ẤT Ơ, BỈ ỔI – #16.

Đếch hiểu sao cái xe của mình lại giở chứng như thế, Samuel vò đầu.

Nhà nó ở cách đây không xa lắm, có hai cây số rưỡi thôi. Nhưng vấn đề là, xe đạp điện của nó là xe rùa! Nó sẵn lòng đạp xe đạp điện về nhà nhưng xe nó là xe rùa!

Chẳng hiểu sao.

Thế rồi Samuel thấy một cái bóng quen quen đang đeo balo, hai tay hai túi đồ hướng về phía mình. Cái bóng ấy đội mũ lưỡi trai ngược vuốt hết tóc ra sau, mặc áo phông quần ngố chân đi dép tông, má phúng phính ấy, là Jihoon chứ còn ai nữa.

“Anh Jihoon? Anh mới đi đâu về à?”

“Hở?” Jihoon trợn mắt. “À anh vừa từ quê ngoại về. Mà sao em ở đây?”

“Em sang nhà Seonho, lúc vừa rồi có đứng nói chuyện phiếm với anh Daniel nhưng chả hiểu sao tự dưng xe hết điện, mà em lại chẳng đạp về được.”

“Thế à?” Jihoon gật gù. “Vậy thì thế này đi, em mang xe về nhà anh sạc, sạc một chút đủ để đi về nhà chắc cũng không lâu ha?”

“Nhưng…” Samuel ngần ngừ. “Em không có mang sạc.”

Jihoon ngẩn người. Việc mang xe Samuel về nhà mình sạc đã là ngoài dự tính của nó rồi, giờ còn ngoài dự tính hơn nữa. Nó thở dài, chất hai túi đồ của mình lên xe Samuel:

“Cứ về nhà anh đi. Hàng xóm nhà anh cũng có loại xe này, chắc là cho em mượn sạc được.”

Samuel đồng ý.

Đi được một đoạn ngắn nó mới phát hiện ra, ngày ngày mình chở Jihoon về qua ngõ này mà không nhớ, đây là cái ngõ lớn và ngoằn nghèo nhất cái thành phố này. Nhà Ong Seongwoo ngay đầu ngõ, nhà Seonho hình như cách nhà Daniel vài căn, ở một ngách lưng chừng ngõ này. Còn nhà Jihoon? Nó chẳng biết nữa. Nó hay chở anh về đến đầu ngõ, nhưng cũng chẳng bao giờ hỏi anh ấy ở chỗ nào.

“Nhà anh ở ngách đối diện với ngách nhà Seonho.” Giọng Jihoon đều đều. Xung quanh hai đứa không khí cứ như ngưng đọng, chẳng có tiếng động nào ngoài tiếng bánh xe lăn trên những viên đá răm, tiếng Jihoon cất lên cứ như phá tan sự tĩnh lặng này vậy. Samuel gật gù:

“Ra thế.”

Rồi cũng im lặng.

Được thêm một đoạn nữa, Samuel quay sang nhìn Jihoon. Người đi bên cạnh chẳng để ý đến nó, mắt cứ hướng thẳng về phía trước. Nhưng chẳng hiểu sao Samuel thấy buồn, vì không khí này khiến nó thấy buồn, vì cái sự buồn tẻ khi trống vắng âm thanh, và vì đôi mắt ráo hoảnh nhìn thẳng về phía trước của Jihoon cứ khiến nó thấy lòng nằng nặng. Chẳng rõ lí do là gì, nhưng Samuel hơi bối rối vì điều ấy, nó lại quay mặt đi.

Còn Jihoon, nghĩ nhiều quá nó cũng thông rồi.

Người ta toàn bảo phải kiếm người yêu mình chứ đừng kiếm người mình yêu, Jihoon nghĩ mãi thì phát hiện ra, ừ mình được người ta yêu thì sướng, vậy người ta thì thế nào? Người ta cũng giống mình lúc mình đi yêu người khác thôi.

Quanh đi quẩn lại thì yêu đương luôn luôn là chuyện mệt nhất thiên hạ này.

Jihoon nhớ lại hồi còn đi học tiếng Anh cùng Samuel, ngày nào nó cũng phải nói với thằng nhóc kia là Ê chở anh mày về nhé. Một hôm, nó không nói gì mà tự mình đi ra bến xe bus ngồi ở đó, nhìn dòng xe qua lại một cách mông lung.

Rồi nó nhìn thấy xe của Samuel đi lướt qua như một cơn gió, không vương không bận.

Lúc ấy, từ khóe mắt của Jihoon cũng rơi ra một giọt nước mắt, nó không đọng trên gương mặt mà rơi thẳng xuống mặt đường, vỡ tan, bắn tung tóe.

Từ bấy đến giờ thì Jihoon tỉnh ngộ rồi. Không yêu đương là không đau khổ. Nó sẽ lờ đi rằng, hiện tại trong lòng nó đang nặng như chì.

Hai đứa cứ như thế mãi thì cũng chẳng làm sao được.

Thẳng đến trước lúc Samuel chuẩn bị dắt xe đi về, Jihoon vẫn cứ im lặng không nói gì cả. Samuel cũng thấy gượng gạo, nó chào hỏi rồi lên xe về thẳng.

Jihoon bước lên phòng nó ở tầng hai, đứng ngoài ban công nhìn Samuel sắp vòng cua, sắp biến mất khỏi tầm mắt của nó. Mấy ngày trước Daehwi đã bảo, nó trúng tuyển trường cấp ba phía Đông thủ đô, còn Samuel ở tận phía Bắc. Mà Samuel ở thành phố nhỏ này, là ở với họ hàng.

Có lẽ từ nay trở đi, Jihoon và nó sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.

Jihoon cười mỉm, một cái cười không rõ tư vị gì, rồi mấp máy môi:

Samuel, em đi bảo trọng.

Em là mối tình đầu của anh.

.

.

Ngày hôm sau, trời bão.

Seongwoo nằm trên giường mà cũng không yên, cứ lăn qua lăn lại. Daniel nhắn tin bảo anh đừng lo, dự báo thời tiết kêu mình ở chỗ chịu ảnh hưởng của bão, mai kia là hết mưa. Seongwoo tí nữa nổi quạu, đù, cậu ta có biết con đường họ đi qua là nơi bão vào không?

Seongwoo hì hục ngồi làm một con búp bê cầu nắng, dù cũng không tin tưởng lắm vào tác dụng của nó. Thật ra hai đứa đã đặt vé tàu rồi thì vẫn cứ phải đi thôi, Seongwoo chỉ hơn rén vì đọc tin tức trên báo thì nhà ga cách chúng nó ba ga mấy hôm nay trong tình trạng quá tải, hàng nghìn người lay lắt ở sân ga, vì tàu có đi được đâu? Anh thích trải nghiệm nhiều điều mới mẻ và đặc biệt cùng Daniel, nhưng mà như thế thì anh không chịu được đâu.

Rồi thì đúng ngày, mặc kệ nắng mặc kệ mưa, hai thằng cũng phải book một chuyến taxi ra nhà ga. Ga nằm ở ngoại ô thành phố, thành phố này bé tí nên cái ga cũng chẳng to mấy, nhưng được cái sáng sủa sạch sẽ, và phúc tổ mười đời, ga không bị quá tải người.

Lúc đứng chờ tàu của mình đến, Seongwoo cảm thấy rất phấn khích. Anh thậm chí cũng chưa đi tàu bao giờ. Daniel cầm ô che cho anh mà cứ cười mãi, lại đùa rằng, Seongwoo sao anh cứ như trai nhà quê ấy vậy hở? Seongwoo cũng chẳng thèm để ý đến thằng kia, chăm chăm nhìn vào hai đốm sáng đang lớn dần, lớn dần, đang lao thẳng về chỗ mình thôi.

Trời thì vẫn cứ mưa rả rích, giữa mùa hè mà chẳng nóng chút nào nữa. Seongwoo tay xách vali, Daniel vai đeo balo to đùng, hai người cùng nhìn về phía đoàn tàu đang rất nhanh chóng tiến đến trước mặt họ, bên tai văng vẳng tiếng loa “Tàu mang số hiệu TN234 sắp vào ga, đề nghị quý khách lùi xuống dưới vạch an toàn và chờ tàu dừng hẳn.”

Tàu từ từ dừng trước mặt Seongwoo và Daniel, Seongwoo thở một hơi dài khoan khoái, lôi lôi kéo kéo Daniel lên tàu.

Hai người bắt đầu chuyến đi xa đầu tiên trong đời như thế.

End #16

Tôi phát hiện ra là các chị cứ thích để ý đến những câu chuyện tình buồn nhé =)) bởi vì Samhoon được các chị quan tâm hơn hẳn =))
À tôi có blog, tên là Ngàn lẻ một chuyện đu zai, các chị mẹ lên chơi với tôi cho vui =))
Update lại thì tôi đổi nó thành Đu trai story rồi các chị mẹ ạ :))

 

ẤT Ơ – BỈ ỔI #15

Minhyun đặt cốc xuống cạch một cái, khà rõ dài, rồi khoa tay múa chân y như một ông chú bợm nhậu thực sự:

“Đù má thằng Woojin hơi gan à nha! Nó không biết đăng ảnh như thế giáo viên biết là sẽ khổ sở lắm hở?”

“Uống nốt cốc Sprite của mày đi.” Seongwoo liếc. “Chỉ có thằng đần add friend với giáo viên mới phải lo bóng lo gió chứ nó block rồi thì sợ qué gì?”

Minhyun tủi thân nhìn Jonghyun, cũng chỉ biết câm lặng chứ chẳng hó hé được gì. Cái đợt quyết tâm học hành nó đi add friend với tất cả giáo viên trong trường, rồi cay đắng nhận ra nó không thể đăng bất cứ ảnh nào của mình với lớp trưởng lên tường được, hoặc nếu muốn đăng thì đều rất vất vả chỉnh chế độ “cấm một số người xem”. Hôm nay, nhân ngày rời khỏi trường, nó nghẹn đến bùng nổ, đăng một phát gần hai chục cái ảnh chụp từ hồi yêu nhau đến giờ lên wall, chế độ công khai, ý chỉ: “Giờ ông mày không còn là học sinh cái trường này nữa, ông sẽ làm gì ông muốn!”

Cũng may thằng này là ví dụ điển hình của vì yêu mà trở nên tốt đẹp. Chứ còn ở cái thời mà nó còn quay cuồng với Hồn bướm mơ tiên, Nửa chừng xuân với Thơ thơ thì lại chẳng bị gọi lên uống trà ăn bánh từ lúc nảo lúc nào rồi.

“Còn thằng Daniel nữa đấy. Mày suốt ngày đăng ảnh chụp Seongwoo, người ta tưởng mày biến thái giờ.” Minhyun chữa ngượng. Daniel hấp háy mắt, cười cười nhìn Minhyun:

“Em đăng ảnh để dằn mặt cả thế giới đấy. Giáo viên tưởng mình là bố mẹ em chắc mà đòi xen vào chuyện em yêu ai thích ai. Có mỗi anh yếu bóng vía nên mới sợ ấy.”

Thật ra Minhyun cũng chẳng sợ. Nhưng Jonghyun sợ nó lại mang tai tiếng, hoặc giả nhỡ Jonghyun có tụt hạng thì mọi người lại nghĩ xấu cho nó, rằng Minhyun dẫn nó vào con đường lơ mơ, không học hành, không tương lai. Giờ thì cũng chẳng biết chắc được cái gì, nhưng như thế này là tốt lắm rồi.

Nhưng mà Daniel và Woojin rất sướng. Chúng nó không mấy khi phải lo lắng đến chuyện người ngoài nghĩ như thế nào. May mà bây giờ Minhyun cũng thế. Nói thật, cho dù người ta nói rằng khoe là mất cất là còn, nhưng Minhyun nghĩ rằng, nếu cứ giấu nhẹm đi thì mới càng dễ mất. Không những thế lại còn không mang đến cảm giác an toàn, bóng tối lúc nào cũng luôn làm người ta lo sợ như thế mà. Minhyun nghĩ, cứ khoe rằng người này là của mình, và chỉ vậy thôi, không kể lể gì cả. Huống hồ gì một người như Jonghyun, đi đến đâu ong bướm bâu theo đến đấy, không đánh dấu chủ quyền thì bản thân là người chịu thiệt.

Seongwoo gắp một miếng thịt bò ra từ nồi lẩu đang bốc khói nghi ngút – thực ra chính anh cũng chẳng hiểu tại sao lại ăn lẩu vào một ngày nóng đến chảy mỡ như thế này – rồi bỏ vào bát Daniel. Lập tức thằng kia quẫy đuôi như kiểu mèo được cho cá, cười cười cảm ơn, cho vào miệng nhai nhồm nhoàm, vừa nhai vừa nhìn Minhyun.

Seongwoo thở dài. Hẹn hò đôi đúng là chỗ để cho mấy thằng trẩu tre so kè nhau. Minhyun và Daniel đúng là bọn đong dưa muối đếm dưa hành, tị nạnh từ quả avatar của Woojin đến một miếng thịt bé tí. Chẳng hiểu sao.

Ăn uống xong xuôi, Minhyun kêu hai đứa kia về trước còn mình ở lại phụ Jonghyun dọn đồ. Biết thừa hai đứa kia muốn đánh lẻ, Daniel không ý kiến gì mà kéo Seongwoo đi về luôn. Nhà Jonghyun cách nhà Seongwoo một cây số, mà nhà Seongwoo đầu ngõ nhà Daniel ở lưng chừng ngõ. Hai đứa cùng nhau đi bộ về, ánh đèn đường vàng vọt và một vài chiếc xe về qua rọi sáng con đường, hắt bóng cả hai đổ dài trên hàng hoa trồng bên vỉa hè. Đang ở giữa đường, dù không còn mấy xe nhưng hai người không nên nắm tay, Daniel vòng tay khoác vai người bên cạnh. Giọng Seongwoo không nhỏ, nhưng tiếng xe cộ làm nó cứ xa xăm thế nào:

“Chuyện du lịch của mình thế nào? Anh xin mẹ, mẹ cũng cho phép rồi. Bao giờ thì mình khởi hành?”

“Nay là thứ bảy nhỉ? Em book vé tàu đi tối thứ hai rồi. Những ngày trong tuần sẽ đỡ đông hơn nhiều. Còn homestay thì đợi lúc lên tàu book cũng không muộn đâu, em cũng nhắm được mấy cái rồi, mai cho anh xem.”

“Ừ, tối nay về anh sẽ đi search mấy món đặc sản nhất định phải thử.” Seongwoo cười, tự dưng háo hức hẳn lên. Không phải lần đầu anh đi chơi xa, nhưng đây là lần đầu đi mà không có bố mẹ theo cùng – đi cắm trại toàn trường thì không tính. Lại còn đặc biệt hơn nữa, lần này anh đi cùng với Daniel.

Daniel quay sang nhìn cái người đang không thể ngừng nhoẻn miệng kia, bất giác cũng mỉm cười. Seongwoo chưa từng trải qua điều gì to tát, hay vất vả, hay có dấu ấn đặc biệt trong đời, nhưng nó không có nghĩa là anh nhàm chán hay chẳng biết suy nghĩ. Trông Seongwoo bây giờ cứ như tám tuổi chứ chẳng phải mười tám, cho dù anh lười, cử động cơ mặt bày tỏ sự vui mừng cũng lười, nhưng khóe miệng lúc nào cũng tươi tắn.

Không nhịn được, lúc đi ngang qua bóng cây tối, Daniel hơi cúi đầu xuống hôn vào khóe miệng ấy.

Lúc ấy là một đêm mùa hè gió nóng thổi lồng lộng, dưới một tán cây xà cừ, trên một vỉa hè trồng hàng hoa cẩm tú, thỉnh thoảng có vài chiếc xe đi vèo qua, Daniel đã hôn Seongwoo nụ hôn đầu như thế.

.

.

Tiễn xong Seongwoo mặt đỏ tía tai vào nhà, Daniel đi bộ về nhà mình, vừa đi vừa huýt sáo ngâm nga. Rồi nó thấy một cái bóng quen quen đang đi về hướng ngược với mình. Vẫy vẫy cho xe dừng lại, Daniel nhướng mắt:

“Ơ Samuel! Đi đâu đấy?”

“Em sang nhà Seonho.” Samuel xoay chìa khóa, tắt xe đạp điện, giống như muốn đứng lại nói chuyện một chút với Daniel. “Anh đi đâu về thế này?”

“À đi ăn với bạn.”

“Với anh Seongwoo hả?” Samuel cười tinh quái, châm chọc Daniel. Daniel cười cười:

“Ừ đúng rồi.”

“Các anh trông thích thật đấy.” Thằng nhóc xuýt xoa. “Suốt ngày em chỉ có học, chẳng để ý được gì cả.”

“Mày cũng còn nhỏ mà, cần gì phải yêu đương.” Daniel nhún vai. “Nhưng mà Samuel này…thực ra mày có thấy vì quá mải mê học hành mà mày đã bỏ lỡ gì không?”

Nhìn thấy mặt thằng nhóc kia đang đần ra, Daniel cũng thở dài. Thật ra nó cũng không thích làm ông tơ bà nguyệt, nó với Jihoon cũng không thân thiết đến mức nó trở thành cầu nối tình yêu giữa hai đứa này. Chỉ là, chẳng ai biết Samuel nghĩ gì, mà hình như chính nó cũng chẳng để ý xem nó nghĩ gì – hoặc nó chẳng nghĩ gì cả (mà thế thì tội Jihoon quá!)

Nên là cứ gợi mở khai thông thế thôi, còn định sự tại thiên thành sự tại nhân cơ mà, Daniel có phải m Samuel đâu mà biết được.

Vỗ vỗ vai thằng nhóc mấy cái, Daniel bảo thôi muộn rồi mày đi về đi anh cũng về đây, rồi lại xỏ tay vào túi khệnh khạng vừa đi thẳng vừa ngâm nga một câu hát nào đó,.

Samuel gãi gãi đầu, rồi cũng khởi động lại xe để về nhà.

Mà đờ mờ cái gì thế này? Sao lại hết điện?

End #15

Tôi nói thật, một nụ hôn khóe miệng là quá sức với tôi rồi….

Nên tôi xin tuyên bố sẽ không còn nụ hôn nào nữa đâu ạ =)))

 

 

ẤT Ơ, BỈ ỔI – #14.

Ngày Seongwoo đi thi Đại học, đến cổng trường thấy Daniel trong đội tình nguyện Tiếp sức mùa thi, thốt nhiên lại thở dài.

Anh chỉ muốn hỏi thằng này, anh thi hay là mày thi? Lo lắng còn hơn cả mẹ anh lo cho anh nữa. Hôm nay thì Daniel chỉ đưa cho anh chai nước khoáng thôi, nó kêu sợ ăn uống nhiều khó tiêu lại làm bài không tốt. Seongwoo thầm chửi thề, gặp cậu thôi tôi đã thấy không tốt một nửa rồi.

“Anh xem có thiếu gì không đi.”

“Tôi check lần này là lần thứ một trăm lẻ một, lạy cậu, tha cho tôi đi!”

Seongwoo thi toán đầu tiên. Thật ra anh ghét toán, nói chính xác hơn là sợ toán. Toán là một mớ công thức dày đặc, nghe hay đấy, bùi tai đấy, nhưng lại chẳng hiểu gì cả. Anh đã nghĩ môn này sẽ khiến anh chết tâm một nửa rồi.

Nhưng đề cũng không khó đến thế. Seongwoo không đặt nặng lắm nên làm rất từ từ, rất chậm rãi, kiểu cưỡi ngựa xem hoa. Hai môn còn lại cũng vậy, thấm thoắt đã xong ba ngày thi.

Ngày thi cuối cùng, bước ra khỏi phòng thi, anh thấy Jonghyun đang đứng dò bài, Minhyun cầm ô che cho nó. Trông thằng Jonghyun dịu dàng thư thái hết sức, chuyện, nếu nó không làm tốt thì liệu còn ai trên đời này làm tốt?

Seongwoo đến vỗ vai Minhyun:

“Sao rồi?”

“Chắc tao cũng sai nhiều, nhưng không đến nỗi nào. Mày thì sao?”

“Tao cũng khá.”

“Pạt ti không?”

“Chơi luôn, ở nhà Jonghyun hở, được free không?”

“Để về hỏi mẹ đã nhé.” Jonghyun cười. Mẹ nó mở một quán lẩu nướng, ngon bổ rẻ, vì thế đông khách lắm. “Mà có mấy đứa chúng mình thì mẹ tớ cũng thoải mái thôi.”

” Hyungseob với Woojin đi Busan rồi nhé.” Daniel từ đâu chui ra. “Daehwi mới nhận giấy báo trúng tuyển nên lên thành phố rồi, thằng Jinyoung cũng lên theo. Jihoon hình như về quê ngoại rồi ấy, nói chung là có mấy mình thôi.”

“Được rồi. Về nghỉ ngơi tắm rửa đi nhé, tối qua nhà tớ.”
.
.
Trong lúc các ông anh đang định nhậu nhẹt chia tay đời học sinh, có hai đứa vẫn còn là học sinh đang đi biển với nhau.

Yup, là Woojin và Hyungseob.

Hyungseob bảo, Woojin đi biển quen rồi nên mới theo nó đi chơi. Thằng Jihoon khỉnh bỉ, có cái nồi, mày dại trai ấy.

Giờ thì dại trai và được trai dại đang cùng nhau đi dọc bờ biển. Hyungseob đòi phải được ngắm bình minh hoặc hoàng hôn trên biển, nó thích cái khoảnh khắc bầu trời và mặt nước như hoà làm một, loang loáng trong ánh nắng cho dù có là buổi chiều tà hay sớm mai thì cũng hồng lên rực rỡ. Sáng không dậy sớm được nên Woojin kêu Hyungseob cùng nó ra biển buổi chiều.

Trước nay Hyungseob cứ nghĩ rằng những bức tranh hoàng hôn trên tạp chí là sản phẩm của photoshop, nhưng giờ nó nghĩ lại rồi.

Woojin đang đi sát mép nước, chân thỉnh thoảng vung vẩy. Cả cơ thể nó như được ánh lửa bao phủ, một bóng đen toả ra hơi đỏ hồng, lại nhuốm vẻ buồn buồn của thời khắc cuối ngày. Woojin như một phần của bức tranh sơn dầu thật trầm mà cũng thật mê hoặc ấy, khiến cho Hyungseob tự dưng lại thổn thức trong lòng.

Đổ thật rồi.

“Seob đang làm gì đấy? Ra đây đi!”

Hyungseob ngẩn ngơ nhìn thằng Woojin đang vẫy vẫy tay với mình, rồi bất tri bất giác đưa máy ảnh lên chụp tách một cái.

Woojin thấy nó cứ đứng im, đơ ra như thế thì quay đầu lại, rồi nhảy một phát ba bốn bước liền về trước mặt Hyungseob. Nó mất đà, suýt nữa làm Hyungseob ngã lăn quay, may mà phản xạ tốt, kịp vòng tay giữ eo thằng nhóc ấy lại.

“Seob nghĩ gì mà cứ ngẩn ra vậy?”

“Không…không có gì đâu… Vì… Lúc nãy Woojin…”

Hyungseob ngắc ngứ, rồi im bặt. Ráng chiều nhuộm gương mặt nó đỏ hồng lên.

Woojin cười, răng khểnh của thằng chả lấp ló khiến cho Hyungseob đột nhiên cảm thấy như mình đang gặp nguy hiểm. Woojin gí sát mặt mình vào mặt Hyungseob, trợn mắt:

“Tớ làm sao?”

“Không có gì đâu mà.”

“Không nói tớ ném Seob xuống biển nhé?”

“Đừng… Không có gì đâu, thật.” Hyungseob đưa tay lên thề thốt, lại bị Woojin siết eo một cái. Nó nheo mắt:

“Xem ra Seob thích bị ném xuống biển thật rồi.

“Không phải!”

“Thế nói không?”

“Tớ…” Mặt thằng nhóc sắp nhỏ máu rồi. “Tớ chỉ định nói… Lúc nãy…Lúc nãy Woojin rất đẹp.”

“Tớ đẹp như vậy, lại còn thích Seob như vậy, cậu có thích tớ không?”

Woojin cười. Đã một năm rồi, hai đứa chúng nó dây dưa, tưởng như là người yêu mà lại như không phải, cuối cùng cũng có dịp để nó nói ra rồi. Nó sẽ không ngậm đắng nuốt cay mà chết tâm mấy năm trời như lão Minhyun đâu.

Hyungseob nghe Woojin nói thế, mặt nó lại đỏ lựng lên lần nữa. Tay nó vẫn đang bấu chặt lấy áo Woojin cho khỏi ngã từ nãy giờ, giờ nó lại càng túm chặt, túm đến nhàu.

Rồi nó gật đầu.

Thằng Woojin ngoác miệng sung sướng, không kìm nổi mà kéo Hyungseob gần lại, rồi hôn má nó cái chóc.

“Cảm ơn, Seobie!”

Tối hôm đó về nhà, trong lúc đang dềnh dàng thay đồ, dềnh dàng xuống lầu đợi Daniel, Seongwoo ngã ngửa khi thấy Ahn Hyungseob thay đổi ảnh bìa, một bên ráng chiều đỏ thẫm bên kia bóng Woojin như hoà cùng vào đất trời.

Còn Woojin ư? Nói làm gì nữa, nó thay avatar chụp cùng Hyungseob hôm Tổng kết từ cái đời nào ấy rồi.

Chẳng qua là, giờ nó cập nhật lại cái ảnh đấy, với caption khác mà thôi.

Seongwoo mỉm cười.

Anh nhớ vài tháng trước, lúc Minhyun tỏ tình thành công, thằng Woojin đã sốt ruột lắm rồi.

Mà nó chẳng sốt ruột từ lâu lắm rồi, từ ngày đầu lớp mười cơ ấy. May mà thành công, chứ Mình chỉ coi nhau là bạn thôi Woojin ha, thì có mà biển đấy nước đấy, Woojin nhảy xuống cho xong.

Quả caption của nó tối nay chắc chắn là đề tài bàn tán số một của Hwang Minhyun rồi. Gì chứ sến sẩm thì ăn thua nhau đủ đường.

My first and last.
End #14
Có bạn bảo đang thi nên tôi không post hôm qua ạ, xin lỗi 😞
Anw, bạn ơi bạn thi tốt không?

 

 

ẤT Ơ, BỈ ỔI – #13.

Daehwi bảo, chẳng lẽ cứ cùng lên thủ đô thì sẽ học cùng trường nhau hả?

Seongwoo thấy cũng đúng.

Chúng nó biết thằng Daehwi học trường nào, nhưng Samuel thì không.

Thế rồi ngày mà  Daehwi cùng Samuel khăn gói lên thành phố thi cấp ba, ở một lớp học nằm trên tầng hai dãy nhà B, có một thằng đọc mãi một trang sách và một thằng cầm trên tay cây bút chì màu mà mãi không tô được lấy một đường nào.

Jihoon thật ra hết buồn lâu rồi. Nó cảm thấy mỗi con người trên đời này đều có thể thất tình một lần, không sao cả. Kể cả việc Samuel là tình đầu của nó cũng không sao cả. Bây giờ nó và Samuel – không – đã từ lâu lắm rồi, chúng nó chẳng còn là gì của nhau cả.

Jihoon sẽ mang hình ảnh Samuel lấp loáng trong ánh đèn đường, gương mặt đẹp trai mà nó chỉ được nhìn nghiêng cũng vẫn thấy rực rỡ, cùng hình ảnh Samuel ngày hội trường ấy cất vào một góc trong trái tim mình.

Nó nhận ra, Kim Samuel như ánh nắng hè gay gắt ngoài kia, mỗi khi nhìn thấy Samuel, nó lại cảm giác như ánh mặt trời đang ở ngay bên cạnh mình.

Mà ai có thể bắt lấy mặt trời.

Hyungseob quay sang nhìn nó thật lâu, rồi đưa tay lật cho nó trang sách tiếp theo.

Park Woojin rời chỗ ngồi, xuống chỗ Bae Jinyoung giật lấy bức tranh trong tay nó, tự cầm màu tô bừa.

Đến lúc Jinyoung tỉnh ra, nó giận run, suýt nữa cầm cái ghế úp bà nó lên đầu thằng Woojin:

“Lớn đầu rồi mà còn trẩu! Ai tô màu như mày!! Biến ra chỗ khác!”

“Đù cầm mãi cây màu không tô bố tô hộ cho rồi còn xửng cồ lên! Mày nên nhớ thằng Daehwi là em họ tao!”

“Nó là em họ mày chứ tao là em họ mày à? Tao sợ mày chắc?”

“Ơ đù uýnh lộn không thằng ab^&$%…”

Hyungseob thở dài.

.

.

.

Cũng chẳng mấy mà đã đến lượt khối 12 thi Đại học.

Mấy bữa nay ngày nào Kang Daniel cũng mang một bình trà thanh nhiệt giải độc đi học, vì anh (sắp thành) người yêu của nó chịu nóng kém quá, đã xí chỗ ngồi ngay dưới quạt rồi mà mồ hôi mẹ mồ hôi con vẫn cứ thi nhau chảy hoài.

Đấy, Seongwoo cả đời chỉ khổ vì chuyện thời tiết nắng mưa thôi, học hành với anh là gì của nhau?

Kang Daniel không những không trách mắng mà còn nói giọng rất thản nhiên: “Anh ấy không đi học thì em nuôi, có gì đâu?” Rồi ngay lập tức ăn một cái dép của Seongwoo. Seongwoo rít gào: “Đờ mờ thôi ngay! Park Woojin cho cậu đọc đam mỹ ba xu à? Tôi là đàn ông con trai! Thất học cũng tự nuôi thân được, đ khiến!”

Nói thế thôi chứ Seongwoo cũng hơi chợn. Thật ra dạo này anh cũng chăm chỉ hơn rồi, với cả nhìn thằng Minhyun ngồi cạnh học như kiểu sắp lăn ra chết đến nơi như thế, anh cũng thấy sốt ruột. Minhyun học đến mức lớp trưởng cũng phải sợ tóe khói, còn hầm canh mang đến cho nó vì sợ nó lăn ra trước ngày thi đại học. Bố mẹ nó còn sợ con trai bị nhập cơ mà.

“Nè Minhyun làm đề 137 toán chưa ném đây tao xem câu 24, sao nó cứ sai sai thế nào.”

“Mày lục trong đống này đi, tao đang bận lắm.”

“Đề bao nhiêu đấy?”

“152.”

“…”

Seongwoo im lặng lật lật giở giở. Anh thầm chửi thề, đờ mờ, đúng là sức mạnh của tình yêu.

Khi đồng hồ đếm ngược của lớp Seongwoo còn bốn mươi ngày nữa thì năm học kết thúc.

Lễ tổng kết cũng là một ngày lễ long trọng trong năm, nhất là khi mà lễ tổng kết của cấp hai và cấp ba còn làm chung với nhau nữa. Sau phần làm lễ chán ngắt, phần trao thưởng dài lê thê với những gương mặt nhận thưởng bao năm không đổi diễn ra, cuối cùng thầy hiệu trưởng cũng thông báo kết thúc năm học. Chúng nó bắt đầu đi quanh trường tìm kiếm nhau để chụp chung một bức ảnh kỉ niệm. Như đã hẹn trước, nhóm Seongwoo tụ tập ở chỗ gốc cây xà cừ gần căng tin. Chúng nó nhờ một bạn học đi ngang qua chụp cho vài bức ảnh.

Trong bức ảnh thanh xuân năm ấy, Park Woojin khoác vai Ahn Hyungseob, một tay của cậu trai trắng nõn đặt ở bên eo Woojin. Minhyun và Jonghyun ban đầu hơi ngượng ngập, nhưng sau vài nháy, Minhyun cuối cùng cũng đã nắm lấy tay Jonghyun thật chặt. Daehwi cười tươi rói khoác tay Jinyoung. Kang Daniel không có bức ảnh nào chụp được hoàn chỉnh mặt mũi cả, vì mải đi hôn má Ong Seongwoo mất tiêu rồi.

Samuel đứng cạnh Jihoon. Hai đứa đứng cạnh nhau vậy thôi, một đứa cười tươi tỏa nắng, một đứa mỉm cười dịu dàng.

Sau đó là tiết mục chụp ảnh riêng. Kang Daniel kéo Ong Seongwoo còn đang tức tối vào cho Jihoon chụp hộ. Thằng Jihoon đang định bấm máy thì dừng lại:

“Nè Seongwoo anh cứ đứng đực ra vậy hả? Có tương tác tí đi chứ?”

“Tương cái nồi.” Seongwoo cắm cảu. Nhưng rồi anh cũng đưa tay qua vòng hờ lấy tay Daniel. Jihoon nhếch miệng cười:

“Khoác tay hay khoác vai gì cũng phải cẩn thận đi chứ!”

Daniel vẫn đứng im, mặt như kiểu mình là người ngoài cuộc mà nhìn Seongwoo vật lộn với thằng nhóc tinh quái kia. Jihoon hối:

“Nhanh lên hai anh mất thời gian quá à!”

“Đờ mờ Kang Daniel yêu cầu cậu hợp tác!”

“Làm người yêu em đi rồi thì em cùng anh chụp ảnh.” Daniel cười cười, mắt nheo lại đầy bỉ ổi. Seongwoo cáu:

“Tôi không chụp nữa giờ!”

“Hai anh nhanh lên!”

“Có làm không?”

“ANH SEONGWOO!”

“CÓ!!!”

Mặt Seongwoo đỏ lên rồi, anh biết chắc chắn luôn. Nhưng xung quanh anh ai cũng cười, đặc biệt là Kang Daniel. Thế rồi thằng nhóc to đùng đó vòng cánh tay mình qua vai anh, kéo sát lại.

Daniel hôn lên mái tóc rối mềm mại của anh.

Ánh nắng buổi ban trưa len lỏi qua kẽ lá, nhảy múa trên tóc Seongwoo, trên đôi mắt nhắm của Daniel, trên cánh tay đang vắt qua eo Daniel của anh, đọng lại ở ống kính máy ảnh của Jihoon.

Chụp ảnh xong, Daniel buông anh ra, cười:

“Sau khi anh thi đại học xong, mình đi du lịch nhé! Từ giờ trở đi có em ở đây, em sẽ làm cho cuộc sống của anh có thật nhiều điều đặc biệt.”

“Ừ.” Seongwoo mỉm cười.

.

.

“Samuel vào đây chụp ảnh chung với Jihoon đi!”

“Chụp choẹt cái gì vớ vẩn!” Jihoon chối đây đẩy. Nó ngượng quá, cái lũ bạn bè mất nết này. Samuel cũng vẫn cứ đứng yên mà cười. Nó trông gầy quá, cái áo đồng phục của nó rộng quá, gương mặt ấy chẳng có miếng thịt nào cả. Nếu chúng nó có mối quan hệ giống Minhyun Jonghyun hay Seongwoo với Daniel thì Jihoon có thể bồi bổ cho nó, hoặc như Bae Jinyoung dẫn Daehwi lê la khắp hàng quán của cái chốn này. Nhưng hai đứa chẳng là gì của nhau cả.

Thấy hai người cứ đứng im như vậy, thằng Woojin vẫy vẫy:

“Thì vào đây chụp chung với bọn tao! Nhanh lên, cả Samuel nữa.”

Bốn đứa chiều cao không chênh lệch mấy, đứng thẳng hàng nhau, cùng cười tươi rói.

Jihoon tự nhủ, nó có ảnh để bỏ vào ví rồi.

Năm học ấy đã kết thúc như thế, có nỗi buồn của Jihoon, có tương lai của Daehwi, có tình cảm của Jonghyun, Minhyun, Daniel, Seongwoo, Woojin và Hyungseob, có tình bạn của tất cả chúng nó.

Seongwoo thơ thẩn đứng nhìn khung cảnh một lượt, thế là hết rồi.

Tiếng ve, bóng cây bàng, cây xà cừ, Daniel đang cầm chai nước khoáng chạy về phía mình, sau đó che ô cùng mình đi về, tất cả như được chụp lại, lưu giữ lại mãi trong lòng Seongwoo như là kí ức về ngày cuối cùng trong đời anh được gọi là học sinh.

Sau này cho dù có quay lại đây cũng sẽ không còn cảm giác này nữa.

Tự dưng Seongwoo cảm thấy như có cái gì đó trỗi dậy trong lòng mình, rồi như được cơn mưa mùa hạ tưới tắm, nảy nở rất nhanh.

Có lẽ, đó là cảm giác trưởng thành.

End #13.

 

ẤT Ơ, BỈ ỔI – #12.

Hội trường tháng ba, thi cấp ba tháng sáu.

Có ba tháng thôi mà thời tiết cách biệt dữ. Nay vẫn mặc áo dài tay, mai đã nóng đến muốn xài áo ba lỗ đi học rồi.

Nhưng mà thời gian có trôi qua thế nào đi chăng nữa, Jihoon sẽ nhớ mãi hình ảnh Kim Samuel mặc sweater quần jeans, đi giày trắng, miệng cười tươi rói như ánh mặt trời đứng trước mặt mình, hỏi nhỏ:

“Anh nhảy đi, còn đứng đực ra đó làm gì?”

Tận đến lúc xuống khỏi sân khấu rồi thằng Jihoon vẫn như đang hồn vía trên mây, Seongwoo phải đập cho nó một phát:

“Đù, trông quả này là trồng cây si càng bự hơn rồi.”

“Em có đâu.” Jihoon cười nhạt. Nó vẫn cứ dõi theo hình bóng Samuel đi về phía trước. Vai thằng nhóc đó rộng, bước đi sải dài ngạo nghễ, cái sải bước của một kẻ tự tin. Jihoon nhìn nó mãi đến khi nó khuất sau những bóng người xuôi xuôi ngược ngược, rồi thở dài.

Người ta bảo dáng đi cũng nói lên nhiều điều về con người và số phận lắm. Ong Seongwoo lúc nào cũng thong dong, Hwang Minhyun thẳng tắp quý tộc, Hyungseob chậm rãi, Woojin lúc nào cũng chực chờ lao về phía trước. Jihoon cũng đi chậm, nhưng có lẽ do nó thiếu tự tin vào bản thân mình.

Seongwoo than nhẹ một tiếng, ôm lấy nó rồi day day nhẹ đầu. Anh cũng không biết phải làm sao hay phải nói gì khác nữa. Từ bé đến giờ Seongwoo chưa từng trải qua chuyện gì đặc biệt, việc tưởng bị Daniel từ chối có lẽ là dấu mốc đặc biệt nhất trong đời anh. Seongwoo nhìn Jihoon, chẳng hiểu tại sao vì chuyện tình cảm mà một đứa trẻ lại có đôi mắt buồn đến thế.

Daniel thở dài bước đến khoác vai anh sau khi thằng Jihoon bảo nó phải đi đâu đó. Seongwoo vô thức dựa vào bờ vai rộng của thằng kia. Giữa sân trường rộng lớn và náo nhiệt, hai người như thuộc về một thế giới riêng, nhìn thấy đấy nhưng chẳng chạm vào được.

“Anh chưa từng trải qua chuyện gì đặc biệt trong cuộc đời này hết.” Seongwoo thở dài.

“Anh có muốn từ giờ trở đi được trải nghiệm những điều đặc biệt không?” Ánh mắt Daniel lấp lánh. “Ở cạnh em, chúng mình…”

“Tởm vãi lều ông ei tém lại đi giữa thanh thiên bạch nhật làm trò mèo gì đấy?”

Ngay giây sau Jonghyun mất thằng Minhyun về miền cực lạc.
.
.
.
Tháng tư, chưa gì nắng nóng đến độ nằm không thôi cũng thấy mình đang sủi bọt. Seongwoo thực sự quan ngại việc thời tiết này sẽ làm mình đến lớp chỉ có lăn ra chết thôi chứ chẳng học hành được gì. Chả hiểu sao cái mùa này lại nắng thế không biết!

“Ê Jonghyun, mai là khởi động đếm ngược hở? Thôi thi mẹ nó đi đếm chết gì nữa tao sắp chảy ra đây rồi này!”

“Mày có mỡ đâu mà chảy.” Jonghyun lườm Seongwoo. “Mày nhìn thằng Minhyun xem, nó có kêu ca gì không?”

“Giỏi lắm giờ thành đôi rồi là bắt đầu đá tao đi?” Seongwoo định xông vào quýnh lộn với Jonghyun nhưng chợt nhận ra sức để nhấc một ngón tay mình cũng không có, đành chỉ trừng mắt.

“Mày kêu ca gì nữa.” Thằng Minhyun ngẩng dậy. Dạo này trông nó khác hẳn, trước nay nó đã mang cái vẻ trí thức, nhưng lại là kiểu trí thức đào hoa, giờ thì trông y hệt Jonghyun rồi. “Tao cảm thấy mày nên bắt đầu đi, mày học toán yếu bỏ bu.”

“Đù đừng nói nữa. Tao chơi nốt ngày nay, mai đếm ngược rồi mà!”

Nhưng mà hôm sau đến trường không có đếm ngược.

Hôm sau nữa cũng không.

Jonghyun im lặng, Minhyun giận dữ:

“Đờ mờ! Tưởng là Hội phó mà thành bố đời nhà người ta luôn rồi hở? Con đấy có quyền chắc?”

“Thế đã xảy ra cái gì?”

“Mày nhớ vụ Hội trường không? Jonghyun đã bắt được Gian giao lưu rồi, mà gian này là gian hot nhất. Cô ta đòi về cho lớp mình không được giờ thì gây thù! Thế đếch nào!? Xong giờ không làm gì được thì bắt bẻ vụ đồng hồ đếm ngược, bảo là không cho phép mở, tự đi mà đếm. Chẳng liên quan đến nó!”

Seongwoo ngồi im lặng nghe Minhyun nói, rồi anh cười nhạt:

“Tao chả quan tâm. Giờ khoá mình không được mở đồng hồ đếm ngược thì khoá nó cũng đừng hòng được có. Lúc ấy xem đứa nào phải tức đứa nào.”

“Thật ra cũng không cần căng thế.” Jonghyun ôn hoà. “Mà có cái đồng hồ đếm ngược một trăm ngày cũng phiền giáo viên thì không nên. Mình cứ vẽ lấy một cái ở lớp đi vậy.”

“Éo, sao phải vẽ trong khi có đồng hồ điện tử?” Taehyun bàn trên quay xuống. “Jonghyun mày hiền vừa thôi!”

Cái đồng hồ đếm ngược ấy là lớp ông Jisung làm. Nó khá đặc biệt, trong năm học thì đếm giờ bình thường, nhưng khi chỉnh đồng hồ, nó sẽ hiện đếm ngược 100 ngày.

Ngày số 0 chính là ngày thi Đại học.

Có điều, không phải ai cũng chỉnh được. Chỉ có duy nhất lớp trưởng khoá dưới – chính là Jonghyun – biết cách mở, sau đó sẽ truyền xuống dưới, dưới nữa. Lớp gây thù chuốc oán với lớp Seongwoo chính là lớp được quyền kế thừa bí mật đồng hồ.

“Tao đồng ý với thằng Seongwoo, mình đã không có thì chúng nó cũng đừng hòng có! Jonghyun mày mà hiền nữa là tao đánh cho mày tỉnh à nha!”

“Mày đánh nó xem?” Hwang Minhyun to như con bò mộng xông ra. Youngmin đập bàn đứng dậy:

“Bố sợ mày chắc?”

“Thôi!” Jonghyun xua tay ngăn hai đứa sắp sửa lăn xả vào nhau kia. “Tao biết rồi.”

“Mày biết đ gì?”

“Mai tao sẽ đem cái bí mật này cho Lai Kuanlin. Bọn lớp 11 sẽ không được biết nữa. OK chưa?” Jonghyun thở dài. Cá nhân nó thì không thích đấu đá hoài thế này, nhưng mà cái sự máu chiến của mấy đứa cùng lớp chẳng bao giờ để cho nó chiến thắng cả. Mấy đứa kia nghe xuôi tai mát lòng, quay về chỗ không đả động đến nữa.

Vụ đồng hồ đếm ngược cứ thế rơi vào quên lãng.

Daniel tức cười bảo, nó là lớp trưởng lớp em. Nhưng lúc ấy Seongwoo tập xong mệt quá lăn ra ngủ mất tiêu rồi, chẳng còn nghe thấy gì cả.

.

.

Cuối tháng năm, Daehwi và Samuel bước vào kì thi chuyển cấp.

Trước ngày Daehwi đi, anh em sang nhà nó mà chẳng biết nó đi đâu mất tiêu. Hỏi ra thì mẹ nó kêu nó đi với Bae Jinyoung rồi. Cả một lũ con trai to xác phải chờ hai thằng đánh lẻ về, nói chuyện động viên thằng Daehwi rồi mới xách xác về nhà được.

Dẫu biết trước là phải chia ly, nhưng khi nó diễn ra, không hẹn trước mà nỗi đau lại cứ lấp đầy tâm trí. Mấy đứa lớp 12 sẽ được gặp lại Daehwi nhanh thôi, nhưng còn bọn kia thì sao?

“Nè hè nhớ về đó.”

“Em sẽ về thường xuyên mà.”

Daehwi gật gật đầu, dù tất cả chúng nó cũng không tin cho lắm. Thực ra khi đi xa, lúc nào cũng nghĩ mình sẽ được trở về, nhưng lại có bao nhiêu thứ cản trở, chẳng biết bao giờ mới được gặp lại.

Daehwi chỉ mong không có xa mặt cách lòng.

“Anh Seongwoo viết hồ sơ chưa?”

“Bố anh lại chẳng dí bút bắt anh viết.” Seongwoo thở dài. “Bố kêu giờ mày muốn ra ăn mì tôm bốn năm rồi ăn cá ăn thịt, hay thích húp mì cả đời? Không thích đời đời hảo hảo thì đăng kí rồi học đi! Thế đấy.” Seongwoo ngao ngán, rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh ngẩng mặt hỏi Daehwi:

“Thằng Samuel có thi cùng trường với mày không em?”
End #12

 

ẤT Ơ, BỈ ỔI. – #10

“Ê có khi nào thằng Jihoon sẽ bị Hanahaki không?” (Bệnh ho ra cánh hoa vì yêu đơn phương mà không được đáp lại)

“Mày bớt xàm đi.” Căng tin quen thuộc, chỗ ngồi quen thuộc, và như thường lệ, Woojin lại bị Seongwoo bợp cho một cái vào đầu.

“Woojin đọc nhiều teenfic quá mà.” Hyungseob khúc khích cười nhìn thằng ngồi cạnh mình đang xị hết cả mặt xuống.

“Em nói thật!”

“Chúng mày có thấy dạo này vì chủ đề cuộc nói chuyện của bọn mình toàn xung quanh Jihoon không?”

“Ai bọn mình với mày?” Woojin hất hàm nhìn Bae Jinyoung mới được thêm vào nhóm kia. Jinyoung không vừa, nó hếch mặt lên với Woojin, lầm bầm bố lại sợ mày quá.

“Cơ mà thằng Jinyoung nói cũng đúng. Chúng mày không nghĩ ra cách gì giúp được Jihoon thì cả đời chúng mày sẽ chỉ có thể nói về chuyện này thôi.” Seongwoo vẫn nằm bò ra bàn như thường, vẫn uống sữa Daehwi cho và gác đầu lên áo (bẩn) của Daniel, và như thường lệ phun ra một câu chuẩn không cần chỉnh. Minhyun thở dài, chống tay vào cằm nhìn xa xăm:

“Thằng kia mà không thích nó thì giúp cũng bằng thừa! Bây giờ cái gì cũng rõ ràng rồi, thứ duy nhất mình không biết là Samuel nghĩ thế nào thôi.”

“Daehwi mày học cùng mà không thám thính được gì à?”

“Nó ngày nào đến lớp chẳng ngồi rịt lấy cái bàn học, làm gì có ra ngoài giao du với ai? Em cũng đến chịu.”

“Nhờ một thằng cũng rịt lấy cái bàn học ngang ngửa thằng Samuel thì mày đã hiểu sự vô vọng rồi đấy.” Daniel cảm thán, liếc liếc nhìn Daehwi rồi cùng Minhyun đồng cảm. Hỏi gì chứ hỏi chuyện bát quái từ chỗ Kim Jonghyun và Lee Daehwi thì chẳng thà đi hỏi bọn trẻ con còn khả thi hơn.

Đột nhiên, Jihoon chả hiểu từ đâu chui ra, ngồi bẹp xuống bên cạnh Seongwoo.

“Mất công vô ích thôi. Em từ bỏ rồi.”

“Mày dễ dãi thế em? Anh đây mất năm năm mới tu thành chính quả, tí ngày tháng của mày đã là cái gì?” Hwang Minhyun kể từ ngày tỏ tình thành công thì đắc ý dạt dào, lúc nào mặt cũng vênh lên song song với trời, thiếu điều bắc loa nói cho cả thành phố này biết Kim Jonghyun đã là của nó. Cái giọng kẻ cả của nó làm cho Daniel ngao ngán lắc đầu:

“Bộ oai hùng lắm ấy hở mà anh khoe?”

Minhyun im.

“Mà làm sao để biết thằng Samuel nghĩ gì?”

“Có biết nghĩ gì cũng như không thôi. Tuần này bọn em kết thúc khoá học, Samuel không đi học nữa.” Giọng Jihoon đều đều, chẳng nhận ra bên trong đó có cảm xúc gì. Nhưng đôi mắt phượng của nó thì buồn bã lắm.

Thốt nhiên, bọn kia bấm nhau lặng im không nói gì. Thực ra cũng chỉ là một câu chuyện đơn phương mà không được đáp lại, nhưng nghĩ đến chuyện phải chia ly, đứa nào cũng hơi ngậm ngùi. Mặt thằng Jihoon còn rõ là thản nhiên nữa chứ.

Chắc tại cũng không nỡ. Nhìn Samuel đèo Jihoon về có bao nhiêu hoà hợp, bao nhiêu vui vẻ, không ở bên nhau thì phí hoài lắm.

Thôi thì cũng đành vậy chứ biết sao.

Bẵng đi hai tháng, cuối cùng cũng đến hội trường.

Trường chúng nó khá rộng, vì thế các gian hàng cũng được phân chỗ lớn, siêu rộng rãi. Từ ba ngày trước hội trường đã bắt đầu dựng trại rồi. Rõ ràng trời vẫn còn lạnh mà mồ hôi tuôn ra ướt cả áo thu đông mặc lót, thấm ra cả áo len. Thế mà trong lũ đang dựng gian Nghệ thuật, người ta vẫn thấy một Park Woojin người mặc áo gió mỏng cổ quàng khăn to bự.

“Tao khỉnh bỉ mày, Park Sparrow.” Jihoon ném một ánh nhìn khinh khỉnh về phía Woojin. Chúng nó đang dùng xốp và gỗ để dựng lên một cái sân khấu 4×4, cao chừng 20cm. Hyungseob đang miệt mài bên cọ vẽ chì màu, từng đường từng nét mềm mại hiện ra trên tường trại. Xung quanh nó cũng có mấy đứa đang cắt cắt dán dán. Cả trường nhộn nhịp rộn ràng, bóng bay, giấy màu, kim tuyến, nhiệt huyết thanh xuân ồn ã cả một góc trời.

Ong Seongwoo phá lệ, một năm ba trăm sáu tư ngày ất ơ cuối cùng cũng có một ngày xăng xái. Gian giao lưu dựng mấy cái bàn, mua ít bánh ngọt, pha trà với cà phê để đó, xong đẩy những đứa đẹp đẽ nhất ra nói chuyện kiếm tiền.

Lưới trời lồng lộng, Kim Jonghyun còn đó thì Ong Seongwoo và Hwang Minhyun sao có thể thoát?

Thằng Minhyun nhìn cái vẻ bóng bẩy của mình, thốt nhiên lại thở dài. Jonghyun ơi đẹp mà không cất đi là một sai lầm lớn đấy!

Kang Daniel đi ngang qua khu lều này, huýt sáo một cái rõ dài rồi nhìn Seongwoo chòng chọc. Anh trừng mắt lại với nó rồi ngượng quá mà quay đầu đi. Mấy đứa con gái dùng gel vuốt ngược tóc anh lên, còn bắt mặc sơ mi trắng thắt thêm cái cà vạt. Với một kẻ nhận thức tốt như Seongwoo, anh tự biết thừa giờ mình nổi bật vê lù.

Daniel chuyển hướng rẽ vào trại của anh, kêu:

“Nè, tí nữa nhớ sang gian Trò chơi nhé.” Rồi nó thầm thì: “Hôm nay tự dưng anh đẹp thế này, em không đi khoe cho thiên hạ biết thì khối kẻ mộng mơ.”

“Tôi ngồi đây cũng phô được, đ ai nhờ cậu?”

“Ai bảo anh thế? Em muốn khoe anh là người yêu em cơ mà?”

“Ai yêu đương với cậu?”

“Hồi đó anh tỏ tình em đó thôi!”

“Xằng! Lúc nào?”

“Em biết rồi, anh ngượng quá chứ gì? Em đồng ý mà! Lúc ấy em đã định đưa anh về đến nhà rồi đồng ý! Bao lần em cố gửi thông điệp cho anh!” Daniel gân cổ lên cãi, rồi thốt nhiên lại cụp mắt xuống tỏ vẻ đáng thương. “Thế nhưng mà anh có chịu bắt đâu. Anh tỏ tình, em đồng ý thì chúng ta là một cặp thật rồi chứ còn?”

Tất cả á khẩu.

Nè nè Ong Seongwoo đã tỏ tình hồi nào? Sao im bặt vậy? Sao Minhyun không biết? Sao mấy đứa kia không ai biết?

Seongwoo trừng mắt nhìn Daniel. Hay lắm ấy, vui lắm ấy mà mở mồm khoe! Daniel trái lại gương mặt siêu mãn nguyện, thằng này đã thành công cho lớp của Seongwoo biết, bớt đi một phần nguy hiểm rồi. Ít ra thì trong mấy tháng cuối, sẽ chẳng đứa nào dám xớ rớ Seongwoo của nó. Hồi trước vì hai đứa mập mờ nên nhiều người còn ôm hi vọng lắm, không thể để sự tình diễn ra như thế được.

Không khí đang nửa ngượng ngùng nửa hồng phấn như thế thì thằng chim sẻ đi ngang qua. Nó ngân nga:

“Sài tu lẹt diu nấu, sài nô bu nề sịch nô bô nề…”

Hôm đấy Woojin bị đánh hội đồng gần chết.
End #10

 

ẤT Ơ, BỈ ỔI – #9.

Trận đấu sắp hết đến nơi thì Seongwoo mơ màng tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh. Không quá năm giây, anh nhận ra không khí hơi kì kì.

Ừ, kì nhất là Kim Jonghyun và Hwang Minhyun.

Mặt Minhyun căng bóng, đỏ au như bề mặt quả cà chua bên nhà Youngmin vậy. Nó liên tục liếc Jonghyun. Jonghyun trái lại mặt có vẻ bình thản, ngồi đúng tư thế tiêu chuẩn lưng thẳng tay chống đầu gối mắt nhìn thẳng về phía trước.

Nhưng thằng mù cũng biết mắt nó chẳng nhìn vào chỗ qué nào cả. Nó làm màu thế thôi, vành tai đã sớm vắt được ra máu rồi.

Hóa ra là vừa nãy, khi bị hỏi cậu là gì của tôi mà tôi liên quan gì đến cậu, Hwang Minhyun hét:

“Là lớp trưởng của tôi! Là người hành hạ tôi mười năm nay! Lại là crush của tôi!”

Jonghyun trợn mắt nhìn Minhyun vừa nói xong đang thở hồng hộc, mặt dần đỏ lên. Ngượng quá, lớp trưởng cũng quay phắt mặt đi, vành tai dần đỏ.

Một lúc thật lâu sau, Jonghyun lí nhí:

“Cậu có máu M à?”

“Không. Tớ chỉ thích sự hành hạ của Jonghyun thôi.”

Đờ mờ.

Woojin phun ra một búng máu. Nó đang tự vấn bản thân, trình độ sến sẩm của mình liệu hơn hay kém ông anh kia?

Để bao giờ phải làm một sến sẩm battle mới được.

Nghe xong câu nói của Minhyun, Jonghyun lặng thinh. Một lát sau thì gật nhẹ đầu.

Rồi Seongwoo tỉnh lại, nhìn thấy cái khung cảnh trên.

Nghe Daniel kể lại xong, anh lăn ra cười. Con bò họ Hwang thật ra đã trì hoãn việc tỏ tình của mình từ lâu lắm rồi. Hồi học lớp bảy nó định tỏ tình với Jonghyun nên đã nhờ thằng Hyunbin thám thính, nào ngờ thằng bé khóc lóc chạy về mắng vốn nó bảo rằng Jonghyun quát nó sao còn nhỏ tí thế này đã nghĩ đến yêu đương vậy, còn kêu sẽ về nhà nói với mẹ nó. Minhyun đành chết tâm hai năm, lớp chín là thời điểm vàng cho yêu đương, hầu hết các couple đều hình thành vào tầm này. Ôm mộng đến bên lớp trưởng, thấy người kia đang ngập ngụa trong bài tập, không có ý định thoát ra mà càng làm càng hăng say càng không biết mệt, Minhyun tự biết khó mà lui, chết tâm part 2.

Thôi thì may sao nó cũng không bị chết tâm part 3. Quá tam ba bận mà.

Trận đấu kết thúc, chúng nó ra về và hoàn toàn không biết một tí ti gì về tỉ số trận đấu. Nhưng mà trên khán đài, ai thắng ai thua thì cũng rõ rồi.

Minhyun hí hửng cầm tay lớp trưởng, cuối cùng sau bao nhiêu lần giả vờ vô tình, còn xài chiêu bỉ ổi, nó cũng đã có thể quang minh chính đại nắm tay crush, không, là người yêu.

Hyungseob vừa đan xong cái khăn dài hai mét, mặc cho gương mặt của Woojin đang tràn ngập mong đợi, nó cất cái khăn trở lại ba lô của mình. Mặt thằng chim sẻ lập tức ngắn tũn lại, nó hỏi, giọng đậm mùi chua loét:

“Seobie tự đan khăn hở? Khăn đẹp thế này phải choàng nhiều cho tớ ngắm với đấy nhé.”

Hyungseob lắc đầu, nó bật cười vì sự trẻ con của thằng kia. Kéo tay Woojin lên để bắt kịp với đám đằng trước, Hyungseob nhẹ nhàng:

“Phải giặt đã nếu không sao mà dùng ngay được? Woojin đợi vài hôm nha, trời này khó khô khăn lắm.”

Trong chốc lát, Hyungseob như thấy đầu Woojin xì khói hồng, da nó ngăm mà vẫn nhìn rõ ràng được là đang đỏ ké hết cả.

Đúng là đồ ruột để ngoài da.
.
.
Trong khi anh em bạn bè đang hơi hạnh phúc thì Jihoon đang hơi đau buồn.

Ừ, nó tiêu chảy. Đau vãi luôn.

Nó ngồi đúng từ lúc trận đấu được mười lăm phút, đến phút thứ bảy mươi lăm của trận đấu mới quay trở lại, phát hiện đám anh em mất dạy kia đã quên xừ mình rồi, nó cắp xác đi về.

Jihoon đến chỗ học thêm tiếng Anh sớm hơn mọi ngày, và nó gặp Samuel.

Chắc tại nó là thánh đến muộn, nên chưa bao giờ thấy cảnh thằng kia nhắm mắt dưỡng thần, đeo tai nghe, vẻ mặt tập trung như thế.

Jihoon than nhẹ, không xong rồi.

Lại thích nó hơn thì biết làm sao?

Nghe thấy có tiếng lạch cạch, Samuel mở mắt. Thấy Jihoon, nó mỉm cười:

“Anh Jihoon nay lại đến sớm thế?”

“À… Nay…” Jihoon định kể hết ra nhưng nghĩ lại thôi, nó đáp lại bằng một câu cụt lủn. “Nay anh đổi gió ấy mà.”

Samuel gật gật đầu. Nó chẳng biết thừa thằng kia đang nói dối. Park Jihoon mà nói dối thì mặt đỏ lắm, má phính còn da trắng nên trông phấn nộn vô cùng. Trong lớp học Jihoon không phải người giỏi nhất, nhưng tuyệt đối không bao giờ là người kém nhất, đặc biệt là trong các buổi debate, nó cực kì hào hứng cực kì sôi nổi mà ai cãi thắng được nó thì chắc do người đấy biết nhiều từ vựng hơn nó. Samuel thì chưa bao giờ cùng team hay thậm chí là team đối đầu với Jihoon, nó toàn nằm ở bảng khác thôi.

Hôm nay như thường lệ sẽ có debate. Samuel đang suy tính xem, làm sao để chung đội hoặc ở đội đối thủ với Jihoon?

Vì có khi, đây là buổi debate cuối cùng.

Jihoon thấy lạ khi Samuel đứng dậy, đổi chỗ ngồi. Samuel chỉ nhún vai:

“Ngồi chỗ em dễ bị loá lắm. Em không thích cận thị.”

Jihoon vô thức sờ sờ cái gọng kính của mình. Nó cận không nặng lắm nên ít khi đeo kính, nhưng hôm nào không mang theo thì đúng khổ. Thấy vẻ mặt của nó, Samuel bật cười:

“Em không có nói em ghét người cận thị, ý em là em ghét bản thân cận thị!”

Vì sự cố tình của Samuel, hôm nay cái gì chúng nó cũng làm chung. Từ thảo luận nhóm đến chơi game, đến cả debate.

Samuel ở đội đối thủ với Jihoon. Chủ đề là “Tình yêu học đường.”

Samuel bên đội Không đồng ý, Jihoon ở đội Đồng ý.

“Tôi cảm thấy tình yêu học đường không có gì không tốt, nó giúp chúng ta có thêm động lực để học hành.”

“Ví dụ?”

“Ừm…ví dụ như Hwang Minhyun…”

“Đề nghị lấy dẫn chứng mang tính phổ biến, không phải cá nhân người nói hoặc người xung quanh người nói!”

“Đù…” Jihoon thầm chửi thề. Lúc mới được ở cùng bảng Samuel nó đã vui vẻ lắm, giờ thì hết rồi. Thằng kia toàn chèn ép nó thôi. “Ok, nếu vậy thì là Marie Curie và Piere Curie thì sao?”

“Anh có thể lấy ví dụ đời thường không?”

“Đờ mờ bực rồi nha đừng có mà được voi đòi tiên nè tôi nè chính tôi là ví dụ đời thường nè! Tôi…”

Jihoon ngậm tăm ngay khi phát hiện mình đã suýt nữa lỡ mồm phát ra tâm tư của mình cho toàn thiên hạ biết. Nó lắp bắp:

“Dù sao…dù sao thì… Tình yêu học đường vẫn là đẹp nhất. Không biết có phải do môi trường sống xung quanh tôi quá đẹp hay không, mà tôi luôn cảm thấy chỉ cần yêu thương, chỉ cần không trái luân thường, tình yêu tuổi nào cũng là đẹp hết.”

“Bây giờ là phản biện của bọn tôi.” Một người bên đội kia cất lời. “Theo tôi thì…”

Jihoon chẳng còn nghe thấy mẹ gì nữa. Cái mớ tiếng anh kia lướt qua tai nó như kiểu lúc thằng Woojin lầm bầm abcdxyz đầy vô nghĩa vậy. Nó đột nhiên cảm thấy lạc lõng giữa cái lớp đứa nào cũng đang bắn tiếng Anh choang choác này.

Đù má, tình yêu học đường này làm nó đồng ý với mẹ sẽ đi học tiếng Anh đến hết năm đấy.

Cũng chỉ vì muốn nhìn Samuel nhiều hơn một chút mà thôi.
End #9

 

ẤT Ơ, BỈ ỔI – #8.

Jihoon chẳng hiểu sao lại đồng ý với mẹ đi học tiếng Anh đến lúc kết thúc năm học.

Theo Woojin nhận xét thì, thằng này bi lụy lắm rồi. Seongwoo thở dài, đù, mày may mắn vì học cùng lớp với crush của mày thôi. Thử đặt mình vào tình huống của nó xem.

Mà thật ra Woojin thì cũng có khác đếch gì?

Chúng nó đang ngồi hai hàng tầm giữa sân vận động. Trời lạnh như thế này chẳng ai muốn ra ngoài ngồi chỉ để xem một trận bóng vớ vẩn cả, nhưng là chỉ thị từ Đoàn trường – đây là cuộc thi đấu giao hữu toàn tỉnh. Lớp Seongwoo và lớp Woojin phải đi cổ vũ lấp khán đài, Kang Daniel nhàn cư vi bất thiện cũng đến, tụ lại một nhóm ngồi tán dóc, chẳng quan tâm cái gì đang xảy ra dưới kia.

“Nè thằng Jihoon đâu?”

“Nó còn đang ngồi chết ở kia kìa. Từ ngày biết Kim Samuel có người để thích, mạnh miệng lắm mà em biết thừa nó suy sụp dã man luôn. Thằng này thật tình… Samuel có gì tốt?”

“Hyungseob, mày có thấy Woojin đã xấu trai còn cục súc còn học dốt không?”

“Em thấy cậu ấy nhảy giỏi mà, rất có thần thái.” Hyungseob không hổ với cái danh luôn chân luôn tay, nó đem theo que đan và cuộn len đã sắp hết, cái khăn xám tro cũng sắp hoàn thành. Có nghĩ bằng đầu móng chân cũng biết cái khăn này dành cho ai. Thằng Woojin nghe em crush nói thế, hạnh phúc tự động nhân lên cấp n, miệng ngoác ra. Nó bị Jonghyun bợp cho một cái vào đầu:

“Đờ mờ! Anh nói không phải để mày cười! Mày thấy không, trong mắt anh mày vừa xấu vừa chả được tích sự gì, nhưng thằng Hyungseob này lại thấy nhiều điểm tốt từ mày. Nên là Jihoon cũng thế thôi.”

“Huống gì Kim Samuel giỏi vê lù hoàn hảo vê lù!” Daehwi chen vào. “Em thề nhé, nó cứ như bị cuồng học luôn ấy. Không giây nào em không thấy nó học, không dùng flashcard học từ vựng thì sẽ cắm tai nghe hoặc là đọc sách. Có hôm nó cắm tai nghe ngồi im nhắm mắt như đang thiền ấy! Đáng sợ vờ lờ luôn!”

“Ây, một đứa như thế mà có người để thích thì chắc cũng nặng tình lắm đây…” Hwang Minhyun vừa lên tiếng đã bị ăn một cái đấm từ Kim Jonghyun. Cậu lớp trưởng quắc mắt, lầm bầm Đờ mờ đồ con bò Hoàng cậu làm nó đau quá đi mất cmnr kìa! Minhyun tỉnh bơ đáp trả Có mà nó buồn đi vệ sinh ấy thôi kệ mẹ nó cho nó đi giải quyết nỗi buồn đi.

Vào lúc anh em đang nhạy cảm về vấn đề tình ái đơn phương giữa Jihoon với Samuel, Kang Daniel vẫn ngồi im không nhúc nhích, chỉ thỉnh thoảng cười cười gật gật phụ họa. Nó sợ nó mà di chuyển thì cái cục to sụ quấn khăn trắng đội mũ nồi đen đang ngủ như chết trên vai nó đây sẽ rơi khỏi giấc ngủ mất.

Seongwoo kéo mũ che kín mắt, chỉ để lộ ra mũi cao môi mỏng. Daniel ngứa mắt vì ai cũng đang nhăm nhe chụp ảnh người kia đưa lên “Hội trai đẹp châu Á”, dứt khoát kéo khăn lên che luôn môi anh, chỉ để lộ ra mỗi sống mũi.

Có người yêu đẹp quá khổ lắm, sểnh ra là mất.

Mà cũng chưa phải người yêu. Hồi đấy anh Seongwoo tỏ tình mình đã trả lời éo đâu.

Cũng bởi vì dốt như thế nên người yêu đầu của người ta mới không phải mình.

Đấy là câu chuyện hồi đầu năm học. Kang Daniel và Ong Seongwoo vẫn chơi với nhau rất bình thường, không có gì kì lạ xảy ra cả. Seongwoo vẫn luôn ham ngủ, luôn ham chơi, khá thích bám theo Daniel đến mấy buổi B-Boy ở thành phố bên cạnh. Một hôm, trên đường về trời mưa to ơi là to, hai người vào trú mưa trong một quán ăn nhỏ. Mưa hè nhanh đến nhanh đi, rào rào một lát như để rửa trôi bụi bẩn mỏi mệt rồi dừng lại ngay. Đến lúc mưa gần như đã tạnh hẳn thì Seongwoo cũng ăn xong, anh đặt đũa xuống bàn, ngồi một tư thế trang trọng nhìn Daniel:

“Niel này.”

“Vâng?”

“Anh thích em.”

“Vâng?” Daniel vẫn còn đang mải ăn mì. Rồi ngẩng phắt lên. Rồi làm rơi đũa xuống đất, cuống cuồng nhặt thì hất đổ bàn của người ta. Mặt nó bàng hoàng, mắt bình thường bé xíu mà hôm nay trợn to như thể sắp rơi ra ngoài.

Seongwoo chẳng hiểu sao lại thế nữa. Nhưng mà quãng đường về nhà, khi Daniel cứ cố gắng đánh trống lảng bằng mấy câu nói đâu đâu, thì anh ậm ừ cho qua.

Seongwoo thấy như kiểu mình bị từ chối ấy.

Được mấy hôm sau, lúc đang dật dờ ở trong lớp, Seongwoo thấy Hyunbin lớp dưới chạy vào, bảo ê nè, Kang Daniel trường mình được đi trao đổi học sinh bên Canada đó! Quá là sướng luôn!

Ai sướng thì sướng, Seongwoo cảm thấy như vừa có một tảng đá đè vào lòng mình, nặng không thể tả, mà chẳng làm sao để bỏ nó đi được. Sau khi Daniel xong xuôi các thủ tục, chỉ đợi ngày đi, Seongwoo nghỉ học nguyên một tuần về quê với bà, chỉ để tránh mặt thằng kia. Lúc anh về lại nhà thì ngẩn người khi thấy con Rooney đang cuộn tròn trên giường của anh, trên cổ nó đeo một cái chuông dán hình thằng chủ tóc mật ong cười ngu ngốc của nó.

Tự dưng anh thấy hết buồn, nhưng mà lại phiền. Con Rooney phiền toái ấy như nhắc anh rằng, có thế nào đi nữa thì anh vẫn cứ thích thằng chủ đáng ghét của nó.

Giờ thì anh nằm gác đầu vào vai thằng đáng ghét ấy, ngủ đến là ngon giấc, trong khi trên dưới khán đài ầm ào la hét hò reo, lũ xung quanh nói chuyện nổ như pháo rang.

Tại vì người về rồi, có gì phải buồn nữa đâu.

Huống gì, Kang Daniel vẫn là một tên ngốc.

Nó kêu hôm đó định chơi lầy, đưa anh về nhà rồi mới nói với anh. Nào ngờ anh xuống xe một cái không thèm chào mà đùng đùng bỏ về nhà. Nó tìm gặp anh mãi mà anh lẩn như chạch, làm nó tìm không ra. Đứng chờ trước cổng nhà Seongwoo thì hôm ấy anh tếch sang nhà Minhyun ngủ, Daniel thua cay đắng. Nó xúi thằng Hyunbin lên phao tin với anh, thì anh im ỉm rồi tuần cuối cùng trước khi đi, anh về quê bà nó mất!

Daniel đành gửi gắm con mèo ở nhà anh như một lời dằn mặt, và dặn từ thằng Kuanlin đến thằng Woojin đến Minhyun đến Jonghyun, rằng, đừng để người nhà tao hồng hạnh vượt tường!

Đ hiểu sao cuối cùng vẫn vượt được.

Đón Daniel về nước là cái vẻ mặt não nề của Minhyun, Woojin và cái tin sét đánh Ong Seongwoo-mới-có-người-yêu-được-năm-tuần.

Nhìn người đang ngủ say sưa không biết gì kia, hắn thở dài.

Thôi thì tại mình nên tha cho con người này vậy. Huống gì, người ta lạnh nên đang ôm tay rúc đầu vào người mình này.

Nhìn đôi OngNiel hạnh phúc bình dị đến là ghen tị, Minhyun loi nhoi định xông vào ôm Jonghyun, bị lớp trưởng lườm đến đen cả mặt, bảo, chúng nó yêu nhau mới ôm nhau, tôi là gì của cậu mà cậu liên quan quái gì đến tôi?

Con bò họ Hwang lúc này mới nhớ ra, à, mình còn chưa cả tỏ tình với lớp trưởng.

Chưa tỏ thì giờ tỏ, gì xoắn?
End#8
Chúc mọi người trung thu vui vẻ 🎉🎉🎉 cảm ơn vì đã giành nhiều yêu mến như thế cho mình 😘😘😘

 

 

ẤT Ơ, BỈ ỔI – #7.

Sáng hôm sau đến lớp, thằng Jihoon vật vã:

“Mày ơi tao thất tình rồi! Huhu thật không thể tin nổi mùa xuân của tao lại ngắn ngủi thế! Chưa đến một tuần! Huhu tao đi chết đâyyyyy.”

Hyungseob tỏ vẻ thông cảm, quay qua vỗ vỗ vai nó.

“Thôi đời còn dài trai cũng không thiếu, mày ráng mấy tháng nữa nó đi là mày hết tương tư liền à.”

“Mày ngu lắm Hyungseob ơi mày chưa tương tư bao giờ à? Giời ơi nó khổ nó khổ lắm mày không biết hay saooo?”

“Ngưng mẹ mày đi.” Woojin từ đằng sau chồm lên cầm quyển sách đập đầu Jihoon cái bốp. “Chiều nay bọn tao dẫn mày đi ăn bún đậu, ăn xong về nhà tiêu chảy tiện thể chảy nỗi tương tư theo xoáy bồn cầu đi!”

“Woojin vô duyên! Không được nhắc đồ ăn cùng với cái đó!”

Hyungseob nhăn mặt nhăn mày quay xuống, Woojin vội cười cầu hoà. Jihoon chán nản nằm lăn ra bàn, rồi lại ngửng dậy, như chợt nhớ ra điều gì mà hỏi hai đứa kia:

“Chúng mày định sau này thế nào?”

“Sau này là sao?”

“Ý tao là… Sau khi học xong cấp ba ấy, chúng mày định làm gì?”

“Tao lên Thủ đô. Ở đấy thì tao mới phát triển được khả năng nhảy của tao. Tao muốn mở một studio nhảy của riêng mình.” Woojin mơ mơ màng màng nhìn xa xăm. Hyungseob thì tay vẫn tỉ mẩn gấp giấy, miệng xinh khép mở đều đều:

“Tớ sẽ lên đấy học nghệ thuật. Chắc là mỹ thuật. Tớ muốn đi khắp nơi để vẽ vời, có lẽ sẽ thú vị lắm. Jihoon thì sao?”

“Hiện tại chưa nghĩ đến gì cả.” Jihoon thở dài não nề. Tại sao tất cả mọi người lại rủ nhau lên đó hết vậy? Ở đó có gì vui?

Nó nhìn hai đứa kia. Một đứa đang xoay xoay quyển sách trong tay, một đứa đang cần mẫn gấp rồi lật rồi lại gấp, bỗng nhiên thấy ngưỡng mộ. Dù hai đứa nó chưa nói gì với nhau, nhưng  Jihoon cảm giác, không chỉ mọi người mà ai cũng đã mặc nhiên coi chúng nó như một cặp. Cũng rất xứng đôi. Chúng nó hợp nhau đến thế, cũng có cùng chí hướng, trùng hợp cùng muốn đến một nơi, không cần phải lo nghĩ về việc một ngày nào đó không có nhau trong đời.
.
.
“Hiện nay chúng ta đang có xu hướng chuyển đến những thành phố lớn, thành phố trực thuộc trung ương vì ở đó có điều kiện sống tốt hơn, nhiều việc làm hơn. Tuy nhiên nó cũng có nhiều hệ lụ… Hwang Minhyun! Tỉnh dậy và cút khỏi lớp cho tôi! Ong Seongwoo nữa! Hai cậu ra ngoài chạy mười vòng sân trường.”

Seongwoo lồm cồm bò dậy, véo tai con bò họ Hwang để nó tỉnh giấc, rồi lôi nó ra khỏi lớp cho khuất mắt cô giáo đang nổi lửa kia. Mười vòng chạy sân trường được bộ não của Seongwoo tự động dịch thành “đi bộ bảy vòng sân”, anh rất thong thả hít khí giời, nhìn Minhyun đang hùng hục bên cạnh.

“Mày đổi tính đổi nết à?”

“Seongwoo ơi tao muốn thi đại học, tao muốn học Bách khoa!”

“Thì kệ mẹ mày.” Seongwoo ngáp một cái, liếc xéo Minhyun rõ dài.

“Mày phản ứng y hệt bố tao.” Minhyun thở hắt ra một cái.

Nhà thằng này khá gia giáo, bố nó làm Bí thư tỉnh, mẹ làm giáo viên cấp hai, từ bé đã được dưỡng ra một vẻ ngoài đẹp đẽ thư sinh, mà đầu óc thì lại chẳng bao giờ chịu dùng. Bố mẹ nó riết cũng bất lực, bảo thôi kệ cho nó về hàn xì rồi lấy cô vợ hiền thôi, chứ học hành cao xa gì nữa, mai đằng nào cũng có một ít của hai ông bà để lại. Đã xác định trước nên khi nghe thằng con nói thế, hai người cũng chẳng lấy làm mong đợi, cho rằng thằng kia đang mạnh mồm.

“Đ ai tin được mày? Mày bảo lên học nghề hàn xì trên phố đáng tin hơn ấy.”

“Tao cũng đ tin là tao làm được. Nhưng tao sẽ lên Thủ đô.”

“Chúng mày cứ thích lên đó hết vậy? Mà toàn lên vì giai không à, chẳng có tiền đồ gì cả.”

“Haizzz, sống ở đây tốt lắm, tao lưu luyến lắm, nhưng mà không có Jonghyun thì buồn ơi là buồn. Tao ngộ ra rồi, mười mấy năm nay tao đã sống có nó, giờ mà không được ở gần nó thì tiền đồ của tao là gì? Ăn được không?” Minhyun làm bộ mặt não nề. “Mày không lên chắc? Đừng tưởng tao không biết mày viết hồ sơ thi Luật!”

Ong Seongwoo tách ra từng môn thì hơi bết, chả hiểu sao tổng điểm lại cứ trụ được ở top giữa. Giờ nào cũng ngủ, ngủ xong về nhà chơi dài, mà vẫn cứ đứng sừng sững ở vị trí hai lăm trên bốn mươi bảy đứa trong lớp, không sai lệch li nào. Đây là một ví dụ điển hình trong số nhiều những kẻ có não mà không biết dùng đúng lúc đúng chỗ – hoặc không thèm dùng đúng chỗ luôn, cứ lông bông cà lơ phất phơ vậy thôi. Minhyun cũng chẳng lạ gì với cái kiểu của nó. Seongwoo đăng kí trường đó cũng chẳng đáng ngạc nhiên – nó có thể thi được, nhưng tính nết như nó mà học ngành này, chẳng biết tiền đồ có sáng hơn được chị Dậu không nữa.

“Cái gì mày chả biết. Thôi đờ mờ đừng chạy nữa, tao mệt rồi! Vào căng tin với tao đi, có ai nhòm mình đâu mà phải chạy quy củ, ngu hết sức!”
.
.
Trường tổ chức lễ hội kỉ niệm chín mươi lăm năm thành lập trường. Từ cái ngày còn thai nghén ý tưởng lớp nào lớp nấy cũng đã rộn ràng hết cả lên.

Hẳn rồi, vì chỉ có học sinh trung học phổ thông được tham gia bên tổ chức gian hàng, bọn kia chỉ được dựng trại lớp, lại còn là sự kiện năm năm một lần.

Daehwi rất cáu vì vụ này, Seongwoo phải dỗ nó mãi nó mới chịu nguôi.

Hội trường vào tháng ba, từ giờ chúng nó đã phải chuẩn bị. Có tròn ba mươi lớp chia làm năm trại, rút thăm trúng lớp nào thì cùng team dựng gian hàng với lớp đó. Gian nghệ thuật, gian đồ ăn, gian lưu niệm, gian trò chơi, gian giao lưu.

Jonghyun lãnh sứ mệnh cao cả đi rút thăm cho lớp, mặt bình thản trở về với “Gian giao lưu.”

Lớp trưởng lớp bên Lai Kuanlin sang bảo Jihoon, ê, nhắn lớp trưởng lớp mày là tao bốc hộ nó trúng “Gian nghệ thuật” rồi.

Kang Daniel nhắn tin cho Ong Seongwoo, anh gian gì đấy em ở bên “Gian trò chơi” nè. Seongwoo ừ hử đáp lại, anh đây gian giao lưu, đ tiếp chú.

“Ê Jihoon, mày muốn dẩy Get Ugly không? Đằng nào cũng biết rồi, khỏi phải tập ấy.”

“Ahn Hyungseob nhà mày đang rủ tao nhảy Oh Little Girl kia kìa.”

“Thôi mày nhảy Oh Little Girl đi.” Woojin mặt lật nhanh hơn chảo chớp. Thoáng thấy Hyungseob đang xếp sách vở đến câu lạc bộ, nó vỗ vỗ vai Jihoon, kêu một câu Tao đi nhá rồi lon ton chạy lại chỗ em người thương.

Jihoon thở hắt ra. Từ đợt đầu kì nó đã xin rút câu lạc bộ vì phải đi học. Mà nó cũng chả hiểu nó phải học tiếng Anh làm gì nữa, đằng nào thì nó cũng đâu có rời khỏi đây?
.
.
Woojin cảm thấy mới có bốn phút trôi qua mà giống như đã bốn mươi phút cuộc đời vậy.

Nó đang là thành viên của câu lạc bộ Origami của trường. Dĩ nhiên, nếu không phải trưởng câu lạc bộ là Ahn Hyungseob, thì có chết Woojin cũng không chui vào đây, ngồi đến to cả mông đến béo cả bụng mà gấp giấy. Lại còn cái đôi bàn tay ngày ngày chống đất tập nhảy này nữa, nhìn xem, nó có giống với bàn tay của một đứa có khả năng gấp ra hình mấy con chim con cò kia hay không?

Hyungseob chẳng hiểu sao lại nhận Park Woojin vô dụng này vào câu lạc bộ, chắc tại nó nhảy nhiều nên khoẻ, nên đô, mỗi lần cần bê đồ thì có ích lắm.

Giờ thì Hyungseob đi gọi Lee Euiwoong lớp trưởng đến để bàn về vấn đề trang trí trại rồi. Woojin nghịch nghịch con sẻ nâu Hyungseob vừa gấp vội cho, thở dài:

“Haizzz, ngã vào tim Ahn khổ thế đấy!”
End #7
Ư hư hư tôi bắt đầu bận rồi 😭 có lẽ tiến độ sẽ chậm hơn, tôi xin lỗi 😭😭😭

 

ẤT Ơ, BỈ ỔI – #6.

Nghe thấy có người gọi mình, Jihoon quay lại.

Là Samuel.

“Sao em ở đây?” Jihoon kinh ngạc. Nó cứ nghĩ Samuel giống như Jonghyun vậy, suốt ngày ở nhà học bài (bằng chứng là Hwang Minhyun ngẩn ngơ đến rồi thất thểu về một mình, mặt héo như hoa hết đát.) chứ không phải ở đây. Còn mặc đồ thế này! Còn ngầu thế này!

“Em có tham gia câu lạc bộ nhảy mà! Anh đừng tưởng em lúc nào cũng học hành.” Samuel cười cười, rồi kéo tay Jihoon. “Đi về thôi, lúc nãy em thấy anh đi xe bus đến mà. Giờ em chở anh về nhá?”

“Ừ.” Jihoon mừng còn chẳng hết, chân nó ngắn hơn chân Samuel nên phải lon ton chạy theo. Ra ngoài cửa, Samuel vỗ vỗ lưng Jihoon, dặn nó y như hồi nó còn bé đi chợ với mẹ được mẹ dặn lúc ra lấy xe:

“Đứng yên đây không được đi đâu đâu nhé! Ngáo ộp bắt cóc đấy!”

Thằng Samuel vừa nói vừa cười, mà hỡi ơi thằng này cười vừa tươi vừa sáng, Jihoon trúng độc nặng chỉ còn biết trợn mắt gật đầu, thực ra hồn nó đã sớm ngất đi vì mũi tên cupid rồi.

Yêu với chẳng đương, cứ làm người ta khổ.
.
.
Lúc chúng nó xong dance battle cũng đã xâm xẩm tối, Seongwoo gọi điện về cho mẹ báo tối không về ăn cơm nữa, rồi hai người dắt díu nhau đi ăn thịt nướng. Ngồi bên vỉ nướng, Daniel cứ miệt mài hết lật bên nọ lại lật bên kia, lại chuẩn bị đồ gói, lại rưới sốt,… Rồi cuối cùng thì cầm một cuộn vừa miệng đưa ra: “Seongwoo này aaaa”. Seongwoo vẫn há miệng ra, nhưng lại vừa nhai vừa càu nhàu:

“Lần sau đừng có mà lật thịt nhiều lần, lật một lần duy nhất thôi mới ngọt chứ!”

“Nè tôi ghét ăn rau dăm. Kinh giới cũng hơi hơi ghét.”

“Em biết rồi. Anh ghét cả tỏi cả gừng nữa.”

“Cậu có thấy tôi ghét cmn cả thế giới rồi không?”

“Không ghét em là được.”

Seongwoo sắp nuốt xuống rồi thì suýt nữa lại trào ngược lên. Anh vơ vội cốc nước mà tu một phát hết sạch, rồi thở hổn hển, quắc mắt nhìn. Cái vẻ mặt đấy là dĩ nhiên của Daniel làm anh bực lắm chẳng chịu được.

Thì Ong Seongwoo đang bối rối mà.

Thẹn quá hoá giận, anh giật lấy cuốn thịt tiếp theo mà (có vẻ) Daniel đang gói cho anh kia, xù lông lên như con mèo nhỏ:

“Để tôi tự làm! Không khiến cậu!”

“Nè Seongwoo anh giống con Rooney thế không biết.” Daniel cười cười – đếch hiểu sao lúc nào nó cũng cười như thế, mắt lại còn loang loáng nước dịu dàng như thế. Đồ yêu nghiệt!

“Tôi không giống con mèo nhà cậu! Mà cậu sang bế nó về liền cho tôi, đừng để mẹ tôi u mê với nó nữa! Sắp bán cả nhà đi để cung phụng con mèo của cậu rồi!”

“Thì anh về nhà em, em cung phụng anh thế là hoà!”

Seongwoo bất lực. Anh nổi tiếng cả cái thế giới này, cãi nhau mà anh tự nhận số hai không ai dám trèo lên số một ngồi. Thế nhưng mà, điều kiện cần là không được có Daniel. Vì thằng bỉ ổi này sẽ dùng cái bộ mặt cười cười dê dê của nó để móc ngoáy, chọc ghẹo anh. Mà anh không cãi được!

“Đờ mờ, đi mà cung phụng lũ con gái theo cậu ấy!”

“Em làm gì có gái gú nào?”

“Huyền thoại Kang Daniel thấy gái đẹp có người yêu là nháy mắt chẳng lẽ tôi không biết? Lúc nào tôi cũng ngủ nhưng không phải vì thế mà tôi thành mù thông tin đâu.”

Nói đến đây tự dưng Seongwoo lại cáu kỉnh. Anh biết thừa chuyện thằng kia suốt ngày đi thính gái. Coi Daniel như cuộn thịt vừa mới cuốn xong, Seongwoo bỏ vào miệng nhai nuốt cho hả cơn giận.

“Thế anh không biết em nháy mắt với những ai à?”

“Tôi quản chắc?!”

“Han Junghee, nhắn tin facebook tán tỉnh anh. Noh Jimin, tặng quà valentine anh. Kang Hana, đưa nước cho anh hôm thi nhảy toàn thành phố. Còn…”

“Khoan…” Seongwoo còn chưa nhai xong cuốn thịt, đầu óc quay mòng mòng. Lúc ấy thằng dấm dở này đang ở Canada cơ mà? Sao nó biết? Mà như thế thì sao?

Đáp lại cho cái bản mặt ngẫn hết cả ngờ của Seongwoo, Daniel thở dài tống cuốn thịt mình vừa làm xong vào miệng anh, cất giọng hờn dỗi:

“Anh đúng là đồ ất ơ! Mấy đứa con gái đấy chẳng từng theo đuổi anh! Em biết hết! Đờ mờ, chúng nó nhân lúc em không ở đây mà làm càn.” Daniel đập bàn phẫn nộ. “Thế mà Hyeran lại… Đờ mờ! Anh làm gì nó chưa? Anh mà có gì với nó em…em…em cho anh cuốn thịt to gấp đôi mặt anh luôn!”

Ong Seongwoo bật cười vì sự trẻ trâu của Kang Daniel. Anh thong thả:

“Hồi đấy cậu đi tôi giận cậu muốn chết.”

“Chỉ là trao đổi học sinh có sáu tháng thôi mà.”

“Đờ mờ lại chẳng không lâu?”

“Em biết rồi, từ nay lúc nào em cũng ở đây với anh thôi.”
.
.
Trong khi hai ông anh đang hường phấn thắm lụa ở quán ăn, Samuel đèo Jihoon đã sắp về tới nhà.

“Nè Samuel em thấy Daehwi thế nào?” Jihoon áp dụng triệt để tuyệt chiêu muốn ăn gắp bỏ tay người, thẽ thọt hỏi. Samuel bật cười, tiếng cười theo gió đêm tạt bốp bốp bốp vào tim Jihoon:

“Daehwi tốt và giỏi mà, cũng rất đáng yêu. Anh thích nó hở?”

“Em thích nó ấy!”

“Không có đâu.” Samuel vẫn cười, rồi đột nhiên có vẻ trầm lại. Mãi một lúc sau nó mới cất lời, giọng hoài niệm:

“Từ bé đến giờ em chỉ thích một bạn thôi.”

“Anh có biết không?”

“Không. Bạn ấy ở cùng quê em hồi trước. Bạn ấy chuyển lên thủ đô lâu rồi. Em cũng sắp lên thủ đô đây. Em học cùng bạn ấy từ mẫu giáo cơ.”

Jihoon đột nhiên cảm thấy không muốn nghe gì nữa.

Nó chỉ muốn nhảy xuống khỏi cái xe này, khóc một trận to thật to. Ai bảo nó cái gì cũng được, nhưng hiện tại nó chẳng nghĩ được gì nữa.

Jihoon cảm thấy vô vọng và bất lực. Vì nó biết, nếu như một người con trai tự mình nói với người khác là Tao thích cô ấy, thì người đó chắc chắn cực kì thích cô gái kia. Cô bé thật may mắn.

Đột nhiên Jihoon thấy mình già nua và kém cỏi, khi nghĩ tới một bóng dáng thiếu nữ tươi trẻ thướt tha. Bao nhiêu dự định của nó vỡ nát hết, chẳng còn sót lại mảnh gì.

Còn bốn tháng nữa, Samuel sẽ bỏ nơi này mà đi. Còn ba tuần nữa khoá học kết thúc, Jihoon và nó chẳng còn mối dây liên hệ nào cả.

Jihoon được Samuel thả xuống đầu ngõ. Nó vô lực giương khoé miệng lên, cố nặn ra một nụ cười tạm biệt. Jihoon vừa đi vào nhà vừa lướt lướt facebook. Kang Daniel đăng ảnh một bàn thịt nướng đang xèo xèo nhìn thôi cũng đói con mắt, còn tag Ong Seongwoo và mention tất cả anh em bạn bè để dằn mặt. Bae Jinyoung đăng status Chỉ cần là em thì xa mấy anh cũng sẽ vượt đường mà đến, còn bonus quả ảnh lấy trên google hình ảnh trông mùi mẫn (mà lại y hệt bọn trẻ trâu) – lại còn mới có mình Lee Daehwi thả tim nữa chứ. Trên facebook của Ahn Hyungseob đăng clip Park Woojin áo xám quần bò dẩy Loser trông y như một loser thực thụ, giọng Hyungseob hát Loser vừa mềm vừa thanh thuý, dù thỉnh thoảng nó không nén được mà cười khùng khục. Kim Jonghyun cẩn thận tag Hwang Minhyun vào một post “Làm sao để làm chủ kĩ năng Casio trước thềm Đại học?” Yoo Seonho lớp dưới cũng tag Lai Kuanlin lớp bên vào bài post của hãng gà rán mà chúng nó hay đi, thấy bảo đi couple sẽ được giảm giá 15% còn được free nước ngọt.

Lại lần thứ hai trong ngày nó cảm thấy mình chỉ có một mình. Samuel chẳng phải là của nó. Chẳng ai là của nó. Jihoon đang đi một mình trong ngõ, chỉ có ánh đèn đường leo lét chiếu xuống nó một thân một mình với cái bóng của nó đổ dài méo mó.

Jihoon thở dài. Nó đột nhiên thấy đau tim quá.

Nó học không giỏi lắm. Bố nó là nhà thầu xây dựng, mẹ nó làm may, cả đời này gia đình nó chẳng mấy khi bước ra khỏi thành phố này. Jihoon cũng định thế, nó định học cao đẳng y ở đây thôi, rồi vào làm cho bệnh viện tỉnh.

Giờ nó bắt đầu nghĩ đến Thủ đô phồn hoa đô hội, những ánh đèn loang loáng như đang thực sự lướt qua mắt nó.

Mắt Samuel cũng sáng y như vậy ấy. Chỉ là cũng giống như ánh đèn kia, nó không thuộc về Jihoon thôi.
End #6
Ơ tôi cũng không thích ngược Chihun đâu huhu 😭😭