Nửa đêm còn dám lộng ngôn, xem thái thượng hoàng có đánh chết ngươi không!?”

“Haha hoá ra cậu thích phụ tử văn à…ặc ặc ặc! Tớ sai rồi Jonghyun! Khó thở!!”

Jonghyun tha mạng cho Minhyun giờ đang mặt mũi đỏ bừng quần áo hỗn loạn ngồi ngơ ngẩn dưới sàn nhà. Cửa có tiếng gõ, Youngmin thò tay mở ra thì Kim Taemin ló đầu vào.

“Hey? Cho xin ít tương ớt ăn mì đêm…”, rồi lướt đến Hwang Minhyun ngồi như tức phụ dưới đất, cậu ta nuốt nước bọt cười giả lả. “Thôi đi xin phòng khác, chào nhé.”

“Tôi không… AAAA…” Hwang Minhyun lăn lộn gào lên, nỗi oan này đến đời nào mới rửa trôi!!!

Vừa lúc đó, Ong Seongwoo nhận được tin nhắn từ Kang Daniel:

“Ngủ ngon nhé, mai còn thi bắn súng cho thật tốt. Anh mà phải thi lại thì tôi không ngồi chờ anh đâu.”

“Xì…ai cần cậu chờ.” Seongwoo cười khẩy, nhưng rồi cũng hối Youngmin tắt đèn đi ngủ, lập tức chìm vào mộng đẹp.

.

.

.

Ngày hôm sau đi thi dùng súng không đạn có kết nối với máy tính nên thầy giáo dặn trước tất cả không cần kéo chốt an toàn, không cần chỉnh thước ngắm, chỉ cần vào ngắm và bắn mà thôi. Ong Seongwoo thi ở loạt thứ ba. Kim Jonghyun là Đại đội trưởng, còn phải về sắp xếp việc của cả đại đội nên được xếp cho bắn ngay loạt đầu. Loạt đầu Jonghyun thi cùng với Kang Dongho và Kim Donghyun.

Tiếng đoàng đoàng đoàng lần lượt phát ra trên màn hình kết nối, những chấm đỏ biểu thị điểm trên bia cũng được ghi lại. Kết thúc loạt bắn, qua môn, Jonghyun ngay lập tức xách ghế chạy về vì thầy quản giáo bên kia đã thúc giục như muốn cầm tên lửa gắn vào đầu cậu cho bay ngay đến chỗ thầy rồi. Còn Kim Donghyun và Kang Dongho đứng lại nghe điểm, Youngmin ngồi trên ghế mà cũng run rẩy thay. Vạn nhất…

“Kang Dongho 10 10 9!”

“Kim Donghyun…ừm…10…10…10!”

“Yeahhhhh!”

Im Youngmin thở phào nhẹ nhõm.

“Anh Youngmin! Lát nữa anh thi xong thì chúng mình đi ăn cái gì đó ngon ngon anh nhé!”

Lại ăn hở em…

Tối qua vì Donghyun lo lắng quá nên Youngmin thức động viên, sáng ra vừa xếp hàng vừa ngủ gật, ai nói gì cũng không nghe thấy. Hắn bắn ngay loạt thứ ba cùng với Seongwoo, nhưng đến lúc Seongwoo ra kéo đi mới biết đến lượt mình. Youngmin ngơ ngẩn tiến đến chỗ đặt súng, đưa tay bóp cò test thử một phát. Trên laptop phát ra tiếng đoàng, nhưng hắn không để ý, chỉ lẩm bẩm:

“Nãy thầy giáo dặn cái gì ấy nhỉ? Ơ vờ lờ sao kéo nòng rồi vẫn không bắn ra tiếng?”

Youngmin kéo thử thêm hai phát nữa.

“Súng số 3, hết lượt bắn!” Thầy giáo hô. Youngmin vẫn coi như không phải là việc của mình, tiếp tục bóp cò liên tục. Thầy giáo hét lên:

“Súng số 3!! Im Youngmin! Em hết lượt bắn rồi! Dừng lại!”

Cùng lúc đó, Ong Seongwoo ở bệ ngắm số 5 đang hết sức vất vả. Chỉ có một bia đích duy nhất được đặt ở giữa, bệ ngắm của anh ở góc chéo bia, rất khó để lấy trúng. Seongwoo cố gắng căng mắt, nhìn thấy Kang Daniel Trung đội trưởng đã bắn xong ở lượt hai đang đứng ở bên cạnh đường bắn, tay không tự chủ được mà bóp cò một phát. Đâm lao thì thôi phải theo lao, anh nghiến răng bóp cò thêm hai lần, rồi thả phịch súng xuống.

“Súng số 1, Choi Minki, 7 7 0! Thi lại!”

“Súng số 2, Kim Sanggyun, 7 0 8, qua!”

“Súng số 3, Im Youngmin, 0 0 0!” Thầy giáo ngửng đầu lên nhìn cho rõ cái người này. “Anh có biết ba phát súng của anh đều bắn ra ngoài không?”

“Em…em tưởng súng phải có tiếng kêu…em…test thử…” Youngmin gãi đầu.

“Xin cậu! Không nghe tôi nói à, chỉ cần nằm xuống, ngắm và bóp cò thôi! Thi lại!” Thầy giáo bất lực. “Số 4 Kim Jaehwan, 7 8 8, qua!”

“Số 5 Ong Seongwoo.”

Nghe đến tên mình Seongwoo ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy chờ mong nhìn thầy giáo.

“8 0 0! Thi lại! Hai phát sau cậu nhìn đi đâu mà bắn thế hả?”

Ong Seongwoo lập tức ỉu xìu.

“Những ai thi lại tập trung hết ra góc bên kia cho tôi! Đấy, cái bệ cao cao ở cạnh chỗ trung đội trưởng đang đứng ấy! Tập tành cho cẩn thận rồi khi các bạn thi xong hết thì ra đây thi lại!

Seongwoo đột nhiên cảm thấy mệt mỏi hết cả con người.

End #13