Ý tưởng đến từ @themeanlemon. Các cậu hãy nghe Me You – SanE ft. Baek Yerin nheee.
.__________.
Hwang Minhyun cực kì tức giận với quyết định không sáng suốt của mình vào ngày hôm đó. Đến bây giờ nghĩ lại hắn vẫn không tài nào nhớ ra được động lực gì đã khiến hắn ghi tên Kwon Hyunbin vào danh sách các cầu thủ của trận quidditch lần này, khi mà cậu ta cứ ngồi trên chổi còn hồn thì trên mây như thế.
Đã có mấy lần quả snitch lao trúng vào chỗ Hyunbin, chỉ cần mở áo choàng ra là có thể chụp được. Minhyun hét khản cả giọng, mặt đỏ bừng lên vì tức khi thấy thằng nhóc kia luống cuống điều khiển chổi, quả snitch nhỏ xíu đập cốp vào trán nó và ngay lập tức bay đến chỗ nào không biết.
“Kwon Hyunbin chơi cẩn thận vào không hôm nay về không được ăn cơm nhé!”
“Lỗi thời rồi anh eiii em không phải là thằng Seonho!” Nobody can stop me eeeee hahahaa~” Hôm nay nhà bếp cho nó ăn gan hùm hay sao mà nó có thể thốt ra được câu đó? Minhyun cáu tiết, hắn vẫn đang vật lộn với Ong Seongwoo bên Hufflepuff, tranh nhau quả Quaffle ngay trước gôn của đội bạn. Bằng một cú nhử ngoạn mục, Minhyun ném quả bóng vào gôn của đội bên kia, nâng tỷ số cách biệt lên tận 140 điểm. Hắn nhếch mép cười, hài lòng khi một quả Bludger đập trúng Ong Seongwoo khiến anh ta mất thăng bằng ngã lộn nhào xuống đất. Cú đánh sấm sét đó là tác phẩm của Kang Daniel. Chủ trương của Hwang Minhyun nói riêng cũng như Slytherin nói chung chính là “Chơi bẩn sống lâu chơi sạch đáng chết”, cả đội nghiêm túc áp dụng chân lí này một cách trực diện khiến từ nãy đến giờ không chỉ một mình Ong Seongwoo mà Kim Yongguk thậm chí Im Youngmin con át chủ bài cũng đã bị bắn hạ. Kang Daniel và Hwang Minhyun nhướng mắt nhìn anh chàng kia đang khổ sở lăn lộn bên bãi đá, thốt nhiên cả khán đài vỡ òa khiến hắn ngỡ ngàng:
“Tầm thủ Kim Jonghyun nhà Hufflepuff đã bắt được trái Snitch! Hufflepuff chiến thắng!”
Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên mà Minhyun vẫn hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
.
.
.
Slytherin hôm đó được một bữa cơm không ngon miệng, vì mặt Hwang Minhyun âm sầm như vị thần từ cõi chết hiện về. Hắn nghiến răng:
“Tôi chưa nhìn thấy thằng oắt con đó bao giờ.”
“Năm 3 đấy, thế mà anh chưa thấy bao giờ á? Mà hình như anh ấy còn học cùng lớp Độc dược với anh cơ mà?” Seonho đang cắn xé miếng sườn to bự của nó cũng phải dừng lại ngước mắt lên nhìn. Thằng nhóc vẫn hay để ý người kia vì cậu ta có mùi thơm của kẹo dừa…
“Anh đó đúng là mới vào đấy, cưỡi chổi còn cùi bắp nữa là.” Sihyun cười nhẹ, tao nhã gắp một miếng bông cải xanh. Daniel ngồi cạnh gật gù.
“Theo em biết thì cậu ta chỉ là chó ngáp phải ruồi thôi… Cậu ta là tầm thủ dự bị, vì tầm thủ hồi trước Song Inho bị đuổi khỏi trường nên cậu ta mới lên chính, hình như tập luyện chưa đầy ba tháng.” Daniel rệu rạo nhai miếng thịt gà, gõ nhè nhẹ đôi đũa trước mặt Hwang Minhyun. “Để ý làm gì, mình đã thắng ba năm liền rồi, cho chúng nó một lần.”
Minhyun lặng im không đáp, cứ thế ăn hết phần của mình. Hôm đó bàn ăn im lặng phát sợ, Seonho cho dù có được Kuanlin đặc biệt cho thêm miếng sườn cũng không dám nhai to, lại càng không dám hoan hô “anh Kuanlin tuyệt nhất” như thường lệ.
.
.
Lớp Độc dược vẫn đang vắng người. Minhyun hôm nay cố tình đến sớm để nhìn xem Kim Jonghyun trông thế nào vì hôm ấy khoảng cách hơi xa, hơn nữa sau khi vật lộn với Slytherin hơn ba tiếng đồng hồ, ai trong Hufflepuff trông cũng nhếch nhác tơi tả như nhau. Thứ mà Minhyun để ý nhất có lẽ là bàn tay cậu ta, từ xa như thế cũng có thể nhìn rõ nó trắng mềm, nhìn yếu ớt thế mà lúc cầm quả snitch lại có vẻ mạnh mẽ như vậy.
Kang Daniel bảo Im Youngmin hay đi chung với Kim Jonghyun, nhưng Im Youngmin có học cùng lớp này đâu?
“Tớ vào lớp nhé.”
Cửa lớp mở ra, và lời này chắc chắn không phải nói với Minhyun. Hắn nhìn ra cửa, thấy Im Youngmin đang vẫy tay chào cậu chàng vừa đi vào. Đoán chừng đây là Kim Jonghyun, Minhyun không e dè mà khoanh tay nhìn thẳng vào mặt cậu ta, rồi ngẩn người. Jonghyun có gương mặt rất ưa nhìn, đôi mắt sáng, viền mắt cong cong và khuôn miệng nhìn là biết sẽ nở ra nụ cười tươi tắn hiền lành. Một vẻ ngoài thực sự khiến người khác cảm thấy dễ chịu.
Đúng gu của Hwang Minhyun.
Hắn thầm than nhẹ. Ban đầu hắn định dằn mặt tên kia cho hả nỗi giận, nhưng nhìn cái vẻ mặt này thì hắn lại không nỡ. Dường như người kia nhận ra cái vẻ mặt bối rối lẫn lộn tức giận của Minhyun, cậu nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Hwang Minhyun, huynh trưởng Slytherin? Ồ, hôm nay cậu đến sớm bất thường à nha, sớm hơn cả tôi.”
“Cậu biết tôi à?” Minhyun đáp lại, đáp xong mới biết mình ngu người, giời ạ, cái trường này có ai là không biết hắn? Hắn hơi lúng túng, gãi gãi đầu nhìn Jonghyun. Người kia bật cười, nụ cười đẹp y như hắn vừa tưởng tượng.
“Ừ. Hôm nào cậu cũng là học sinh cuối cùng bước vào lớp này.”
“Ờ…Ờ… Tôi với cậu chỉ học chung lớp này thôi?” Minhyun gãi đầu chữa ngượng khi nghĩ đến bộ dáng chạy như bị ma đuổi vào lớp của mình.
“Không tôi còn học cùng cậu lớp Thảo dược học nữa. Cậu không biết tôi cũng đúng thôi, biểu hiện trong lớp của tôi hoàn toàn bình thường, hoàn toàn mờ nhạt. Có lẽ sau trận quidditch hôm trước thì nhiều người để ý đến tôi hơn.” Jonghyun bất chợt trầm ngâm. “Thật ra chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi…Tôi cũng không giỏi đến thế. Chẳng qua lúc ấy quả snitch đang bay thì tông thẳng vào ống tay áo của tôi.”
“Tôi biết, là cậu ngốc thật.” Minhyun chẳng hiểu tại sao lại có cảm giác như lòng nhẹ hẳn đi. Hắn mặc kệ đôi mắt trợn tròn của Kim Jonghyun mà tìm lấy cho mình một chỗ ngồi thoải mái, xong mới quay lại cười cợt. “Không ngồi hở? Định ngắm tôi đến lúc nào nữa?”
.
.
Seonho ngồi giữa bàn ăn, liên tục gặm đống cánh gà rút xương đến không còn một giọt nước sốt, lấy khăn lau miệng rồi trịnh trọng phát biểu:
“Anh Minhyun dạo này hơi lạ đấy nhé.”
“Lạ cái đống cánh gà vào bụng mày.” Minhyun liếc xéo thằng nhóc rồi hất hất ra hiệu, Kuanlin nhận lệnh lấy khăn lau nốt vệt sốt đọng trên đầu mũi em nhà mình.
“Em nói thật. Em học lớp Bùa chú ở cạnh lớp anh, hôm nào cũng thấy anh xồng xộc xông vào lớp vì sợ bị mất điểm thi đua, thế mà dạo này chăm chỉ đi sớm thế! Còn rất hay ngồi cười tủm tỉm!”
“Lớn rồi phải chăm học chứ.” Minhyun nhún vai. “Kang Daniel mới học năm hai mà đã nhảy lên năm ba ngồi nghe giảng lớp biến hình, chẳng biết là với ai…hình như là Ong… quên tên rồi.”
Lực chú ý được chuyển giao hoàn toàn từ Hwang Minhyun sang Kang Daniel khốn khổ. Hắn đã mạo hiểm trốn ra phố mua cho tên lừa lọc kia một đống pocky rồi, thế mà hắn vẫn dám tiết lộ bí mật không thể bật mí này! Kang Daniel đã phải vượt qua ánh mắt đầy thù địch ngày đầu tiên tiếp cận Ong Seongwoo, thậm chí còn lập lời thề sẽ cho anh ta đánh ngã mình trên sân quidditch một lần mới có thể theo đuổi một cách lén lút như thế!
Sau khi gắp lửa bỏ tay Daniel xong, Minhyun hài lòng bê khay cơm trống không của mình đi, rồi hắn chợt thấy Jonghyun đang đi ngay đằng trước mình, miệng còn lẩm bẩm cái gì đó dường như là học thuộc đống bùa chú?
Minhyun không ngăn được mình bật cười khi cậu chàng cứ Colovario…colovario…quái lạ sao cái khay này không đổi về màu như cũ? Chết tiệt thật Ong Seongwoo… cô nhà bếp mà lườm nguýt tôi thì về tôi trả lại cậu một trăm lần!
“Là colovaria.” Minhyun đi lên ngang hàng với Jonghyun, nghiêng sát vào tai cậu rồi thì thầm. Jonghyun đỏ mặt, lắp bắp:
“Ờ…ờ…cảm ơn cậu.”
“Nhớ kỹ vào. Đầu óc cứ trên mây thế này nhỡ trượt O.W.Ls thì sao?”
“Mới năm ba mà…” Jonghyun lúng túng, rồi cười nhẹ. “Hôm nay cậu ăn xong sớm thế?”
“Bởi vì đầu giờ chiều học lớp thảo dược học cùng với cậu. Tôi không muốn đến muộn rồi nhìn cậu nói chuyện với người khác đâu.”
Jonghyun phát hiện dạo này Minhyun nói chuyện rất ẩn ý, cứ như là đang thả bả mình vậy. Khéo léo né bả bằng cách cáo từ đi trước, Jonghyun thở dài, haizzz, lần thứ hai mươi lăm cậu ta thả bả mình trong vòng ba ngày.
.
.
.
“Ê Kim Jonghyun cho mượn cái bút.”
“Sao cậu chẳng bao giờ mang bút thế?”
“Tay tôi bị yểm bùa hay sao ý, chỉ xài được bút của cậu thôi.” Minhyun nghiêm túc đáp.
“Lạy hồn.”
“Này Jonghyun.”
“Ơi?”
“Mượn bút thế có được mượn luôn chủ bút không? Hạn mượn là cả đời ý?”
.
.
Jonghyun thích ăn pocky, và nếu Kang Daniel mà biết chuyện công sức cậu ta mạo hiểm vượt tường ra ngoài bị Minhyun chiếm trọn, không biết cậu chàng có nổi điên lên mà niệm chú biến luôn Minhyun thành cây pocky hay không. Tuy nhiên đây không phải trọng điểm, mà trọng điểm ở ánh mắt long lanh cảm động của Kim Jonghyun dành cho hắn kia.
“Trước khi vào trường tớ thích ăn cái này lắm.” Jonghyun than thở. “Vào rồi thì không dám trốn ra ngoài, nên lâu lâu tớ mới được ăn một lần vào các dịp nghỉ về nhà thôi. Aiiii nói ra lại thấy buồn.”
“Không sao, giờ cậu có tôi mua cho rồi mà.”
Mua cái que nhà cậu ấy Hwang Minhyun! Giọng bi phẫn của Daniel từ đâu vọng lại.
.
.
“Này Jonghyun, hôm nay ở lớp Bùa chú tôi được học về Diffindo.”
Minhyun chẳng hiểu từ đâu xông ra lúc Jonghyun đang ôm sách đi về phía lớp Chiêm tinh học. Jonghyun để ý dạo gần đây hắn rất hay chặn đường mình, đi cùng mình đến lớp rồi sau đó lại vòng về. Cũng không biết hắn kiếm đâu ra được thời khóa biểu của mình nữa?
Bạn cùng phòng Kim Yongguk ở kí túc đột nhiên hắt xì một cái rõ to.
“Ừ, câu thần chú làm tan băng đúng không? Bây giờ vẫn đang là mùa hè, nhưng đến mùa đông ra hồ nghịch một chút đi?” Jonghyun cười vui vẻ. Minhyun đưa tay lên vò nhẹ tóc cậu jchàng, cười đến dịu dàng – Seonho phát biểu là dạo gần đây huynh trưởng nhà nó chắc chắn đã bị ai đó cho ăn bả.
“Câu thần chú này làm tan được băng, thế có làm tan chảy được trái tim cậu không đấy?”
“…”
Jonghyun trố mắt nhìn. Yoo Seonho sai rồi, Hwang Minhyun không phải bị ai đó cho ăn bả, là hắn ta nhiều bả quá đến mức tự mình bị nhiễm mà thành lên cơn.
“Hai tuần nữa có trận quidditch đấy.”
“Ừ thì sao?”
“Ơ nhưng nếu bây giờ tớ với cậu mà là người yêu thì…”
“Nước sông không phạm nước giếng là được. Không thì tôi ép huynh trưởng Hufflepuff loại cậu ra khỏi vòng chiến đấu.” Minhyun cười. “Nài cậu lo lắng có vậy thôi hở? Đồ ngốc. Nghĩ đến trận đấu nhiều hơn chuyện tôi thích cậu, muốn tôi niệm bùa yêu cho quên luôn không hở?”
“Thôi khỏi…” Jonghyun xua tay, rồi mặt chợt đỏ. “Yêu thật rồi thì cần bùa làm cái đếch gì…”
.
.
“Hufflepuff VS Slytherin!”
Trận đấu vừa bắt đầu, Im Youngmin đã ngay lập tức bắt được quả Quafle, ném cho Kim Yongguk. Yongguk đang ngon trớn đi về phía đội bạn, thì Kim Sihyun chắn đường. Em người yêu cười nhếch mép làm Yongguk bối rối quá, bây giờ bỏ thì thương mà vương thì tội, quả bóng này không vào tay Sihyun thì mình dỗ gãy lưỡi còn để vào tay Sihyun thật thì Im Youngmin đánh mình gãy chân…
Yongguk quyết định chơi nước đôi, ném xừ nó về phía Daehwi ở đằng xa kia, mày bắt được thì bắt. Sihyun đang điều khiển chổi cao lên để bắt lấy thì dính ngay một quả Bludger ngã nhào ra đất.
Yongguk tiếc rẻ, rồi thấy Kim Donghan cầm cái chày đánh bóng xông qua high five với mình thì chẳng biết nên khóc hay cười.
Kang Daniel đã đập Bludger vào Kim Jonghyun đến lần thứ ba, và lại vô tình bị cán chổi của Minhyun phá hoại. Cậu ta tức tối hét:
“Minhyun, cẩn thận cái chổi của anh! Bay lùi ra chỗ khác đi đừng giành snitch nữa! Chưa đến lúc!”
Minhyun khinh thường Daniel không hiểu phong tình. Ông đây là muốn gần người yêu chứ snitch là gì? Ai quan tâm?
Rồi trong lúc lơ là cảnh giác, Kang Daniel bị một quả Bludger văng trúng người, cậu chàng ngã nhào khỏi chổi, văng xuống đất. Trên cao, Ong Seongwoo hú hét ầm ĩ, trên tay vẫn còn đang cầm nguyên cây chày đánh bóng giật từ tay Donghan tự lúc nào.
Rồi sau đấy thì Hwang Minhyun cũng tiễn anh về cùng một chỗ với Kang Daniel.
Quả snitch bay vù qua mặt Jonghyun, lập tức cậu phi chổi đuổi theo nó. Kang Dongho bên Slytherin cũng đang truy đuổi nó ác liệt, hai người kèn cựa một lúc lâu. Sức Jonghyun mà đấu với người kia thì chẳng khác gì con trâu giẫm bẹp con ếch, cậu bị hắn hất suýt ngã mấy lần. Quả bóng tròn nhỏ đột nhiên chuyển hướng bay thẳng xuống đất, hai tầm thủ không hẹn mà cùng lao theo, tay vươn ra…
Kết quả Kang Dongho gãy tay phải bó bột hai tuần, còn Kim Jonghyun thì rơi bịch vào vòng tay ấm áp của ai đó. Cậu mở mắt ra, Hwang Minhyun đã đứng dưới đất, tự lúc nào, vẫn còn đang bế mình kiểu công chúa trên tay.
Hắn thả Jonghyun xuống đứng cạnh mình, từ tốn xoè bàn tay ra. Quả bóng tròn màu vàng nằm gọn trong tay hắn. Lúc ban nãy không chỉ Dongho và Jonghyun đuổi theo bóng, Minhyun ở đầu bên kia cũng thấy hướng bóng mà lao chếch xuống, còn sớm hơn cả hai người kia.
Thế nên mới có một màn này.
Khán đài Slytherin vỗ tay, vẫy khăn, hú hét ầm ĩ. Kwon Hyunbin đã bị loại khỏi cuộc chơi đớ người, vỗ vỗ Kuanlin bên cạnh:
“Ê anh bảo, có khi nào Huynh trưởng theo đuổi Jonghyun không?
“Chuyện rõ như ban ngày thế mà anh không biết à?” Kuanlin hừ một cái. “Từ trận quidditch năm ngoái cơ, khi mà anh ấy đùng đùng lên đòi xem mặt kẻ đã bắt được quả snitch ý!”
“Cái này có được tính là một lần vươn tay bắt ngay hai con cá không?”
“Là nhất cử lưỡng tiện!”
.
.
“Nè sao chưa thả người ta xuống?” Jonghyun thì thào. “Bên Hufflepuff thế nào về hôm nay cũng giết tớ…”
“Có tôi ở đây rồi còn sợ à?”
“Ôi cậu mà là huynh trưởng của tớ thì tớ sợ quái gì cơ chứ.” Jonghyun thở dài than vãn, còn Minhyun thì bật cười.
“Tôi mà là huynh trưởng của cậu thì chuyện này còn có thể xảy ra hay sao?”
“Ừ cũng đúng ha.” Jonghyun gật gù, rồi giật mình vì Minhyun đã ghé môi hắn vào môi mình tự lúc nào. Cả khán đài lại dậy sóng một lần nữa, tuy nhiên cả hai cũng chẳng còn quan tâm. Thứ duy nhất Minhyun quan tâm lúc này là đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi mềm run run và mùi dừa thơm từ Jonghyun, còn trái tim trong lồng ngực Jonghyun cũng đang đập những nhịp khác thường bởi hương đào thơm ngan ngát từ người kia.
Rồi Minhyun dứt ra, ánh mắt sóng sánh nhìn Jonghyun đắm đuối.
“Hôm nay trời đẹp thật, nhỉ?”
End.