26NNN – Ngoại truyện 2: Sau.

Các cậu hãy nghe bài hát này nhé: Call Your Name – JBJ

Hai năm sau, lúc cả đám đã học lên năm thứ ba đại học thì em họ của Minhyun, Yoo Seonho đỗ vào trường.

Và một mùa xuân nọ, Seonho cũng đi quân sự. Lúc phát giáo trình, vì một số tranh chấp nên Seonho đứng ra giảng hòa, đồng thời tự nhận quyển giáo trình mà không ai muốn cầm về tay mình.

Quyển giáo trình đã cũ mèm, còn hơi nát nát. Seonho giở nhanh một lượt, đến cuối sách thì chợt thấy những hàng chữ ngay ngắn, vì viết bằng bút chì nên đã hơi mờ mờ, còn có cái tên Hwang Minhyun được kí thật cẩn thận chỉn chu.

Seonho vớ được quyển giáo trình mà Minhyun viết bậy vào.

“Chíp sẽ tán đổ Đại đội trưởng Lai Kuanlin, tin Chíp!!”

Hết.

Mong là các cậu không thấy hụt hẫng vì cái ngoại truyện này =)))

Mình đùa đấy dưới này còn nè 😀

Nhận lệnh của Tân Hội trưởng Hội sinh viên Kim Jonghyun, Ong Seongwoo xếp đồ lên khu quân sự làm đạo diễn cho VCR mở màn đêm văn nghệ cuối khoá. Kang Daniel nằm ườn trên giường anh chơi điện tử, hơi tí lại bốc hoa quả mẹ anh mang lên cho bỏ miệng ăn, mặc xác anh hết thở vắn lại than dài.

“Cậu có mau dọn đồ đi không?”

“Anh đi quân sự lần hai à mà mang cả một cái vali du lịch??” Daniel nhỏm dậy. “Anh chỉ cần vác cái thân, còn từ cái áo chống nắng đến khẩu trang đến mũ bảo hiểm, thậm chí là quần áo anh đang mặc cũng do em lo còn gì?”

“Ôi nhưng Kim Jonghyun đòi chơi ma sói… Nhưng mà Im Youngmin đi thực tập mất tiêu rồi lấy ai quản trò đây?”

“Tiện thể mang vali thì bảo mỗi người vác theo cái laptop mà chơi trên web.”

Daniel nói thế mà Seongwoo cũng gật gù ra chiều suy nghĩ mông lung lắm, định thò tay với lấy lap bỏ vali thật. Lúc này thì Daniel chịu hết nổi, lấy tất cả mọi thứ ra khỏi tay Seongwoo, thở dài:

“Chơi ma sói thì mang thêm một bộ bài nữa là xong. Ong Seongwoo, anh ám ảnh khu quân sự rồi đấy à? Năm ngoái cũng đã về một lần rồi còn gì!”

“Nhưng mà năm sau mình chỉ học một kì là ra trường… thậm chí hè này tôi đi thực tập mẹ nó rồi, lần cuối, là lần cuối đấy!” Seongwoo hậm hực, rồi dường như là ngượng ngùng, anh nhỏ giọng. “Với cả, không phải năm nào chúng mình cũng kỉ niệm yêu nhau trên đó hay sao, cậu quên à?”

Kang Daniel chôn mặt vào gối giả chết. Quên làm sao được. Người ta đã ngượng cố tình không nhắc đến anh còn đào ra…

Nếu trước đây Yoon Jisung, sau đó là Ha Sungwoon và giờ là Kim Jonghyun biết được chuyện Ong Seongwoo với Kang Daniel lợi dụng chuyện công để làm việc tư thì chắc chắn không buồn nói hai lời mà đem cả hai đứa ra chém chết. Hai người không kỉ niệm ngày đầu tiên yêu nhau vào một ngày cố định, lúc nào cũng là ngày cuối cùng của kì quân sự năm đó. Mỗi một lần được đứng giữa buổi lễ mình góp sức tạo nên, đứng giữa những ánh đèn loang loáng và tiếng hò reo vang vọng, những ngày trong quân ngũ lại dội về như thác đổ, có lẽ một ngày cụ thể trong năm không thể mang đến cảm xúc dâng tràn như thế được.

Cuối cùng thì trời không chịu đất nên đất phải chịu trời, Seongwoo nằm ngã ra giường chơi Blossom blast, tiện thể gọi cả đám anh em bạn bè cúp học nghỉ làm đi chơi.

“Ê Minhyun, nghỉ làm đi.”

“Tao là linh hồn của đội đó nha, nghỉ là nghỉ thế nào?”

“Tao nghe đồn Choi Seongcheol vẫn dạy trên khu quân sự, mà Jonghyun đáp ứng với tao là hôm ấy sẽ sang bếch tao lên đó chơ…”

“Linh hồn của đội có quyền quyết định mọi thứ, nên tao quyết định hôm ấy sẽ sang bếch cả mày cả Jonghyun lên khu quân sự.”

Lăn sang đầu bên kia giường bốc một miếng táo, Seongwoo tiếp tục công việc cao cả của mình.

“Ê Kang Dongho, mày và Minki lên khu quân sự với bọn tao không.”

“Để ăn hành hay gì? Tao chuẩn bị đưa Minki đi khám.”

“Khám? Khám gì???”

“Ăn chơi ra sản phẩm thì phải đi khám chứ gì.”

“…”

“Đùa đấy ông đưa người yêu ông đi khám sức khoẻ tổng quát! À…” Dongho dừng điện thoại một chút, Seongwoo nghe thấy loáng thoáng giọng Minki phía bên kia đầu dây. “Dời lịch rồi nhé. Quý hoá lắm mới đi với mày đấy.”

.

.

.

Quả không hổ danh đệ tử của anh Yoon, các hội trưởng hội sinh viên khóa sau luôn luôn tuân theo tiên chỉ: Có chết cũng không để trai đẹp thoát! Năm trước nữa là Park Jihoon, sau đó đến Bae Jinyoung, giờ là Lai Kuanlin. Cậu đại đội trưởng Lai Kuanlin trở thành nam chính VCR mở màn. Seongwoo xuýt xoa, ngày xưa anh chỉ xuất hiện trong VCR thôi cũng đủ gây ra bốn năm sóng gió, từ khi về trường Kang Daniel cố gắng lắm mới chống được quân địch ùn ùn xông tới, giờ Kuanlin không chỉ là Đại đội trưởng còn là nam chính VCR, thế thì quãng đời sau này của Yoo Seonho chắc không khác gì một võ tướng trung quân với nước để bảo vệ báu vật quốc gia. Nhìn thằng nhóc Seonho đang một mình cầm một đóa hồng vẫy điên cuồng với Kuanlin mặt lạnh kiêm chức MC trên sân khấu kia, Minhyun thở dài, không biết giờ ra kéo nó lại có còn giữ được chút giá nào không.

“Không ngờ đã trôi qua ba năm rồi.” Minhyun một tay khoác vai Seongwoo, tay kia nắm tay Jonghyun nhìn xuống biển đèn flashlight sáng lung linh bên dưới. Seongwoo gật đầu.

“Và khả năng chơi ma sói của mày thì nguyễn y vân.”

“Đừng tưởng tao không biết chiều nay mày chơi ăn gian. Mày với Daniel tráo bài cho nhau để lừa tao. Ăn gian.”

“Mình chơi theo luật rừng mà.” Daniel xòe một bông hoa cướp được của cậu em Seonho đưa cho Seongwoo. Như thường lệ, Seongwoo bứt từng cánh từng cánh một, đến khi bông hoa đỏ thẫm chỉ còn một cánh hoa duy nhất thì đưa lên miệng hôn cái chụt rồi gửi trả lại Daniel. Minki đứng theo dõi từ đầu đến cuối, run run:

“Mẹ, hai thằng biến thái này…”

“Biến thái cái quần. Mày với Kang Dongho cũng vừa đi trang trí sữa chua về còn gì. Thế nào, lần này dùng Zoo hay dùng Haribo đấy?”

“Minki đi vệ sinh nhanh lên không người ta đóng cửa không phục vụ nhé. Giờ không còn 3 nghìn một lượt đâu tăng lên năm nghìn rồi đấy. Sống làm sao để ba năm trôi qua rồi cô ấy vẫn nhớ mặt mày hahahaa…” Sewoon cười châm chọc. Choi Minki không biết làm gì ngoài đánh Kang Dongho đang lăn ra cười một cái thật mạnh. Kiểu lãng mạn của Kang Daniel và Ong Seongwoo là phá hoại hoa cỏ thiên nhiên, hủy hoại cái đẹp, thì kiểu lãng mạn của Choi Minki tuyệt đối là lãng mạn phá hủy dạ dày.

“Lát nữa làm ván Uno không?”

“Xong chơi Truth Or Dare nữa nhé?”

“Mua bia đi Im Youngmin!”

“Mày sắp ra trường đi làm rồi đấy. Lớn lên đi.” Daniel lắc lắc đầu, vỗ vào gáy Jaehwan – người đưa ra ý tưởng một cái. Jaehwan nhăn mũi:

“Thế mày có chơi không?”

“Chơi thì chơi. Ê rủ thêm Seonho với Kuanlin nhé tao thấy cuối đợt quân sự cmnr mà thằng Seonho vẫn cua chưa nổi Kuanlin…”

“Mày cũng mãi đến ngày này mới cua được Ong Seongwoo còn bày đặt. Ê Seongwoo mình đi nào.” Jonghyun cười, rồi túm lấy tay Seongwoo đang ngẩn ngơ nhìn biển người nhảy nhót hát hò gào thét trước mặt, dường như để kéo anh trở về thế giới hiện tại này. Tâm trí của anh đang trôi đến những ngày xa xưa nào chẳng biết rồi nữa, cái kéo tay của Jonghyun làm anh giật mình rồi lại ngẩn người. Jonghyun mỉm cười, nụ cười giữa những ánh đèn lung linh như gần như xa, bất giác Seongwoo cũng cười theo.

“Đi thôi.” 

Những kí ức đẹp đẽ khi chúng ta bên nhau

khi chúng ta lần đầu gặp nhau vào một ngày rực rỡ, tớ sẽ không bao giờ quên đâu

Tớ sẽ vẫn nắm tay cậu như lúc này.

Hãy để tớ gặp lại cậu vào một ngày đẹp trời.

Thật tuyệt vời khi được gặp các cậu vào quãng thời gian tươi đẹp nhất.

– Call your name (JBJ) – 

END.

Mình nghĩ đến đây là kết thúc rồi, cảm ơn các cậu vì thời gian qua đã ở bên cạnh ủng hộ mình cũng như câu chuyện xàm xí này. Mình định đi học quân sự về thì viết, viết một tháng là xong thôi nhưng không ngờ mình bôi ra đến tận bây giờ =))) Lúc viết chương này mình có nghe Call your name của JBJ, và cảm thấy nó hợp dã man ấy :)) nên nếu được thì các cậu hãy nghe nó khi đọc nhé.

Team sinh viên đại học đi nhập ngũ tạm biệt các cậu, hẹn gặp lại dưới một vai trò khác :)) Chúc các cậu cũng như họ, có một quãng thời gian đại học thật vui vẻ và không nuối tiếc nhé!

 

 

 

26NNN – Ngoại truyện 1: Trước.

Suy cho cùng thì cũng là duyên nợ thôi…

1.
“Ê Seongwoo, hôm nay lớp tao làm kiểm tra môn Mác.”

“Mày nói chuyện này với tao làm gì, tao đang ôn Toán cao cấp đây này.”

“Ê, tao với mày đổi ca kiểm tra không? Hôm nay mày sang cứu vớt đời tao rồi mai tao làm kiểm tra toán cao cấp cho mày nhé?”

“Ờ… cũng được. Vậy quyết thế nhé.”

Giao dịch thành công, ngày kiểm tra, Choi Minki ngơ ngác bước vào lớp học đã gần chật kín sinh viên, ngó nghiêng mãi mới tìm được chỗ khuất, bèn mang sách đến đặt xuống bên cạnh một cậu bạn bự con.

“Xin lỗi mình ngồi đây được không?”

“À ờ…”

“Lớp này là N14TL3 hả?”

“Ừ đúng rồi.” Kang Dongho gật đầu, lòng thầm nghĩ, mẹ, đi học được mấy tuần rồi mà còn phải hỏi.

“Ồ cảm ơn nhé.” Choi thiếu gia gật đầu cười. Mặt thì trắng muốt mà lại còn ngồi bên cửa sổ hứng hết cả ánh nắng,  Kang Dongho nhìn đến mù mắt, thẫn thờ khều Kwak Aron đang chơi điện tử, thì thào:

“Xinh trai quá thể…”

2.
Hội sinh viên phỏng vấn tuyển cộng tác viên, bảy giờ bắt đầu thì tám rưỡi Daniel mới đến, nếu không phải là con ông cháu cha nhà có dây có rợ với Yoon Jisung tân Hội trưởng thì đã bị đuổi ra ngoài lâu rồi.

Mỗi bàn sẽ phỏng vấn hai sinh viên, họ sẽ tranh luận – gần như là chiến nhau để giành được một slot đi vào vòng kế tiếp. Trừ những cặp phỏng vấn xuất sắc ra, mỗi bàn chỉ chọn một trong hai người. Sau khi nhận được số và ngồi xuống bàn, Daniel đã thấy mình thua một nửa rồi.

Kẻ địch của cậu vừa ngồi xuống, chị gái phỏng vấn đã bụm miệng suýt hét ầm. Chị hỏi hai câu lấy lệ rồi kêu hai đứa chuẩn bị, mình thì ra một góc xầm xì gì đó. Lát sau Yoon Jisung bước vào, Kang Daniel bị đá về nhà.

“Anh chọn hội viên dựa trên vẻ bề ngoài đấy à!”

“Daniel thân yêu, em rất tốt nhưng cậu ấy còn tốt hơn và anh không tiếc gì đâu.”

“Xấu tính!”

Thế rồi sau này, khi Seongwoo y án sang lớp Minki ngồi, Daniel quay qua nhìn thấy kẻ địch thì mắt to ra thêm một vòng, liếc thấy trên cuốn vở không có ghi lớp, độc nhất dòng chữ Ong Seongwoo trông cực kì gãy gọn và mạnh mẽ, tự mình lẩm bẩm với mình rằng đù má Ong Seongwoo âm binh này. Liếc sang nhìn lần hai thì đã thấy anh gục xuống bàn, mái tóc loà xoà trước gò má không che đi được ba nốt ruồi xếp gọn thành hình ngôi sao, như thể đang lấp lánh toả sáng trên gương mặt, làm Daniel giật mình. Cậu lại làu bàu lần nữa, thảo nào Yoon Jisung thấy một phát là pick luôn.

Seongwoo cố bài xong sớm để rời đi sớm, anh vẫn còn nhiều việc bên Hội. Daniel ngồi cắn bút hăng say thấy người kia đã dợm đứng lên thì giật mình, không nhịn được mà buột miệng:

“Sớm thế?”

“Ừ, tôi đang vội.” Anh viết nốt tên Choi Minki lên giấy, sau đó quay sang nhìn bài Daniel một lúc lâu. “Cậu làm sai rồi, khi hàng hoá khan hiếm không phải giá trị tăng mà là giá cả tăng, sửa lại đi nhé.”

Rồi anh vơ hết đống giấy bút trên bàn bỏ lại vào balo, chạy vụt lên nộp bài.

Kang Daniel thẫn thờ nhìn, mắt không chớp. Mình còn không biết cả lớp của người ta…

3.
“Ê cậu gì ơi, đề tớ mã 098, đề cậu có câu hỏi về chức năng của tiền tệ không?” Donghyun chọc khẽ vào bắp tay kẻ caro bên cạnh. Sau một vài giây lật giở bài soạt soạt soạt, người đó gật đầu.

“Chép với.”

Donghyun ngồi nhìn bài người ta một mạch từ đầu giờ đến cuối giờ cũng không cần biết mặt mũi người ta ra sao, mang tiếng đi chép bài mà còn hăm hở nộp bài sớm hơn cả người ta rồi hùng dũng ra về trước ánh mắt trợn trắng của toàn thể anh em phía dưới.

Ngày hôm sau thi vấn đáp, Kim Donghyun khóc ròng vì mình là sinh viên cuối cùng của lớp, sẽ thi cùng với sinh viên lớp khác.

Nhưng cạnh cậu lại có một cái bắp tay kẻ caro, khác mỗi chuyện hôm qua thì xanh đen hôm nay thì đen đỏ. Donghyun mừng húm, len lén giám thị chìa tờ câu hỏi cho người kia.

Hoạ nạn mới biết anh em, sau một vài phút body language kín đáo, Kim Donghyun cũng đã hoàn thành chuẩn bị để lên vấn đáp, ngon lành ẵm lấy một con 7 tung tăng ra về.

Im Youngmin thở dài, thầm ai oán không lẽ phải đợi đến kì thi sau mới đòi được cả vốn lẫn lãi.

4.
Hwang Minhyun lúc này đã có nhiều lông mày hơn, nhấc máy gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm lớp mầm của mình.

“À cô Kim ạ, vâng em là Minhyun. Vâng lâu lắm không gặp cô ạ. Ồ bạn Jonghyun nhà cô thi trường gì? Uầy em cũng thi trường đó đó cô, em sẽ quan tâm giúp đỡ bạn thật nhiềuuuuuu~ Em chào cô ạ.”

Rồi nhanh chóng vào trang thi trung học phổ thông quốc gia, sửa lại danh sách nguyện vọng trơ trọi một nguyện vọng của mình.

Ngày lễ hội chào mừng khoá mới diễn ra, Kim Jonghyun nằm trong đội mẫu biểu diễn fashion show – mà anh cũng không hiểu sao cái trường này thích bày ra fashion show mở màn thế, loay hoay cài khuy áo vest của mình. Ong Seongwoo thở dài bước đến cài hộ cho rồi đẩy anh ra khỏi cánh gà, bước đến trước ánh đèn sân khấu chói lọi.

Hwang Minhyun bên dưới chụp ảnh tanh tách, tự thì thầm:

“Gặp lại cậu sớm quá, Kim Jonghyun.”

End PN1.

Nói thật là mình cũng không biết nên viết phiên ngoại thế nào, cái này có xàm quá không =)) mình định viết 2 cái thôi nhưng cái thứ 2 có vẻ khó viết hơn mình tưởng, mình vẫn đang nghĩ xem phải làm sao với nó… Hôm nay đọc lại thấy 26 ngày nhập ngũ để viết phiên ngoại, mình thấy trẩu vl trẩu huhuhu =(((( mình muốn sửa lại cho mượt mà và logic hơn một chút mà vẫn đang mông lung chưa biết sửa ra sao hết…
Nhân tiện thì mình đang ở Sài Gòn, và mình chưa đi landmark 81 =))) ở đó có gì vui không 😂 nếu vui thì mình sẽ dress up cẩn thận rồi bò ra ngoài đường, gần nhà mình nhưng mình nhác quá…

 

26NNN – #26: My First and Last. (END).

Tuần cuối của kì quân sự bao giờ cũng đem lại những cảm xúc sâu lắng hơn so với bình thường. Tuần đầu tiên là để tập quen, có những áp lực, những đè nén. Tuần thứ hai và thứ ba là dè dặt chứng tỏ bản thân để kết bạn kéo bè, tuần cuối cùng là lúc để tất cả cùng nhau bung xoã cho những ngày tháng ít ỏi còn được ở cạnh nhau.

Đi học quân sự cũng là một cách gắn kết tình bạn. Vào nơi thiết quân luật để quật ngã tình yêu.

Lễ bế giảng cũng chẳng có gì ngoài mấy bài diễn văn, Seongwoo từ chối tham gia với lí do chân vẫn còn đang nhức, cùng với Kim Jaehwan ở nhà thu dọn lại phòng ở trước khi niêm phong để bàn giao. Seongwoo xếp đồ về nhà, ngẩn ngơ nhìn căn phòng đã trở thành nơi quen thuộc của mình tự lúc nào. Hôm qua video call mẹ bảo Seongwoo của mẹ trông lớn thật rồi ha, anh nghĩ lại mà rùng hết cả mình. Thực ra Ong Seongwoo có ánh mắt chảnh mèo lười biếng, lúc cười thì mới ánh lên như vì sao, dạo này được cười nhiều quá nên gương mặt tự dưng cũng trở nên nhu hoà mềm mại tạo cảm giác đáng tin cậy và trưởng thành hơn nhiều. Chắc mẹ tưởng con trai mẹ lửa thử vàng gian nan thử sức.

Dưới sân râm ran những tiếng nói chuyện cười đùa vui vẻ, có lẽ mọi người đã bắt đầu lên xách vali về. Bọn họ ở lại chụp cùng nhau vài bức ảnh làm kỉ niệm rồi cũng phải tản ra vì người được tới đón tận nơi, người đi xe bus của trường. Để tiện đường với Kang Daniel thì Ong Seongwoo quyết định chọn xe bus và từ chối lời đề nghị đón rước của mẹ. Kim Jonghyun thì không thể, Hwang Minhyun ức đến trào máu mắt khi Choi Seongcheol nhất quyết đòi đưa Jonghyun về nhà chứ không chịu để anh đi xe bus cùng Minhyun. Choi Minki nhìn thấy xe của bố sắp trờ tới, vội đi tìm Kang Dongho ôm một cái rồi tất tả xách đồ chạy ra.

“Chúng nó làm như đi học quân sự xong là mình xa nhau luôn chứ không phải thứ hai tuần sau gặp lại vậy đó.” Aron bĩu môi kì thị. “Thế thằng Jonghyun về rồi mày còn đứng đây làm gì?”

“Gậm một nỗi căm hờn trong cũi sắt.” Hwang Minhyun buồn bực trả lời. “Đi thôi, ra muộn tí nữa lại không chen được lên xe thì quá tội.”

Seongwoo nhớ chiếc xe ngày đầu đưa bọn họ đi lặng ngắt không có tiếng động, chỉ thỉnh thoảng đôi tai thính nghe thấy tiếng nhạc mở xập xình của Kim Jonghyun mà lòng hoài niệm không thôi. Nhớ Hwang Minhyun ngồi ở vị trí chênh chếch phía trên đủ để Kim Jonghyun ngơ ngẩn bật ra một câu nó trắng vãi chưởng, nhớ mắt cụp xuống không biết là để tỏ ra dịu dàng hay do buồn ngủ của cậu chàng. Hôm nay chưa ngồi lên xe Hwang Minhyun đã hét lớn:

“Tự welcome bản thân to tự do!”

“Dừng ngay cái đám engrish của mày đi, còn người ngoài ngồi ở đây đó.”

“Khác đếch gì mớ nhạc nhẽo phát ra từ miệng mày hả Ong Seongwoo. Mày cũng dừng cái trò è í e à í a đi nhé không ai thèm nghe đâu!”

“Còn đỡ hơn cái điệu cười ha ha ha nhạt nhẽo của mày.”

Trên xe râm ran những tiếng cười nói. Seongwoo dứt khoát giật cái bánh mì trên tay Aron mà cắn lấy một miếng bự vì dám chửi mình học dốt toán, Kim Jaehwan ghì cổ Jung Sewoon xin xỏ đống đề cương vấn đáp – nó không chỉ phải thi lại mỗi Mác Lênin. Hôm nay là thứ bảy, mai là chủ nhật, vậy là kèo đi net từ mười giờ sáng đến mười hai giờ đêm đã được set xong xuôi. Kang Daniel mấy lần phải giữ Ong Seongwoo lại không cho anh đánh nhau với Hwang Minhyun ngay trên xe, vì bác tài đã sắp cáu đến phun lửa rồi. Đi được nửa đường cũng đã thấm mệt, Seongwoo nhoài người dụi mặt vào cổ Daniel ngủ say như chết, còn há miệng rớt nước miếng lên cổ áo thun của người kia. Hwang Minhyun nhìn mà ghen đến đỏ cả mắt, ôi cám cảnh cái cuộc đời của những kẻ bị gia đình bên ngoại ghét bỏ.

Về đến sân trường cũng là lúc mọi thứ thực sự kết thúc rồi.

Ong Seongwoo ngẩn ngơ nhìn sân trường đại học mà mình đã đi đi về về bao lâu qua giờ tự dưng lại có cảm giác xa lạ, lúc ấy mới biết rằng mình nhớ khu quân sự đến mức nào. Sân trường rộng lớn với những toà nhà hiện đại, những bóng cây xơ xác không rì rào xào xạc như bóng xoài, cũng không có tiếng chim chích chích líu lo đáng yêu, không có luôn cả những bản tình ca mở đi mở lại không chán, không có giọng một cô bạn bên Hội sinh viên dịu đang đọc những bức thư tình e ấp ngượng ngùng của tuổi mới lớn, những tràng cười haha và tên của đương sự bị bêu rếu khắp cả một hành lang dài. Mọi cảm xúc dường như dồn nén đã lâu, bây giờ mới bật ra đầy xúc động, anh lẩm bẩm: “tạm biệt 26 ngày nhập ngũ nhé.”

Kang Daniel đứng cạnh đặt tay lên đầu Seongwoo, tay còn lại xách lấy vali trên tay anh, cười:

“Về nhà thôi.”

“Kang Daniel.”

“Ừ?”

“Cậu lại quên không khoá quần kìa.”

“Vl?”

Daniel theo bản năng cúi mặt nhìn xuống. Seongwoo cười phá lên, buồn bã gì cũng tan biến hết. Anh giật lại cái vali từ tay Daniel rồi thoải mái bước ra khỏi cổng trường bắt xe bus về nhà.

Không sao cả, mọi cuộc vui đều đến ngày tàn. Hơn thế nữa, đây cũng không phải là cuộc vui cuối cùng.
.
.
.
“Ê bạn là Đại đội trưởng nát rượu Kim Jonghyun đúng không, sao bạn không ngồi bàn cuối chờ người tỏ tình vậy?” Minki bước vào lớp, đập bộp quyển giáo trình Kinh tế vĩ mô xuống bàn, nâng mày cười đểu nhìn Jonghyun. Anh nhăn nhó:

“Thôi đừng có nhái lại mấy cái confession buồn nôn đó nữa, tao sợ quá.”

“Thế bạn cạnh mày là ai ấy nhỉ học hết cả một kì tao vẫn chưa thấy bao giờ?” Seongwoo cầm cốc trà sữa ngồi xuống bên cạnh Minki, hất mặt nhìn “ai đó” đang im lặng chơi game trên điện thoại. Ai đó ấn dừng rồi quắc mắt nhìn anh:

“Ong Seongwoo mày làm như hôm qua chưa từng đi chơi liên quân đến 12 giờ đêm với tao vậy!!”

“Nhưng mày có học lớp tao hả giờ mới biết đấy?”

“Tao đi theo Kim Jonghyun được chưa? Mà nói người sao không nhìn lại mình, Kang Daniel ở sau lưng mày làm gì?”

“Đến trường nhiều hơn để lĩnh hội kiến thức, không phải là để đu trai.” Daniel điềm nhiên.

“Có mà anh nghỉ quá số buổi quy định, mất gốc rồi nên mới tới thì có.” Donghyun ngồi bàn trên quay xuống. “Học dốt cứ bày đặt.”

“Kim Donghyun hai lần kiểm tra đều được C thì không có quyền lên tiếng nhé.” Dongho đưa ngón tay lên làm hiệu no no no, Donghyun cười cười xoè tay ra gạt xuống:

“Kiểm tra C mà đi thi lần nào em cũng A+ đấy.”

“Không phải ngồi cạnh tôi thì nằm mơ bắt con tưởng bở nhé. À tí nữa đi đánh liên minh không, hôm qua Kang Dongho gà quá combat suýt thắng rồi thì nó lại biến đâu mất làm tao phải tự chống đỡ một mình.” Youngmin thở dài. “Yongguk thế có đi không đấy?”

“Ê Jang Sejong mày còn ngồi ôm điện thoại là tao đi thật nha?”

“Từ từ đợi đã đi thật hả tao không biết đánh liên quânnnnnnnnn!!!!”

Đúng là gắn kết tình bạn tuyệt đối.

END.

Một vài lời cuối:
Cảm ơn các cậu vì thời gian qua đã chú ý và yêu mến câu chuyện này của mình dù sạn thì đầy rẫy và đôi lúc còn vô lí ngã cây. Câu này nói thì nghe hơi rập khuôn nhưng quả thật sự yêu mến của các cậu giúp mình có động lực hoàn thành câu chuyện này. Có một vài lần mình thấy ai đó reccomend truyện của mình trên mấy group cộng đồng, làm mình mừng phát khóc luôn, cảm ơn các cậu nhiều lắm – tại vì mình chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một bạn nào đó đọc, rồi thấy nó ổn đến mức có thể giới thiệu cho người khác cùng đọc. Thực sự thì hồi mới bắt đầu viết cũng có ít người đi qua đi lại, mình thấy các cậu chú ý là đã vui đến nhảy nhót rồi, càng ngày câu chuyện càng được các bạn để ý làm mình rất hạnh phúc~
Nhưng hạnh phúc đến đâu thì câu chuyện về 26 ngày nhập ngũ của dàn bậu xậu cũng kết thúc rồi. Cảm ơn và tạm biệt các bạn nhé.

 

26NNN – #25: Đồng chí.

Đêm biểu diễn văn nghệ bắt đầu lúc bảy giờ tối, sau khi đã ăn tối xong. Seongwoo chân tập tễnh vô dụng vẫn bị giữ lại sau cánh gà để chạy việc vặt, quả nhiên truyền nhân của Yoon Jisung – Ha Sungwoon chưa bao giờ là một kẻ tốt đẹp. Sân khấu rộng và khá hoành tráng, chịu khó đầu tư thêm quả đường chạy có khi lại thành sân khấu concert cũng nên. Seongwoo vất vả chạy đi chạy lại trong hậu trường, người nhờ anh check thử âm thanh, người nhờ cầm hộ cái cà vạt, có người còn nhờ Seongwoo chụp một bức ảnh. Mãi đến lúc gần bắt đầu mới tạm ổn thoả đôi chút, anh mới có thời gian đứng một góc mà xem chương trình.

VCR được chiếu ngay phút mở màn, Seongwoo đứng chéo một góc để nhìn lên. Một giây đầu khi gương mặt Seongwoo xuất hiện, bên dưới đám đông hú hét gào thét vì nam chính quá đẹp trai. Được sự bắt nhịp của Kang Dongho, tất cả chant Ong Seongwoo ầm ĩ một góc. Seongwoo đứng trong hậu đài bị Daniel bịt tai lại, làu bàu có gì mà phải làm quá lên thế không.

Jonghyun mặc đồ hải quân, đứng cạnh Minhyun áo cà sa đầu đội mũ pose một dáng bựa hết sức. Đổi qua đổi lại cuối cùng đổi thành nắm tay nhìn nhau cười, mặc dù mặt mũi rất ổn nhưng đồ mặc trên người thì đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Được một lúc thì Kim Jinwoo chạy chương trình vào bảo, team model chuẩn bị lên sàn thôi.

Choi Minki mặc đồ dành cho lính lục quân tiến lên đầu tiên, chỉ một nụ cười đã thành công khiến cho tiếng chant Ong Seongwoo đổi thành Choi Minki. Jonghyun cũng lên vài phút sau đó, tiếng chant Choi Minki của đám con trai và Kim Jonghyun của tụi con gái đá nhau chan chát, như thể đang thi xem ai hô to hơn vậy. Khi anh quay về vị trí đứng của mình để chờ những người đằng sau thì một bóng người vụt đến trước mặt anh, chìa ra cành hoa hồng đỏ thắm mà Jonghyun dám chắc nó nằm trong bó hoa to bự được mang phân phát khắp đại đội kia, sau đó thì hai bên tay như bị khoá vào một chiếc còng mềm mại, mũi chạm phải một làn tóc thơm.

Minhyun đứng ở cánh gà trợn mắt nhìn Min Haein xồng xộc xông lên tặng hoa cho Jonghyun, suýt nữa nhấc áo xống ra sống mái với con gái nhà người ta. May mà có Jang Sejong giữ lại, không thì ngày hôm nay là ngày diễn ra thế chiến thứ ba mất. Sanggyun phải vào chống đỡ cùng với Yongguk vì Minhyun chuẩn bị sổ lồng khi Haein còn thấy chưa đủ, vòng tay ôm Jonghyun một cái.

Seongcheol ngồi dưới hàng ghế khách mời tủm tỉm cười giơ ngón tay cái với Jonghyun, cũng chẳng biết anh có nhận được không, nhưng miệng thì vẫn đang cười méo xệch.

Sau hai tiết mục mở màn thì bộ đôi MC lên bắt đầu điều khiển chương trình. Daniel tóc vuốt keo, quân phục sơ vin đàng hoàng, giọng nói trầm trầm quyến rũ còn hay cười rất tươi. Seongwoo đứng trong cánh gà nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của cậu, thầm nghĩ nếu Kang Daniel cứ mãi đứng giữa những luồng sáng rực rỡ thế này thì có ngày anh mù mắt mà chết.

Buổi biểu diễn khá thuận lợi, không có những khoảng chết giữa các tiết mục, không khí cũng được khuấy động, rất vui vẻ. Lúc tất cả cùng hoà mình vào bài ca chiến sĩ, chẳng còn phân biệt ai ở trung đội nào, tất cả cùng ào lên sân khấu khoác vai nhau hò hét, hát váng lên như thể đêm nay là đêm cuối cùng được sống nhiệt huyết như thế. Bỗng chốc xung quanh trở nên loạn lạc như vậy, có những người không kiêng dè mà thể hiện tình cảm của mình, như Kang Dongho hùng dũng tiến lên nắm lấy tay Minki, như Youngmin và Donghyun đứng tựa vào nhau ở một góc rì rầm nói chuyện. Minhyun và Jonghyun còn bận lôi Min Haein ra nói hết nước hết cái, confirm là chúng tôi yêu nhau để cho cô nàng hết hi vọng.

Giữa không gian hỗn loạn đầy người đi lại đi qua, trong mắt Seongwoo chỉ có hình ảnh một người cao lớn mặc quân phục đang rẽ đám đông tiến về phía mình, chìa ra một cành hồng đỏ thắm.

“Ở đâu ra thế này?” Seongwoo nhận lấy, hít hà một cái. Daniel cười:

“Hoa Min Haein tặng Jonghyun, nó ném cho tôi đấy.”

“Ừ, thơm. Hôm nay cậu cũng rất bảnh trai.”

“Lúc nào tôi chẳng bảnh trai.” Daniel vênh mặt tự đắc. “Seongwoo này?”

“Sao cơ?”

“Tôi biết nhiều lúc mình hơi ẩm IC một tí, cũng vô tư hơi quá đà làm anh không vừa ý. Nhưng lời tỏ tình trong WC là thật lòng.”

“Tôi biết rồi.” Seongwoo nhếch miệng cười, cánh tay không an phận bứt từng cánh hồng thả xuống đất. “Tôi đồng ý rồi còn gì?”

“Sao cơ?”

“Lúc ấy tôi gật đầu nói ờ còn gì nữa.”

Nhớ lại gương mặt lạnh nhạt và cái gật đầu hờ hững của Seongwoo mấy hôm trước, chẳng có tình ý gì mà bảo đã đồng ý rồi! Daniel tức muốn khóc luôn, anh rõ ràng đang tìm cớ để hoạnh hoẹ hạch sách mình thôi. Seongwoo không phải là một chú mèo, thực ra anh là một chú cáo, vừa tinh tế vừa ranh ma khiến Daniel bị quay như chong chóng mấy hôm nay, tâm trạng thấp thỏm sợ người ta giận mình mà không biết ở sau lưng người ta đang cười mình ngốc nghếch.

“Không thể chấp nhận được. Ong Seongwoo, giờ mới là lời tỏ tình chính thức của tôi.” Daniel giật lấy bông hoa đáng thương sắp bị Seongwoo vặt trụi cánh, tự tay bứt cánh hoa đỏ thắm còn vẹn nguyên chìa ra trước mặt anh: “Ong Seongwoo tôi thích anh, làm bạn trai tôi nhé?”

“May cho cậu còn biết thế nào là lãng mạn.” Seongwoo đoạt lấy cánh hoa trên tay Daniel, cong môi cười rồi đưa nó lên miệng hôn một cái.

Tự dưng Daniel muốn trở thành một cánh hoa ghê gớm.

.
.
.
Đây là buổi tối cuối cùng bọn họ ở cạnh nhau, sáng hôm sau còn phải làm lễ bế giảng nên tất cả từ chối việc đi liên hoan với Hội sinh viên và Câu lạc bộ để trở về phòng. Cả lũ lại tắt điện, đốt nến vàng leo lét chứ không xài ánh đèn flash của điện thoại. Hát trên sân khấu chưa mệt, Jaehwan lôi đàn ra hát một bài. Bản tình ca buồn như len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn, như một lời thông báo đầy luyến tiếc, rằng, chia xa rồi đấy.

“Ê tao vẫn còn một đống mặt nạ, lôi ra đắp hết được không?”

“Một đống của mày mà không đủ mười hai cái thì ai đắp ai đừng? Dí mặt hai đứa vào một cái không thì mày mười phút tao mười phút chắc?”

“Chả biết nhưng đi quân sự xong da tao chán đời quá.” Minki thở dài vỗ vỗ mặt. “Sợ về thành phố nó break out thì chấm hết.”

“Giờ mày có xế chở đi spa rồi lo gì.” Aron cười cười vỗ vai Dongho. “Ong Seongwoo cũng có xế chở đi chơi nét, còn có bạn cùng chơi LOL. Kim Jaehwan có Jung Sewoon cùng đến hát ở nhà thờ mỗi thứ bảy, sướng nhất hệ mặt trời. Mỗi tao còn đơn côi lẻ bóng một mình.”

“Nghe đồn đi quân sự mà không kiếm được người yêu thì sẽ ế hết bốn năm đại học đấy??”

“Bỏ mẹ…” Aron bần thần. “Ê Ong Seongwoo, mày quen ai còn sexy free and single không, giới thiệu tao với?”

“Có cái cây xoài ngoài kia đang single kìa?”

“Tao làm sao bứng ẻm về nhà tao được.” Aron thở dài. “Ẻm nặng gấp mấy trăm lần tao. Còn nữa, tao sợ không nhắn tin gọi điện cho ẻm mỗi ngày, ẻm ghét tao lại chia tay thì vỡ tan một mối tình khu quân sự.”

Cạn lời luôn.
End #25.

26 ngày nhập ngũ sắp phải tạm biệt các bạn rồi :((( và chắc đây là lần đầu tiên mình dự định viết bằng ấy mà cuối cùng viết đúng định mức =)) 
Mấy hôm nay mình cũng nghĩ đến chuyện viết cái gì đó mới, nhưng mà mọi thứ cứ dừng lại ở một chỗ nào đó rồi mình tắc luôn =)) nên hôm trước mình có nói sẽ viết truyện mới sau truyện này, giờ thì mình muốn nói là vạn sự tuỳ duyên thôi hiccc

 

26NNN – #24: Tuần cuối cùng (3).

Lần chạy vụt đi này của Ong Seongwoo đến tận phòng y tế luôn, cô y tá còn mắng anh sa sả rằng chân đang như thế mà chạy có biết sẽ xảy ra chuyện gì không. Có người nhiễm trùng vết thương nho nhỏ còn uốn ván mà chết, cái chân quý giá như thế không phải để chưng chơi. Seongwoo thẫn thờ gật đầu rồi gọi điện nhờ Im Youngmin đến đón về khi băng trên chân quấn dày thêm một vòng thuốc. Sau khi Seongwoo ôm mặt ủ ê kể cho cả phòng nghe chuyện tỏ tình, Youngmin và Minhyun được dịp lên mặt, ít ra địa điểm tỏ tình của mình vẫn còn sạch sẽ, vẫn còn mang vibe lãng mạn học đường.

Chứ ai đời lại nói yêu nhau trong WC?

“Kang Daniel bị đứt dây thần kinh cảm xúc phải không?” Youngmin nhíu mày.

“Là đứt dây thần kinh tinh tế.” Minhyun nghiêm túc sửa lại. “Hay là tình cảm bộc phát?”

“Thật ra tao nghĩ cũng khá là hợp lý đấy… Ừm, giả sử bối cảnh không phải là WC thúi hoắc mà là bãi cỏ xanh ánh nắng rực rỡ thì lại chẳng thành lãng mạn quá à.” Jonghyun nhíu mày. “Theo như lời kể của mày thì quá trình cũng logic đấy, trong một không gian chỉ có hai người thì người ta hay nói với nhau những chuyện như thế lắm.”

“Nhưng cái giả sử của mày đâu có diễn ra.” Seongwoo thở dài.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng, Im Youngmin đã quá quen với sự khổ đau của mình, hắn thở dài đẩy cửa ra. Kang Daniel mặt không biểu tình cầm laptop tiến vào. Minhyun nói nhỏ với Jaehwan, chẳng hiểu sao giờ nhìn nó tao cứ nghĩ đến nhà vệ sinh thôi.

“Ong Seongwoo.”

“Ờ, sao.” Seongwoo hắng giọng, cố gắng dùng vẻ mặt tự nhiên nhất nhìn Daniel. Mặt Dạniel vẫn nặng như đeo chì, môi mấp máy:

“Hậu kỳ của VCR đã xong, có sản phẩm rồi. Anh muốn xem trước không?”

“Ừ…cũng được.”

Choi Minki giường trên rướn nửa người xuống dưới nhìn nhìn một lúc, rồi bĩu môi nhắn tin cho Kang Dongho:

“Yoon Jisung bị lowtech không tự gửi được video hay sao mà phải đưa cho Kang Daniel mang sang cho Ong Seongwoo xem?”

Hai phút sau Dongho nhắn lại:

“Nó vừa cầu xin vừa đe doạ vừa một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ hai tiếng đồng hồ mới lấy được cái video ấy từ anh Jisung đấy.”

Đúng là bày lắm trò.

Seongwoo nhìn bản thân mình trong video, cứ nghĩ mãi về chuyện cái gương mặt đắt giá này được show cho toàn thể sinh viên xem thì nên ngượng hay nên tự hào. Thật ra trong video tri ân tạm biệt trung học phổ thông, Seongwoo cũng có một slot dài năm giây, năm giây thôi mà cả trường hú hét ầm ĩ. Giờ chưa sứt mẻ miếng nào thì chắc chắn vẫn là gương mặt thương hiệu sáng giá hái ra tiền đó nha.

Từ nãy đến giờ ngoài trời gió thổi rất mạnh, Youngmin vất vả lắm mới giữ được cánh cửa không đập ra đập vào, gió mang hơi nước thổi lạnh run, trời còn tối thui như mực nữa. Ngoài hành lang, cả lũ chạy loạn như cào cào vì trời đang bắt đầu mưa, mà mưa thì tức là không cần đi điểm danh buổi tối. Sau khi quản giáo bắc loa gào thét khản cuống họng, khắp cả khu kí túc hò reo vang dội, một số người mang loa theo bắt đầu bật nhạc. Cả phòng túa ra ngoài nhìn, rồi không hẹn mà cùng gặp những ánh mắt mời gọi vui vẻ dưới sân, cả lũ chạy xuống.

Không cần biết cậu là nam hay nữ, béo hay gầy, cao hay thấp, ở trung đội nào, nhưng đứng cùng nhau dưới cơn mưa này thì chúng mình là bạn.

Thậm chí khi mở những bài hát quen thuộc, còn nhảy random luôn. Seongwoo cười sảng khoái nắm vai một cậu bạn nào đó ở tầng một, cả đám rồng rắn thành một hàng dài kéo nhau đi khắp các khu kí túc, hát váng cả lên. Trời cũng chiều lòng, tuy có mưa thật nhưng cũng chỉ như thả mồi, từng giọt từng giọt, làm tóc và vai Seongwoo ướt một mảng chứ không thành con chuột lột.

Rồi đột nhiên điện phụt tắt.

Seongwoo đứng sững giữa đám sinh viên đi qua đi lại đang hú hét ầm ĩ, đứa tiếc rẻ đứa phấn kích vì mất điện kia. Đột nhiên bên cạnh anh có người, người đó đưa tay ra nắm chặt lấy tay anh.

Daniel nhỏ giọng: “Sợ…”

Seongwoo xém chút nữa thì phá lên cười. Anh vỗ vỗ nhẹ nhẹ vào vai Daniel như để an ủi, rồi cứ thế dắt cậu lên phòng. Thả Daniel về 211 rồi, Seongwoo về phòng mình thay áo và lấy khăn lau tóc, lúc đang lau thì Sewoon thò đầu vào cửa:

“Hey, muốn hát hò một chút thì xuống tầng hai nhé.”

Tầng hai sáng lung linh vì đèn flashlight từ điện thoại, một số loa nhỏ vẫn có thể sử dụng, bọn họ ngồi giữa bật nhạc, đám đông vây tròn xung quanh cùng hoà âm. Seongwoo cũng chẳng biết mình đã cất giọng hát cùng các bạn tự lúc nào nữa. Hát chán nhạc trẻ thì đến nhạc cách mạng rồi hát quốc ca luôn, đừng tưởng hát quốc ca mà dễ, đến đoạn highnote thì cũng chỉ có dàn vocal chất lượng mới dám tự tin khoe cá tính, còn lại ngồi vỗ tay tán thưởng thôi. Ánh sáng lung linh làm Seongwoo nghĩ đến hình ảnh Daniel ở khu trượt patin, giữa đèn vàng thì trông cậu rất ấm áp, còn dưới ánh đèn này thì thế nào?

Chắc là rực rỡ.

Ngoài trời đã ngớt mưa, điện bật sáng. Tất cả cùng tiếc rẻ, nhưng chẳng ai muốn về. Họ tắt điện hành lang đi rồi khí thế hát tiếp, nhưng tiếng loa vang lên khiến khí thế gì cũng bị đập tan:

“Thông báo, đã có điện và ngớt mưa, yêu cầu các em mười phút nữa tập hợp xếp hàng đi điểm danh buổi tối!”

Cho dù có tiếng hắt xì, tiếng sổ mũi, nhưng được tắm mình trong cơn mưa tuổi trẻ ấy, không ai là không thoả mãn.

Điểm danh buổi tối cũng chẳng có gì đặc biệt lắm, giáo viên nhắc nhở các sinh viên rằng ngày hôm sau là ngày cuối cùng bọn họ phải đến giảng đường, học xong sẽ thu lại toàn bộ sách vở giáo trình, hôm sau nữa sẽ được nghỉ để tổng dọn vệ sinh cũng như chuẩn bị cho đêm diễn văn nghệ. Đám học sinh hò reo ầm ĩ, cuối cùng những ngày này sắp kết thúc rồi.
.
.
.
“Hôm nay mày chép bài luôn ấy hả Minhyun??” Dongho tròn mắt nhìn đứa ngồi sau mình đang hí hoáy viết gì đó vào quyển giáo trình. “Ê phá là không tốt đâu.”

“Tao đang để lại những lời khuyên bổ ích cho khoá sau đấy.”

Nó hí hoáy viết một cách nghiêm túc, rồi cầm lên bàn giáo viên lúc cuối giờ. Gương mặt Minhyun cười cười đầy bí ẩn, đứa nào cũng lười đoán. Là người mang sách đi nộp về kho, Jonghyun tò mò mở ra xem Minhyun đã viết những gì.

CẨM NANG.
1. Đi quân sự vui nhất là tuần cuối cùng.
2. Nếu có người yêu hoặc có ý định tán tỉnh, hãy đưa người đó ra khu nhà thể thao gần sân tập bắn, hoặc là tỏ tình trong lớp học luôn, không phải chỗ nào cũng lý tưởng để nói lời ngọt ngào.
3. Đại đội trưởng thường đẹp trai và được nhiều người crush, nhưng khoá học này thì Đại đội trưởng là của tôi.
4. Lên giảng đường phải ngồi giữa lớp mới dễ chơi Uno. Ma sói thì góc cuối lớp còn thích đánh phỏm thì ngồi bàn đầu cũng được.
5. Tiểu đội trưởng, Trung đội trưởng và Đại đội trưởng là người quyết định sĩ số, chỉ cần nó bao che thì đi chơi đến giờ ngủ cũng chẳng sao.
6.Phải tán được Đại đội trưởng. Không thì tán Trung đội trưởng. Nhưng mà đẹp trai (như tôi) trước đã nhé.
7. Kim JH ai lớp diu.
Kí tên: Hwang Minhyun.”

Jonghyun bật cười.
End #24.

Hồi mình học cấp ba có quen một bạn nam khá hot vì bạn đẹp trai, lạ là mình không thấy bạn ấy đẹp trai. Mãi đến tận lớp 12, lúc xem clip kỉ yếu của lớp bạn, có đoạn bạn ấy được quay đến xong cười rộ lên, trời đất ạ cả lớp mình ú oà kêu gào ầm ĩ vì đẹp trai quá. Mình cũng shock dã man luôn kiểu mày có phải đứa tao quen không vậy? Nụ cười ấy thực sự có sức công phá lớn dã man ý, lớp mình ngồi tua đi tua lại cái đoạn đó để xem còn video của lớp thì bỏ xó. Trong lúc ngắm nụ cười của bạn mình kiểu eo ơi tao đổ mày rồi đấy, nhưng buồn thay lúc tan học gặp bạn dưới sân trường, cảm xúc của mình về 0 luôn, thấy nó hoàn toàn bình thường chẳng có gì đặc biệt. Hoá ra mình chỉ đổ giây phút bạn cười trong clip kỉ yếu thôi huhuhu =(((
Lên đại học thỉnh thoảng mình vẫn khoe bọn ở lớp là nhìn đi trường tao có bạn cười đẹp trai vậy nè =)))))

 

26NNN – #23: Tuần cuối cùng (2).

Câu chuyện ăn uống trong giờ đi ngủ và uống rượu khi không được phép được mang ra giải quyết vào buổi sáng hôm sau, sau khi cả trung đội đã đẩy xe rác khắp mọi nẻo để hót lá, hót bụi, nhặt túi rác đến mệt phờ cả người. Thầy quản giáo oang oang đọc tên từng người một trên loa, nghe đến tên mình chỉ muốn có cái quần để đội cho đỡ nhục.

“Phòng 211 và 212 thuộc trung đội B5, vì thế hôm nay cả trung đội B5 bị phạt đứng nắng suốt buổi trưa! Ngay sau khi đi ăn cơm về thì xách ghế xuống trước cửa nhà C9 để thực hiện hình phạt. Riêng Kang Daniel và Kim Jonghyun, là đầu tàu quản lý mà sa đọa chơi bời cùng các bạn, phạt lau dọn nhà vệ sinh khu giảng đường vào buổi chiều nay sau khi tan học! Tất cả xếp hàng di chuyển đến lớp học!”

.

.

.

“May mà không cách chức đấy.” Minhyun bóc gói bánh đưa sang cho Jonghyun, thở dài. Jonghyun nhếch miệng cười.

“Còn ba ngày nữa là kết thúc kì quân sự, cách chức thì ai lên thay. Hơn nữa chắc là Seongcheol cũng tác động ít nhiều rồi, chứ không có mà móc ống cống với dọn khu tập bắn chứ cửa nào được dọn nhà vệ sinh.”

“Giờ mới biết được dọn nhà vệ sinh cũng là một ân huệ.” Sewoon thở dài.

“Dù sao thì ép dọn nhà vệ sinh cũng hơi quá đấy.” Donghyun chun mũi. “Hôm trước lúc nghỉ giải lao em muốn đi giải quyết nỗi buồn, mà đi cả năm tầng tìm được đúng một phòng có vẻ sạch sẽ. Hai người mà dọn thì chắc đến sáu giờ sáng mai xong, xong một cái là hộc tốc chạy về đẩy xe rác. Cả cuộc đời xoay vần, dâu bể cũng chỉ vì rác. Thật đáng sợ.”

“Đúng là bóc lột trước ngày trở về.” Daniel mân mê cây bút bi, bật cười. “Chắc sợ không có ai dọn vệ sinh dùm để đón khóa học quân sự tiếp theo nên mới bắt mình dọn đây mà.”

“Không sao, có anh em bên hai đứa mày mà.” Dongho nở nụ cười. “Tất cả cùng uống rượu còn gì. Thằng nào ngại bẩn thì cứ về trước, tao sẽ ở lại giúp chúng mày.”

“Mày nói thế thì ai dám bỏ về.” Seongwoo lười biếng vươn vai một cái. “Nào, làm ván thôi. Thế bây giờ thích chơi Uno hay Exploding kittens? Hay là chơi phỏm cho gần gũi nhé?”

.

.

.

Khu giảng đường có năm tầng, mỗi tầng có bốn nhà vệ sinh. Dù Daniel cũng không hiểu nhiều như thế vì mục đích gì, nhưng trong tình hình hiện tại thì mục đích của nó là để làm khổ mười hai con người này.  Sau khi đi khảo sát thực tế một lượt, Daniel quyết định những phòng bẩn nhất thì sẽ có ba người làm, còn lại thì là hai người làm một tầng. Và đương nhiên, Ong Seongwoo là phụ kiện đính kèm không bán rời của Kang Daniel.

“Hôi quá nhỉ.” Seongwoo do dự đứng ngoài cửa nhà vệ sinh. Đúng là cả kì quân sự gắn với rác, đến lúc sắp về rồi còn được tặng cho đống rác to như thế này làm quà kỉ niệm. Daniel bịt mũi lại, xua tay:

“Anh đứng ngoài đi để tôi dọn cho.”

“Sao lại thế được. Để tôi đi kiếm cái gì bịt mũi cho cậu được không?”

“Mình đang ở tầng năm đó. Chân anh lại vẫn còn thế kia.” Cả hai không hẹn mà cùng nhìn xuống cổ chân vẫn còn băng bó của Seongwoo – cũng chính vì cái chân đau này mà mấy buổi sáng liền Seongwoo giữ nhiệm vụ quét tước dọn dẹp trong phòng ở chứ không xuống sân đổ rác được. Daniel nhìn mãi lên mặt Seongwoo, rồi buột miệng: “Hay là dùng tay anh đi?”

Tay Seongwoo rất thơm. Anh dùng kem tay hương hoa gì đó mà Daniel chẳng biết tên, chẳng hiểu sao bôi từ sáng sớm mà đến buổi chiều vẫn còn thoang thoảng nồng nàn, hòa cùng với mùi cơ thể dịu dàng khoan khoái như mùi sớm mai của Seongwoo lại càng dễ chịu. Thế là dù tư thế của hai người hơi kì quặc, một kẻ tự bịt mũi và bịt mũi hộ kẻ đang loay hoay cọ rửa bồn cầu sau đó dọn những tờ giấy rác la liệt khắp sàn nhà, khi di chuyển thỉnh thoảng lại chạm vào nhau thậm chí là đập vào nhau luôn, nhưng Daniel vẫn thấy ổn bởi vì quanh mũi chỉ thoang thoảng mùi của Seongwoo thôi. Daniel ra mồ hôi, mũi có hơi trơn một chút nhưng Seongwoo mặc kệ.

“Tại sao tối thứ bảy tuần trước lúc anh đi chơi lại mặt nặng mày nhẹ thế?”

“Có gì đâu. Tôi chẳng mặt nặng mày nhẹ tí nào. Cậu nhớ nhầm.”

“Lại còn chối à. Không trả lời câu hỏi của tôi còn gì.”

“Tập trung lau dọn đi, xong sớm còn về sớm. Mũi cậu đổ mồ hôi làm tay tôi dơ rồi đây này. Mũi thì bị bịt miệng còn nói liên hồi, không sợ thiếu dưỡng khí mà ngất à.”

“Ong Seongwoo không được đánh trống lảng.” Daniel vẫn cần mẫn quét rác, sau đó đưa tay lên giật nước xả. Bồn cầu trở nên trắng phau láng cóong, hắn đứng thẳng dậy đối diện Seongwoo.

Dù ghi trong profile một người mét bảy tám và một người mét tám mươi, thì lúc đứng dậy vẫn chênh lệch lắm. Daniel cười híp mắt, đưa tay lên che mũi Seongwoo. Bàn tay cậu to lớn, mùi mồ hôi ngai ngái và mùi chất tẩy rửa cay nồng hoà quyện với mùi hương riêng của cậu làm tim Seongwoo đập như trống bỏi. Anh ngước mắt lên nhìn người đối diện, vô thức nuốt nước bọt một cái.

“Có phải vì tôi nói chúng ta không phải nhân tình của nhau nên không sợ tình ngay lí gian, anh không phải nhìn trước ngó sau làm anh giận?”

“Ai mà nhớ được. Thôi đừng nói vớ vẩn nữa dọn nhà vệ sinh đi không thì sáu giờ sáng mai mới xong thật đấy?”

“Anh không biết đi xe máy mà sao lái lụa thế?” Daniel cười, một tay đưa ra kéo dây mũ tai bèo của Seongwoo làm anh mất đà chúi thẳng vào ngực cậu. “Như vậy tôi đoán đúng rồi.”

Seongwoo im lặng.

“Seongwoo này, tôi nói đúng mà.”

“Đúng gì cơ?”

“Chúng ta không phải nhân… Mà thôi cái từ này nghe nó cứ ghê ghê thế nào, tôi và anh không phải người yêu của nhau thật mà.”

“Ai bảo gì đâu.” Seongwoo giãy dụa. “Giờ thì bỏ r…uhm?”

“Yên nào.” Mặt Daniel nghiêm túc vài giây, trong vài giây đó Seongwoo đã kịp đánh giá rằng tốt nhất Kang Daniel nên cười cho đẹp trai. Và cậu cười thật, giọng dịu dàng: “Nhưng nếu bây giờ anh đồng ý thì mệnh đề này đúng đấy. Ong Seongwoo, tôi thích anh, làm người yêu tôi nhé?”

Há mỏ.

Seongwoo sau vài giây đứng sững như trời trồng thì hồn phách đi lạc bắt đầu về lại thân thể, anh hít một hơi thật sâu, nhăn mũi vì mùi hương không đáng có đã xộc vào khứu giác:

“Kang Daniel cậu…cậu có biết mình đang đứng ở đâu không?”

“Giờ này địa điểm còn quan trọng nữa à??”

Seongwoo nhíu mày, giãy người ra khỏi vòng tay Daniel, ờ một cái rồi chạy vụt đi.
End #23

Có một tin hơi vui là mình viết gần xong rồi, và tin hơi không vui là vì sắp xong nên 26 ngày nhập ngũ sắp phải tạm biệt các cậu rồi :((
Mấy hôm nay trên các group mình thấy các cậu reccomend truyện của mình, trời đất ạ cảm giác bay lên mây… cảm ơn các cậu nhiều~

 

 

26NNN – #22: Tuần cuối cùng (1).

Sau khi thẳng tay xoá sổ lời mời kết bạn bonus thêm quả block, Minhyun hậm hực trèo lên giường đắp chăn đi ngủ. Jonghyun ngẩn người nhìn Minhyun một lúc, rồi quay sang thì thào với Seongwoo đang nằm bò ra chơi Zombie Tsunami trên giường mình:

“Tao vẫn không hiểu sao đóng cùng nam chính đẹp trai lai láng là mày mà cô nàng lại để ý tao.”

“Vì mày nổi tiếng từ lâu rồi, dốt ạ. Mày có thấy cái radio phát lúc sáu giờ tối cứ ra rả ra rả tên mày không, Donghyun bảo tao là người ta còn phải vứt bớt thư gửi cho mày đấy.”

Jonghyun thở dài cúi đầu nhìn điện thoại. Thôi thì đẹp trai quá cũng khổ, đã sống trong cái khổ này mười tám năm nay cũng đủ quen rồi. Nhưng khổ hơn nữa là hôm nay phải lại phải dỗ Hwang Minhyun nguôi giận thôi.
.
.
.

Vì là tuần cuối cùng, nên làm cái gì cũng trở nên đáng nhớ hơn hẳn những tuần trước.

Trung đội của bọn họ còn một môn nữa chưa thi xong. Trong những ngày cuối cùng ai mà còn tâm trí học hành, nên luật an ninh quốc phòng là gì, chiến thuật đánh giáp lá cà hiệu quả hơn hay đánh xa lợi hại hơn, hầm trú ẩn và địa đạo được đào như thế nào, không một đứa nào biết. Vác cái đầu rỗng đi thi kể ra cũng hơi chủ quan, nhưng sau kì thi đầu tiên Jang Sejong đã phát hiện ra rằng các giáo viên không thể chấm cả nghìn bài thi trong vòng hai ngày ngắn ngủi, điểm thi còn bằng nhau chằn chặn chứ không có số lẻ – trong khi đó rõ ràng là khoanh trắc nghiệm năm mươi câu, nên cả lũ bung lụa hẳn, vì mọi thứ rõ ràng là số trời, ai xui xẻo thì người đó trúng vé thi lại thôi.

Lần này thì Im Youngmin và Kim Donghyun cùng nhau trúng số độc đắc.

Một buổi tối nọ khi người người nhà nhà nô nức đi tập văn nghệ, đá cầu, đá bóng, ngồi bên ghế đá nghe những bản tình ca và cùng nhau chơi ma sói gắn kết tình anh em đồng chí, thì Youngmin và Donghyun phải ngồi trên giảng đường tham gia lớp ôn thi lại cấp tốc.

Nghĩ đến cũng thấy tự nhục dùm cho bản thân.

“Donghyun, giáp lá cà hay tầm xa?”

“Kéo pháo nhọc lắm, cứ xông lên chém là xong hết.” Donghyun bẻ khớp ngón tay. “Nhưng trong giáo trình kêu là bắn tầm xa và đánh du kích để bảo toàn lực lượng nè.”

“Sao bên địch rút lui thì gọi là tháo chạy còn bên ta rút thì gọi là bảo toàn lực lượng?”

“Thế sao lúc anh lụi bừa được tám điểm thì anh nói là thực lực còn bây giờ anh được hai thì lại kêu là hên xui?”

Youngmin im bặt. Luận về nắm đấm mình cũng thua, luận về cãi lý mình cũng không có cửa thắng, sau này mình chiếu dưới chắc kèo rồi… Youngmin úp mặt vào trang giáo trình cũ nát vẽ chi chít những hình nhăng cuội, thở dài ngao ngán. Còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã nghe Donghyun nói tiếp:

“Nhưng mà giả sử bây giờ em thích anh, anh cũng thích em thì là thực lực hay là hên xui?”

Youngmin muốn mãi mãi chôn mặt nơi trang sách này.

“Trọng điểm câu em vừa nói có phải là em thích anh không?”

“Là giả sử!”

“Không cần giả sử đâu. Thực lực đấy Kim Donghyun ạ.” Đến tỏ tình cũng bị người ta chiếm mất thế thượng phong… Mà thôi, Youngmin cũng không quản nhiều đến thế, hắn ngẩng đầu dậy nhìn Donghyun cười tươi roi rói, xòe tay ra véo má cậu một cái.

Tất cả chỉ học trong vòng một tiếng rưỡi sau đó vào thi luôn, vì là học quân sự nên cũng chẳng giáo viên nào nỡ cho các em phải quầy quả lên đây học lại năm sau cả – trừ trường hợp xấc xược khó cải tạo đến mức thua luôn. Youngmin và Donghyun vẫn lụi bừa như thường, lụi xong thì hiên ngang vào hàng tạp hóa mua lấy gần hai chục hộp mì tôm và ba phích nước xách về phòng.

211 và 212 đã tề tựu đông đủ, ba con vịt quay thơm ngát vẫn còn ấm ấm được anh đại đội trưởng lạm quyền ra cổng lấy được bày biện ra mấy cái hộp xốp, la liệt cả phòng. Kwak Aron và tuần vừa rồi được về nhà, xách lên một quả dưa to bự, thêm hộp thịt bò khô trấn lột được chỗ Ha Sungwoon nữa thì cũng vừa vặn làm thành một bữa tiệc đêm thịnh soạn.

Mười hai con người mà chỉ mở duy nhất một cái đèn led, sau câu “bắt đầu đi” không biết là ai nói thì trận chiến đồ ăn thực sự bắt đầu. Dù ăn mì cùng vịt quay nghe hơi không đúng cho lắm nhưng lúc này không phải là lúc để nghĩ đến chuyện đúng hay không, tiếng húp mì sụp soạt, tiếng nhai thịt vịt, cắn dưa ngập nước vang khắp phòng, đứng trước đồ ăn bỗng chốc chẳng ai biết mình là ai. Cũng may Kang Daniel là Trung đội trưởng và Kim Jonghyun là Đại đội trưởng, hai đầu tàu còn đang làm chuyện xấu xa thì không một người nào phải thấy nhột hết. Xì sụp được hai mươi phút thì chỉ còn lại vỏ và rác, cả lũ không hẹn mà ợ lên một cái rồi cùng nhau phá lên cười, tiếng cười giòn tan chưa kịp bật hết ra thì đã phải kìm lại.

Sợ bị phát hiện quá thể.

“Chúng mình ở với nhau được bốn tuần rồi này.”

“Bậy. Mới được hơn ba tuần một tí thôi.”

“Sau này về mày có nhớ tao không?”

“Nếu như không phải tao học cùng lớp với mày và còn cùng nhóm thảo luận với mày luôn thì tao sẽ nhớ mày đấy.”

“Thôi tao biết trọng tâm nằm ở chỗ mày nhớ tao rồi.” Kim Jaehwan cười mãn nguyện ôm chầm lấy Daniel. “Tao yêu mày lắm.”

“Ừ biết rồi.” Nhưng tao yêu Ong Seongwoo cơ.

Sau khi Daniel nói thì tất cả rơi vào trầm ngâm. Không phải tất cả đều học chung một lớp – thậm chí có những đứa học cùng lớp với nhau mà còn không biết là mình cùng lớp nhau như Kang Dongho và Kwak Aron, như Jang Sejong và Im Youngmin. Nhưng ít ra thì, sau khi đi học quân sự về, tất cả có thể bá vai bá cổ ra quán nét gần trường chơi liên quân được rồi. Tất cả cùng nhìn nhau, thốt nhiên cảm thấy quân sự thật là tốt.

“Ê, uống rượu không?” Sewoon đang ngồi im lìm thì đột nhiên ngẩng mặt dậy. “Từ sau khi Dongho bị bắt vì uống rượu thì phòng tao cũng không dám uống nữa, vẫn còn quá nửa chai rượu táo mèo kia kìa.”

“Ghê, còn mang hẳn rượu táo mèo.” Minki vỗ tay tán thưởng. “Dù tao không biết uống rượu nhưng tao vẫn nhiệt liệt hoan nghênh, một buổi tối đẹp trời và nhiều cảm xúc như thế này thì cần phải có rượu để thăng hoa.”

“Nghe đồn B6 còn hút cần đấy. Bị bắt thì chắc suất về quê với chăn bò trên đồng cỏ bao la rồi.” Minhyun rùng mình.

“Mày cứ an phận với cốc Coca cola của mày đi.” Seongwoo dài giọng, đưa chân ra đạp Minhyun. Hắn cũng không vừa, hai người đạp chân nhau ra chiều thích thú lắm, đến lúc Jonghyun giơ tay ra chặn lại mới không chiến đấu nữa.

Rượu được rót hẳn ra cốc to, mỗi người một ngụm. Vị táo mèo thơm nồng đập vào đầu lưỡi, đọng lại cảm giác cay nồng tê tê khiến người ta không nhịn được mà khà một cái. Hộp bò khô giờ lại đắt hàng, cả đám vừa ăn vừa nói chuyện. Từ chuyện môn pháp luật đại cương kì trước Ong Seongwoo bị điểm D phải đăng kí học cải thiện, đến chuyện Kang Daniel vào nhầm phòng thi vật lí đại cương bị đánh trượt ngay tức khắc, Hwang Minhyun nhờ đẹp trai nên thuận lợi qua môn Tiếng anh nâng cao, đến chuyện tại sao cả đống cùng ở trong những câu lạc bộ liên quan đến nhau mà trước đây lại chẳng biết nhau.

“Vì Hội sinh viên chảnh mèo mà.” Daniel nhăn mặt cười đùa. “Chúng mày có thấy những người trong cái hội ấy, như là Ong Seongwoo hay Hwang Minhyun, Choi Minki, Kang Dongho đều là những kẻ nhìn qua thì như hoàng tử nhưng chơi cùng mới biết là bọn dở hơi không. Hồi mới đầu lúc tuyển cộng tác viên cho Hội sinh viên, tao còn tưởng yêu cầu đặt ra là trông phải thật sang chảnh cơ! Thế nên vô hình chung chẳng đứa nào thích bắt chuyện với chúng mày trước, mới chẳng quen nhau.”

“Hồi đầu Kang Daniel với Hwang Minhyun còn không thèm khóa quần.”

“Ong Seongwoo đồ biến thái, chẳng liên quan!”

“Nói mới nhớ chúng mình vẫn cứ phải đi đổ rác hả? Dạo này đời tao mệt quá man, sáng dậy sớm đi hót rác trưa thì đi luyện đàn tối thì hát hộc cả bơ. Người ta thì ăn để nuôi da trắng mặt đẹp, tao ăn để có sức đi đẩy xe rác với gào thét rách cuống họng, đúng là hồng nhan thì dễ bạc phận quá mà.”

“Jaehwan mày uống cho lắm vào xong mai mất giọng thì đừng đổ tội cho ai nhé. Sewoon, mày và nó bị loại khỏi vòng chiến đấu.” Dongho giật lấy cốc rượu trong tay Jaehwan, tay còn lại đẩy nó ra ngoài vòng tròn. Hwang Minhyun mặt thông cảm chìa ra cho Jaehwan cốc sprite vẫn còn một nửa cái xương đùi vịt vắt qua sexy hững hờ. Jaehwan trừng mắt:

“Bố thèm vào!”

Cộc cộc.

Tiếng gõ cửa vang lên như một hồi chuông tử thần, Youngmin ngồi cạnh cửa run rẩy mở chốt. Thầy quản giáo đứng nghiêm sừng sững như hung thần ác sát, miệng nhếch lên một góc đúng chuẩn bốn lăm độ, hất Youngmin sang một bên rồi với tay bật công tắc đèn.

Phòng toàn rác. Toàn mùi mì tôm, mùi dầu mỡ, mùi thịt vịt, đáng đánh hơn, có cả mùi rượu.

Kim Jonghyun Đại đội trưởng mẫn cán đáng kính vĩ đại, giấc mơ của hàng ngàn cô gái vẫn đang cầm cốc rượu uống dở trên tay. Anh nấc cục một cái rồi run run đặt cốc rượu xuống, ánh mắt nửa khổ đau nửa tự trách số phận hẩm hiu.

Hình như dớp của mùa quân sự này chính là không có một Đại đội trưởng nào nên hồn.

End #22.

Sau khi mình nhìn lại thì thấy độ dài của chương này gần gấp đôi chương đầu tiên luôn =)) giống kiểu đi thi giáo viên bắt viết đúng mười lăm dòng nên dù ngày thường phóng bút mỗi dòng bảy chữ thì giờ phải độn lên gấp đôi thành mười bốn chữ vậy đó =)))

Sau khi thẳng tay xoá sổ lời mời kết bạn bonus thêm quả block, Minhyun hậm hực trèo lên giường đắp chăn đi ngủ. Jonghyun ngẩn người nhìn Minhyun một lúc, rồi quay sang thì thào với Seongwoo đang nằm bò ra chơi Zombie Tsunami trên giường mình:

“Tao vẫn không hiểu sao đóng cùng nam chính đẹp trai lai láng là mày mà cô nàng lại để ý tao.”

“Vì mày nổi tiếng từ lâu rồi, dốt ạ. Mày có thấy cái radio phát lúc sáu giờ tối cứ ra rả ra rả tên mày không, Donghyun bảo tao là người ta còn phải vứt bớt thư gửi cho mày đấy.”

Jonghyun thở dài cúi đầu nhìn điện thoại. Thôi thì đẹp trai quá cũng khổ, đã sống trong cái khổ này mười tám năm nay cũng đủ quen rồi. Nhưng khổ hơn nữa là hôm nay phải lại phải dỗ Hwang Minhyun nguôi giận thôi.
.
.
.

Vì là tuần cuối cùng, nên làm cái gì cũng trở nên đáng nhớ hơn hẳn những tuần trước.

Trung đội của bọn họ còn một môn nữa chưa thi xong. Trong những ngày cuối cùng ai mà còn tâm trí học hành, nên luật an ninh quốc phòng là gì, chiến thuật đánh giáp lá cà hiệu quả hơn hay đánh xa lợi hại hơn, hầm trú ẩn và địa đạo được đào như thế nào, không một đứa nào biết. Vác cái đầu rỗng đi thi kể ra cũng hơi chủ quan, nhưng sau kì thi đầu tiên Jang Sejong đã phát hiện ra rằng các giáo viên không thể chấm cả nghìn bài thi trong vòng hai ngày ngắn ngủi, điểm thi còn bằng nhau chằn chặn chứ không có số lẻ – trong khi đó rõ ràng là khoanh trắc nghiệm năm mươi câu, nên cả lũ bung lụa hẳn, vì mọi thứ rõ ràng là số trời, ai xui xẻo thì người đó trúng vé thi lại thôi.

Lần này thì Im Youngmin và Kim Donghyun cùng nhau trúng số độc đắc.

Một buổi tối nọ khi người người nhà nhà nô nức đi tập văn nghệ, đá cầu, đá bóng, ngồi bên ghế đá nghe những bản tình ca và cùng nhau chơi ma sói gắn kết tình anh em đồng chí, thì Youngmin và Donghyun phải ngồi trên giảng đường tham gia lớp ôn thi lại cấp tốc.

Nghĩ đến cũng thấy tự nhục dùm cho bản thân.

“Donghyun, giáp lá cà hay tầm xa?”

“Kéo pháo nhọc lắm, cứ xông lên chém là xong hết.” Donghyun bẻ khớp ngón tay. “Nhưng trong giáo trình kêu là bắn tầm xa và đánh du kích để bảo toàn lực lượng nè.”

“Sao bên địch rút lui thì gọi là tháo chạy còn bên ta rút thì gọi là bảo toàn lực lượng?”

“Thế sao lúc anh lụi bừa được tám điểm thì anh nói là thực lực còn bây giờ anh được hai thì lại kêu là hên xui?”

Youngmin im bặt. Luận về nắm đấm mình cũng thua, luận về cãi lý mình cũng không có cửa thắng, sau này mình chiếu dưới chắc kèo rồi… Youngmin úp mặt vào trang giáo trình cũ nát vẽ chi chít những hình nhăng cuội, thở dài ngao ngán. Còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã nghe Donghyun nói tiếp:

“Nhưng mà giả sử bây giờ em thích anh, anh cũng thích em thì là thực lực hay là hên xui?”

Youngmin muốn mãi mãi chôn mặt nơi trang sách này.

“Trọng điểm câu em vừa nói có phải là em thích anh không?”

“Là giả sử!”

“Không cần giả sử đâu. Thực lực đấy Kim Donghyun ạ.” Đến tỏ tình cũng bị người ta chiếm mất thế thượng phong… Mà thôi, Youngmin cũng không quản nhiều đến thế, hắn ngẩng đầu dậy nhìn Donghyun cười tươi roi rói, xòe tay ra véo má cậu một cái.

Tất cả chỉ học trong vòng một tiếng rưỡi sau đó vào thi luôn, vì là học quân sự nên cũng chẳng giáo viên nào nỡ cho các em phải quầy quả lên đây học lại năm sau cả – trừ trường hợp xấc xược khó cải tạo đến mức thua luôn. Youngmin và Donghyun vẫn lụi bừa như thường, lụi xong thì hiên ngang vào hàng tạp hóa mua lấy gần hai chục hộp mì tôm và ba phích nước xách về phòng.

211 và 212 đã tề tựu đông đủ, ba con vịt quay thơm ngát vẫn còn ấm ấm được anh đại đội trưởng lạm quyền ra cổng lấy được bày biện ra mấy cái hộp xốp, la liệt cả phòng. Kwak Aron và tuần vừa rồi được về nhà, xách lên một quả dưa to bự, thêm hộp thịt bò khô trấn lột được chỗ Ha Sungwoon nữa thì cũng vừa vặn làm thành một bữa tiệc đêm thịnh soạn.

Mười hai con người mà chỉ mở duy nhất một cái đèn led, sau câu “bắt đầu đi” không biết là ai nói thì trận chiến đồ ăn thực sự bắt đầu. Dù ăn mì cùng vịt quay nghe hơi không đúng cho lắm nhưng lúc này không phải là lúc để nghĩ đến chuyện đúng hay không, tiếng húp mì sụp soạt, tiếng nhai thịt vịt, cắn dưa ngập nước vang khắp phòng, đứng trước đồ ăn bỗng chốc chẳng ai biết mình là ai. Cũng may Kang Daniel là Trung đội trưởng và Kim Jonghyun là Đại đội trưởng, hai đầu tàu còn đang làm chuyện xấu xa thì không một người nào phải thấy nhột hết. Xì sụp được hai mươi phút thì chỉ còn lại vỏ và rác, cả lũ không hẹn mà ợ lên một cái rồi cùng nhau phá lên cười, tiếng cười giòn tan chưa kịp bật hết ra thì đã phải kìm lại.

Sợ bị phát hiện quá thể.

“Chúng mình ở với nhau được bốn tuần rồi này.”

“Bậy. Mới được hơn ba tuần một tí thôi.”

“Sau này về mày có nhớ tao không?”

“Nếu như không phải tao học cùng lớp với mày và còn cùng nhóm thảo luận với mày luôn thì tao sẽ nhớ mày đấy.”

“Thôi tao biết trọng tâm nằm ở chỗ mày nhớ tao rồi.” Kim Jaehwan cười mãn nguyện ôm chầm lấy Daniel. “Tao yêu mày lắm.”

“Ừ biết rồi.” Nhưng tao yêu Ong Seongwoo cơ.

Sau khi Daniel nói thì tất cả rơi vào trầm ngâm. Không phải tất cả đều học chung một lớp – thậm chí có những đứa học cùng lớp với nhau mà còn không biết là mình cùng lớp nhau như Kang Dongho và Kwak Aron, như Jang Sejong và Im Youngmin. Nhưng ít ra thì, sau khi đi học quân sự về, tất cả có thể bá vai bá cổ ra quán nét gần trường chơi liên quân được rồi. Tất cả cùng nhìn nhau, thốt nhiên cảm thấy quân sự thật là tốt.

“Ê, uống rượu không?” Sewoon đang ngồi im lìm thì đột nhiên ngẩng mặt dậy. “Từ sau khi Dongho bị bắt vì uống rượu thì phòng tao cũng không dám uống nữa, vẫn còn quá nửa chai rượu táo mèo kia kìa.”

“Ghê, còn mang hẳn rượu táo mèo.” Minki vỗ tay tán thưởng. “Dù tao không biết uống rượu nhưng tao vẫn nhiệt liệt hoan nghênh, một buổi tối đẹp trời và nhiều cảm xúc như thế này thì cần phải có rượu để thăng hoa.”

“Nghe đồn B6 còn hút cần đấy. Bị bắt thì chắc suất về quê với chăn bò trên đồng cỏ bao la rồi.” Minhyun rùng mình.

“Mày cứ an phận với cốc Coca cola của mày đi.” Seongwoo dài giọng, đưa chân ra đạp Minhyun. Hắn cũng không vừa, hai người đạp chân nhau ra chiều thích thú lắm, đến lúc Jonghyun giơ tay ra chặn lại mới không chiến đấu nữa.

Rượu được rót hẳn ra cốc to, mỗi người một ngụm. Vị táo mèo thơm nồng đập vào đầu lưỡi, đọng lại cảm giác cay nồng tê tê khiến người ta không nhịn được mà khà một cái. Hộp bò khô giờ lại đắt hàng, cả đám vừa ăn vừa nói chuyện. Từ chuyện môn pháp luật đại cương kì trước Ong Seongwoo bị điểm D phải đăng kí học cải thiện, đến chuyện Kang Daniel vào nhầm phòng thi vật lí đại cương bị đánh trượt ngay tức khắc, Hwang Minhyun nhờ đẹp trai nên thuận lợi qua môn Tiếng anh nâng cao, đến chuyện tại sao cả đống cùng ở trong những câu lạc bộ liên quan đến nhau mà trước đây lại chẳng biết nhau.

“Vì Hội sinh viên chảnh mèo mà.” Daniel nhăn mặt cười đùa. “Chúng mày có thấy những người trong cái hội ấy, như là Ong Seongwoo hay Hwang Minhyun, Choi Minki, Kang Dongho đều là những kẻ nhìn qua thì như hoàng tử nhưng chơi cùng mới biết là bọn dở hơi không. Hồi mới đầu lúc tuyển cộng tác viên cho Hội sinh viên, tao còn tưởng yêu cầu đặt ra là trông phải thật sang chảnh cơ! Thế nên vô hình chung chẳng đứa nào thích bắt chuyện với chúng mày trước, mới chẳng quen nhau.”

“Hồi đầu Kang Daniel với Hwang Minhyun còn không thèm khóa quần.”

“Ong Seongwoo đồ biến thái, chẳng liên quan!”

“Nói mới nhớ chúng mình vẫn cứ phải đi đổ rác hả? Dạo này đời tao mệt quá man, sáng dậy sớm đi hót rác trưa thì đi luyện đàn tối thì hát hộc cả bơ. Người ta thì ăn để nuôi da trắng mặt đẹp, tao ăn để có sức đi đẩy xe rác với gào thét rách cuống họng, đúng là hồng nhan thì dễ bạc phận quá mà.”

“Jaehwan mày uống cho lắm vào xong mai mất giọng thì đừng đổ tội cho ai nhé. Sewoon, mày và nó bị loại khỏi vòng chiến đấu.” Dongho giật lấy cốc rượu trong tay Jaehwan, tay còn lại đẩy nó ra ngoài vòng tròn. Hwang Minhyun mặt thông cảm chìa ra cho Jaehwan cốc sprite vẫn còn một nửa cái xương đùi vịt vắt qua sexy hững hờ. Jaehwan trừng mắt:

“Bố thèm vào!”

Cộc cộc.

Tiếng gõ cửa vang lên như một hồi chuông tử thần, Youngmin ngồi cạnh cửa run rẩy mở chốt. Thầy quản giáo đứng nghiêm sừng sững như hung thần ác sát, miệng nhếch lên một góc đúng chuẩn bốn lăm độ, hất Youngmin sang một bên rồi với tay bật công tắc đèn.

Phòng toàn rác. Toàn mùi mì tôm, mùi dầu mỡ, mùi thịt vịt, đáng đánh hơn, có cả mùi rượu.

Kim Jonghyun Đại đội trưởng mẫn cán đáng kính vĩ đại, giấc mơ của hàng ngàn cô gái vẫn đang cầm cốc rượu uống dở trên tay. Anh nấc cục một cái rồi run run đặt cốc rượu xuống, ánh mắt nửa khổ đau nửa tự trách số phận hẩm hiu.

Hình như dớp của mùa quân sự này chính là không có một Đại đội trưởng nào nên hồn.

End #22.

Sau khi mình nhìn lại thì thấy độ dài của chương này gần gấp đôi chương đầu tiên luôn =)) giống kiểu đi thi giáo viên bắt viết đúng mười lăm dòng nên dù ngày thường phóng bút mỗi dòng bảy chữ thì giờ phải độn lên gấp đôi thành mười bốn chữ vậy đó =)))

 

26NNN – #21: Nam chính (2).

Người vô nhân đạo nhất trên đời này là người bắt nạt những kẻ yếu đuối. Yoon Jisung cử Hội phó Jinwoo phi từ trung tâm thành phố lên khu quân sự, truyền lệnh cho Seongwoo có hấp hối trên giường cũng phải đóng nam chính, thứ bảy khởi quay, Jisung đích thân làm giám sát.

“Seongwoo tưởng thoát được kiếp nạn hoá ra dính phải kiếp nạn to hơn.” Jaehwan gảy gảy mấy cái dây đàn, cười cười. “Tha hồ được các bạn nữ xin info.”

“Thế cái bản tình ca bromance của cậu với Sewoon không xứng đáng được xin info à?” Youngmin vừa nằm nhắn tin với ai đó phòng bên cạnh vừa cà khịa Jaehwan, để thế chiến thứ tư không nổ ra thì Jaehwan thức thời im lặng.

“Kịch bản là gì?”

“Chia tay lên đường nhập ngũ.”

“Có thế thôi á?”

“Ôm ấp vuốt tóc nắm tay khóc lóc, bịn rịn chia xa, bị địch bắn chết, không có một thứ gì đặc biệt để kể. Ai viết không biết?”

“Nghe đồn là Park Woojin em họ Im Youngmin đấy.” Jonghyun giơ chân lên đạp đạp ván giường Youngmin.

“À, chàng trai vàng của làng teenfic, thảo nào. Nó có định thi vào trường mình không đấy?”

“Đăng kí khoa biên kịch bên Sân khấu điện ảnh rồi.” Giọng Youngmin đều đều.

Tất cả im ắng rồi cùng thở dài một hơi, thầm cầu nguyện cho nền điện ảnh tương lai của nước nhà.
.
.
.
Phía sau khu quân sự có một cánh rừng nhỏ, gọi là rừng cho sang chứ cũng chỉ cây cối um tùm rậm rạp hơn một chút, còn có một cái chòi xập xệ bỏ hoang không biết để làm gì, nhưng giờ thì lại trở thành phim trường của những nhà nghệ thuật tham vọng. Ngày khởi quay VCR bom tấn, biên kịch Park và đạo diễn Yoon phi xe suốt buổi sáng lên khu quân sự, lôi đầu Ong Seongwoo đang cố sống cố chết bám giường dậy ép ăn mặc chim đảng tử tế để lên hình đẹp đẽ chiếm hết spotlight.

“Anh Jisung… Em nghĩ đã là lính chuẩn bị ra trận thì cần gì phải chải chuốt, cứ đầu tổ quạ dép tổ ong cũng được mà.”

“Anh mày không thể biến cái VCR bom tấn tâm huyết này thành cái tổ cú được.” Rồi lạnh lùng quay sang ngoắc Sungwoon. “Nào đem đống đồ skincare make up các kiểu của cậu lại đây, Choi Minki có gì thì cũng quyên góp đi nào!”

Nhờ những tấm lòng hảo tâm và bàn tay phá hoại, cuối cùng Seongwoo phải miễn cưỡng kẻ mắt, dùng kem nền chống nắng và thoa một chút son dưỡng. Tóc thì cãi nhau mãi Jisung mới đồng ý cho anh chỉ cần chải đầu gọn gàng chứ không phải vuốt làm gì. Xoay đằng trước rồi nhìn đằng sau như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật, Jisung tự tán thưởng đôi con mắt nghệ sĩ của mình khi đã nhắm ngay được Seongwoo từ ngày anh đi phỏng vấn vào Hội sinh viên.

Kang Daniel phòng bên cạnh sang xin tí thuốc muỗi, nhìn thấy Seongwoo tập tễnh đi ra mà rớt cả hàm. Thế rồi hôm ấy Kang MC thông báo nghỉ ốm, nhưng vẫn lẽo đẽo đi theo đạo diễn Yoon ra phim trường với mục đích stalk nam thần Ong, núp bóng dưới cái danh cõng bạn đang di chuyển khó khăn từ phòng kí túc đến địa điểm quay phim.

“Seongwoo, ánh mắt đau khổ.” Sungwoon khum hai tay làm loa. “Đau khổ nữa! Chưa đủ đau khổ!! Phải nữa!!”

Seongwoo vẫn không hiểu định nghĩa “chưa đủ đau khổ” của Ha Sungwoon ý là làm sao.

Mất đúng một buổi sáng để Seongwoo đau khổ.

“Được rồi, anh Seongwoo ôm lấy người ta đi!! Ánh mắt lưu luyến đong đầy cảm xúc! Môi run run mím chặt! Từ từ khép đôi mắt lại thống khổ ngập tràn! Đôi tay run rẩy vuốt ve sống lưng người yêu!!”

“Thêm một câu nữa thì mai về Ahn Hyungseob phải cấp tốc học xong mấy năm trường y để trồng răng cho cậu đấy nhé.” Biên kịch Park đang nhiệt huyết thì bị những tiếng bẻ khớp tay răng rắc và ánh nhìn nguy hiểm của Kang MC làm cho rúm ró.

“Thôi thế là đạt rồi, tốt lắm, cả lũ đi ăn trưa không?” Jisung hô lên. Hôm nay cả đám 211 và 212 đồng loạt nghỉ tập đi xem Seongwoo quay phim, cả lô cả lốc nhí nhố đứng đầy tràn cả hai bên máy quay. Vì đám giặc này phá, cứ kích Seongwoo cười khùng khục nên cả buổi sáng mới chỉ quay được mỗi hai cảnh.

Cả một đám ngồi xuống quán chè sau cổng phụ, í ới gọi món. Kang Daniel lo bò trắng răng phải kéo gấp Ong Seongwoo dạt ra xa nữ chính một chút, tránh đêm dài lắm mộng. Nữ chính ngồi cạnh Hwang Minhyun, cạnh Minhyun như thường lệ là Đại đội trưởng Kim.

“Cậu là Jonghyun đúng không?”

“Ừ chào cậu. Cậu là…”

“Tớ là Min Haein trung đội 25. Tớ học cùng lớp thể dục với cậu.” Cô nàng cười cười, dường như coi Hwang Minhyun ngồi ở giữa không phải là một thực thể sống mà là một pho tượng vô tri vô giác vậy. “Hôm thi lý thuyết thể dục cậu ngầu lắm.”

“À thế hả.” Jonghyun gãi đầu, hoàn toàn không có ấn tượng. Anh chỉ biết hôm ấy Ong Seongwoo lén lút search đáp án trên mạng, anh thì ngồi che cho cậu ta không bị giáo viên bắt để còn chép bài thôi. Chả hiểu ngầu ở đâu.

Ngồi nói chuyện rôm ra một chốc thì cũng đến buổi chiều, lần này thì không ai trốn việc được nữa nên phải rời đi hết, chỉ còn lại Seongwoo, Woojin, Jisung, Sungwoon, Haein và Noh Taehyun cameo. Lại tiếp tục bài ca lâm li bi đát đẫm nước mắt của Woojin, bài ca đau khổ, bài ca mơ màng, bài ca hùng hồn, bài ca tuyệt vọng, cuối cùng khi Seongwoo trở về nhà thì cũng thành cái xác không hồn. Có cái VCR ba phút thôi mà quay cả ngày, bắt anh lăn lộn trong rừng cả ngày.

Tối hôm đó sau khi đi điểm danh về, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, Hwang Minhyun đột nhiên hét lên thảm thiết,

“Min Haein cô dám gửi lời mời kết bạn cho Jonghyun của tôi!!!!!”

End #21.

Nghĩ đi nghĩ lại, Hwang Minhyun vẫn là chàng trai khổ nhất câu chuyện này =)))))

Và mình nữa huhuhu :((( mình đang ngồi tàu vào Đà Nẵng, siêu đông ._., và mình thì không biết làm gì nên quyết định đăng gì đó với mục đích cầu người nói chuyện cùng hiccc. Người chém gió với mình đi đừng lặng yên vì lặng yên sẽ giết chết con tym :((

 

26NNN – #20: Nam chính (1).

“Ngộ Không, sư phụ bị bắt đi rồi, chúng mình chia nhau hành lý đi thôi.” Trư Bát Giới ánh mắt thật thà tha thiết nhìn Tôn Ngộ Không.

“Chúng mình phải đi tìm sư phụ đã!”

“Nhưng sư phụ tự nguyện chạy theo yêu quái rồi còn đâu.” Rồi chỉ tay sang một góc phòng, nơi Đường tăng Hwang Minhyun đang xun xoe đưa nước cho model Kim. Model Kim uống xong còn ném trả lại trông có vẻ ngạo kiều lắm. Ngộ Không thở dài ném cho Sa Ngộ Tĩnh quyển sách mình đang cầm trên tay, cởi cái mũ khỉ đưa luôn cho Trư Bát Giới rồi kêu “mình disband từ đây nhé”, sau đấy mỗi đứa một góc ngồi thở. Nếu hôm nay không phải vì trời mưa, đội model phải chuyển vị trí luyện tập từ ngoài sân vào trong phòng thì sự tình này đã không diễn ra.

“Cắt!!!! Tập tành thế này à? Tập trung tập trung tập trung!” Kwak Aron đạo diễn đưa tay ra ngăn lại. Rumor vẫn chỉ là rumor, cuối cùng thì Im Youngmin mới là kẻ trúng thưởng vai Tôn Ngộ Không, và Jang Sejong khù khờ là Ngộ Tĩnh. Dù hơi trái khoáy một tí nhưng Aron bảo bộ lông đầu của Youngmin cũng hợp phết đấy. Youngmin không đồng ý lắm với việc mình casting Đường Tăng mà lại thành Ngộ Không, nhưng vì Ngộ Không ngầu hơn nên đồng ý. Cả lũ disband vì Hwang Minhyun theo tình bỏ bạn, cùng nhau lên án ầm ĩ, cãi nhau rồi hò hét một lúc thì Đường Tăng cũng phải chấm nước mắt về lại vị trí của mình.

Vở kịch, bài hát song ca và fashion show là ba tiết mục cố định của buổi biểu diễn, còn lại thông báo cho toàn đại đội ai muốn tham gia thì tự đăng kí, tự tập luyện, buổi tổng duyệt sẽ diễn ra vào cuối tuần sau đó. Seongwoo không tham gia tiết mục nào hết, nhưng lại làm ở bên mảng đối ngoại nên đi xin tài trợ suốt, ngày nào cũng gọi điện thoại cho hết trung tâm này đến văn phòng khác, gọi đến mức tự bản thân cũng chẳng muốn nghe những lời lặp đi lặp lại. Mọi cuộc hẹn hò ăn uống vui chơi bị kéo dãn, bởi Ong Seongwoo cứ hơi một tí lại có điện thoại, Kang Daniel phải cặm cụi viết lời dẫn, Hwang Minhyun ôm rịt lấy kịch bản để học thuộc còn Choi Minki và Kim Jonghyun quay cuồng trong những nhịp một hai ba bốn bốn ba hai một của đội mẫu. Cùng chuẩn bị một chương trình nhưng mỗi người lại bị phân về mảng riêng như thế, đầu tắt mặt tối được nửa tuần thôi mà cảm giác chẳng biết ai với ai nữa rồi.

“Ê Eunwoo cậu ở ban đối ngoại đúng không? Có danh sách nhà tài trợ nào không cho xin một ít? À chỗ đó đang khuyến mãi hở… Nhưng ít quá sợ người ta không thích ấy… Thôi cứ gửi nhé cảm ơn trước.” Seongwoo ăn cũng không kịp no, vội vội vàng vàng ra khỏi nhà ăn trở về phòng kí túc còn nhận danh sách của Eunwoo. Mấy cái bậc tam cấp chỗ sứt chỗ vẹo, ngay dưới mặt bê tông còn có một cái hố, không to nhưng đủ làm Ong Seongwoo đầu óc trên mây chân nhanh hơn não nhảy phóc xuống trẹo chân một cái đau điếng cả người.

Donghyun cũng vừa ăn xong đi ra, hốt hoảng:

“Anh Seongwoo có sao không?”

“Anh thấy hơi có sao đấy…” Seongwoo nhăn mày ấn ấn vào cổ chân mình. Cảm giác đau buốt lan từ cổ chân ấy lên đến tận tim, Seongwoo nhíu chặt mày lại. Dongho đứng gác gần đấy lật đật chạy ra:

“Đi trạm y tế nhé?”

Seongwoo gật đầu, Donghyun vội chạy vào nhà bếp xin một ít đá để chườm tạm cho Seongwoo trên đường đi. Dongho to, nhưng lại không cao lắm, Seongwoo thì cao ráo mảnh dẻ, nhìn cái chân dài loằng ngoằng kia kẹp ở bên người Dongho trông thảm thương vô cùng, rõ ràng Dongho khoẻ mà cõng anh lại cực kì tốn sức. Trạm y tế còn ở rõ xa, Dongho cõng đến mướt cả mồ hôi, vừa đi vừa nguyền rủa Seongwoo ăn lắm béo nần, trong những ngày bận rộn này lại còn bị sứt sẹo.

“Mày là khán giả ngồi dưới xem chương trình có phải làm gì đâu mà xoắn.”

“Tầm bậy. Tao là hộ vệ của Choi model đấy.”

Domgho cũng không phải là một con trâu mộng để cõng Seongwoo cả đường đi lẫn đường về, anh bị trẹo chân cũng không quá nặng nên sau khi băng bó xong thì chủ động đề xuất rằng Dongho chỉ cần dìu mình thôi. Hai người bám víu vào nhau mà đi về, lúc đi ngang qua khoảng sân đông nghịt những người đang hối hả, kẻ thì test nhạc, kẻ tập kịch, kẻ hùng hục tập vũ đạo thì đột nhiên thấy ngẩn ngơ, ngoại trừ những lúc xếp hàng ra, chưa bao giờ ở đây hỗn loạn, ồn ào và bừng bừng khí thế như vậy.

Quy định đối với trang phục của các sinh viên là: mặc áo gì cũng được, nhưng phải mặc quần quân phục. Daniel mặc quần quân phục xắn gấu, áo phông trắng, chân đi dép tổ ong, người mướt mát mồ hôi do hơi nóng và hơi người rẽ đám đông đi ra khi thấy Ong Seongwoo tập tễnh đang nhìn đến thất thần, theo bản năng cúi xuống xem xét chân anh.

“Sao thế?”

“Trẹo chân, hơi đau một tí.”

“Lên đây tôi cõng về.”

Daniel ngồi sụp xuống trước mặt Seongwoo.

Dongho ngạc nhiên, nãy mình cõng thì cứ như vác củi qua ba ngọn đồi, Seongwoo nằm trên lưng Daniel lại nhẹ bẫng như một cân bông. Dongho đi đằng sau nghe Daniel làu bàu, đã ốm yếu rồi còn bị thương, chẳng để ai bớt lo được.

Dongho thức thời quay lưng đi tìm Choi Minki.
.
.
.
Hwang Minhyun chàng Đường Tăng lười nhất mọi thời đại đã giả ốm trốn tập kịch về phòng tự lúc nào, lúc Daniel mở cửa ra thì hắn đang lăn lộn trên giường xem anime trong máy Jonghyun, vừa xem vừa nhai mấy que pocky đến là khí thế. Sau một hồi thề thốt, Đường Tăng mới được phép ở lại trông coi người ốm một mình để MC còn đi làm nốt việc, hắn thở dài ngồi xuống cạnh Seongwoo:

“Đau không?”

“ừ đau.”

“Khổ thân mày. Nhưng Seongwoo, mày như thế này thì làm sao đóng nam chính được đây?”

“Wtf nam chính?????” Seongwoo trợn tròn mắt, nói thật thì con người ta trải qua bao nhiêu dâu bể thì còn dần quen, chứ Ong Seongwoo gần đây ngày ngày phải tiếp những thông tin shock tận óc như thế này chỉ sợ không qua nổi. “Cái gì nam chính cơ?”

“Mày không vào xem thông báo trên facebook à? Ở trên group của Hội sinh viên đã đăng tải kịch bản và dàn cast cho VCR mở màn, nam chính Ong Seongwoo! Trên đời này có thể có nhiều Seongwoo, nhưng Ong Seongwoo thì chỉ có một người là mày thôi!”

“Từ từ…đỡ tao dậy, tao không thở nữa rồi…” Seongwoo ôm ngực. “Sao ông ấy không nói với tao?”

“Vì mày sẽ từ chối! Jisung đã nhắm đến mày từ hồi tuyển cộng tác viên cho Hội sinh viên rồi, ông ấy chê năm ông ấy đi quân sự vớ phải nam chính quá xấu mất hết cả cảm tình nên lần này nhất định phải chọn mày. Ông ấy biết mày sẽ không thích nên âm thầm chốt luôn, chà, lâu lắm mới thấy Jisung có phong thái Hội trưởng.”

Seongwoo cười méo xệch. “Giờ thì hay rồi, nam chính nhà người ta là nam thần, đây thì là nam khuyết tật…”
End #20.

Chương này là sự đền bù của mình cho quãng thời gian biến mất vừa qua 😂 thực sự thì mình không nghĩ là những gì mình viết được các cậu quan tâm và yêu mến như thế, cảm ơn các cậu nhiều nhé ❤️

 

26NNN – #19: First Date.

Ong Seongwoo tự thấy hành động của mình hơi không được đúng cho lắm, càng bộp chộp càng khiến mẹ nghi ngờ. Cứ điềm tĩnh mà nhấc điện thoại rồi chậm rãi đi lên lầu có lẽ mọi chuyện đã khác, Kang Daniel cũng có chạy mất được đâu.

Cho đến khi ông con trai đóng bộ xong xuôi chỉnh tề đi xuống, nghiêm túc chào bố mẹ ra khỏi nhà, bà Ong vẫn cứ tiếp tục tra tấn anh bằng ánh mắt mẹ biết mà thực ra mẹ không biết cực kì khó hiểu. Seongwoo bị mẹ nhìn mà nhột hết cả người, nhanh nhanh chóng chóng phi ra ngoài đóng sập cửa lại.

Daniel đợi anh ở đầu ngõ vì anh nói nếu vào đến trước cửa nhà rồi dừng xe không phải là rút dây động rừng à. Kang Daniel buồn cười bảo, có phải nhân tình của nhau đâu mà sợ bị bố mẹ phát giác.

Một câu nói làm cả đường đi Seongwoo trầm ngâm.

Daniel chở Seongwoo theo lộ trình đã định sẵn của cả hai: đi uống trà đá chém gió một chút sau đó thì vào quán net chơi đến mười giờ tối thì về nhà. Daniel đã chắc mẩn rằng nói chuyện với Seongwoo thì sẽ đến đêm, nào ngờ anh lẳng lặng ngồi nghịch điện thoại.

“Ong Seongwoo.”

“Ừ.”

“Có muốn ngẩng mặt lên nói chuyện một tí không?”

“Cúi mặt cũng nói được.”

“Anh ăn cơm rồi mới đến đúng không?”

“Ờ.”

“Cơm ngon không?”

“Ờ có.”

“Tôi ngon không?”

“Ờ c…cái khỉ gì vậy?” Seongwoo cau mày nhìn lên. Daniel nhăn nhở cười vì vừa bẫy mèo thành công, giơ tay vò đầu Seongwoo một cái thật mạnh. Không biết vì ngượng hay vì giận, anh hất tay Daniel ra, hét lên:

“Bỏ ra!”

“Hôm nay anh làm sao đấy hả Ong Seongwoo???” Daniel khó hiểu nhìn cái người cũng đang mờ mịt nhìn lại mình kia, Seongwoo cứ như trôi dạt từ thế giới khác đến đây, ngơ ngác, trống rỗng và có chút tủi thân, cứ như một chú mèo ướt nước mưa vậy. Daniel không nhịn được lại thò tay ra, vỗ nhè nhẹ lên đầu Seongwoo. Anh dường như không muốn đụng chạm gì cả, đứng lên bỏ ra ngoài.

Hai người đang ngồi ở cổng ngoài công viên, mặc dù lúc vẫn còn ở trên khu quân sự Daniel đã thắc mắc là ra công viên để cây cối tranh nhau ô xi với mình à. Giờ thì hắn lại phải lật đật chạy theo Ong Seongwoo đang xăm xắm đi vào rừng cây ấy, hùng dũng tiến tới chỗ cho thuê ván trượt patin sáng quắc một góc trời kia.

Thuê xong thì anh cũng hối hận khôn nguôi, làm gì biết đi mà bày đặt. Seongwoo chênh vênh trên cái ván trượt, đến đặt chân cũng sai vị trí. Daniel thở dài, cúi xuống chỉnh lại tư thế cho anh.

Từ góc nhìn của Seongwoo chỉ thấy một quả đầu màu vàng sáng – Daniel nhuộm từ lần về nhà trước và vì thế nên lúc nào cũng phải đội mũ sùm sụp để che. Kim Jaehwan từng khinh bỉ rằng nếu nhuộm tóc mà phải giấu thì chẳng thà đừng nhuộm còn hơn.

“Tôi tự làm được.”

“Anh có biết làm quái đâu.” Daniel đứng dậy, cao lớn che khuất cả những bóng đèn sáng chói mắt đằng sau, đổ dài bóng đen lên mặt Seongwoo. Không biết có phải tại đứng giữa những ngọn đèn, và ánh mắt của Daniel nồng ấm quá hay không mà Seongwoo lại thấy hơi đau tim một chút.

Thôi thì mình với cậu ta cũng có phải tình nhân thật đâu, không việc gì phải buồn cả. Seongwoo tự nhủ với mình như thế, rồi giơ chân đá tay bắt Daniel dạy mình trượt patin bằng được.

Đến khi Seongwoo chơi chán rồi thì trời cũng đã tối thui, tháp đồng hồ ngân nga điểm mười tiếng. Anh thở dài, xem ra không thể bắn Pubg và chơi vài trận LOL được rồi.

Daniel chở Seongwoo về nhà, vẫn thả anh ở đầu ngõ. Seongwoo được chơi bời vui vẻ, mặt đã không còn u ám như lúc mới đi nữa, anh cười cười chào tạm biệt Daniel. Chưa kịp quay lưng đi về đã nghe tiếng người kia gọi giật lại:

“Seongwoo!”

“Ừ?”

“Rất vui vì first date của chúng ta.” Nói xong thì rồ ga đi thẳng, để lại mình Seongwoo trơ mắt với một câu mà còn có sức công phá hơn cả vụ nổ Big Bang kia.

First date???
.
.
.
Đến khi quay lại khu quân sự thì một tỉ tám trăm triệu thứ chuyện đã xảy ra.

Đầu tiên là Hội trưởng Hội sinh viên Yoon Jisung đã mò lên tận trên khu quân sự để quát tháo về chuyện đêm ca nhạc được tiến hành quá lề mề, các tiết mục thì bừa khứa chẳng ra đâu vào đâu. Hwang Minhyun tuyệt vọng gào khóc cầu cứu Jonghyun nhưng không thể lay chuyển được quyết định của trưởng câu lạc bộ âm nhạc nghệ thuật Ha Sungwoon, anh chàng tuyên bố sẽ đóng Tân Tây du kí phiên bản nhạc kịch và Đường Tăng chắc chắn phải là Minhyun. Quá trình casting những vai còn lại vẫn đang diễn ra, một bạn nữ nào đó bên trung đội 21 đã giành được vai Trư Bát giới còn nghe đồn Tôn Ngộ Không được nhắm cho Kim Sanggyun rồi.

Dongho đã bị truất quyền Đại đội trưởng trơ mắt nhìn cái tên Choi Minki được ghi vào danh sách model cho fashion show mở màn đêm diễn, ngày ngày mang sữa chua cho còn nhìn thấy con nhà người ta dắt tay, ôm eo bạn nữ khác mà cũng chỉ dám nuốt lệ ngược vào trong lòng. Đến Kim Jonghyun thân là Đại đội trưởng đương nhiệm còn không thể chống lại ánh mắt rực lửa của Jisung, mím môi cam chịu để tên mình cũng nằm trong danh sách model. Nghe đồn Hwang Minhyun nghe tin xong thì phát điên rồi.

Shock nhất vẫn là Daniel, trở lại khu quân sự mới biết mình đã bị một thế lực siêu nhiên nào đó ghi tên trở thành MC của show.

Thôi xong.

Ong Seongwoo mặt không biểu tình nhìn tờ danh sách đăng kí biểu diễn, thầm thở dài chắc mẩn có mỗi tiết mục song ca của Kim Jaehwan và Jung Sewoon là hoàn toàn tự nguyện.

Rồi không biết đêm diễn thành cái gì.
End #19.

Chào các cậu ^^
Thật ra mình đã viết trở lại được khoảng 1 tuần nay nhưng giờ mới xong cái này… và mình không biết mình có đạt được dự định 26 chương hay không nữa, mình lan man quá…