SOLITAIRE – #5.

“Aish!”

Ahn Hyungseob hét lên khi có một chiếc xe máy phóng nhanh vượt ẩu tạt qua làm ướt đôi giày trắng tinh cậu mới mua. Cậu vẫn còn chưa hết cáu vì sáng nay quên mất không nhờ mẹ là quần áo, chiếc áo cậu đang mặc nhăn nhúm như một cái giẻ khô, trời còn mưa không hẹn trước làm cái giẻ khô ấy biến thành giẻ ướt lau nhà thực sự. Lúc nãy ở trong lớp, khi làm bài kiểm tra môn Xã hội học đại cương, lúc bước ra khỏi phòng rồi cậu mới phát hiện mình đã làm sai phần khẳng định, vì thế mà dù Hyungseob có giải thích chuẩn chỉ đến đâu, số điểm cao nhất cậu đạt được cũng chỉ có thể là 5 điểm. Mà đến tận năm cuối rồi Hyungseob vẫn chưa qua nổi Xã hội học đại cương, cậu cũng chưa thể hiểu như thế là tại sao nữa.

Một ngày tồi tệ đến tận lúc kết thúc, Hyungseob đau khổ nghĩ.

Đến khi Hyungseob chợt nhớ ra hôm nay là ngày idol của cậu ra mắt photobook chia ver thành viên, thì Hyungseob biết tất cả mọi thứ mới là sự khởi đầu.
.
.
.
Điều đáng sợ nhất của việc làm fan boy là gì? Đối với Hyungseob, mỗi lần cậu len lỏi vào giữa đám đông đang tranh nhau những slot cuối cùng của photobook, cậu chỉ sợ động chạm vào người chị nào đó, và thế là xong, Hyungseob sẽ bị đuổi ra ngoài vì tội sàm sỡ người khác nơi công cộng, đúng là đã không được con gà lại còn mất nắm gạo.

“Cậu ơi… Cho tớ đi qua với… Á nè! Cậu có biết tay cậu đang động vào mông tớ không hả?” Hyungseob giật nảy mình lên nhìn cô gái đang cố chen lên trước mình. Cô gái lập tức rụt tay lại hối lỗi, còn cậu nhân cơ hội ấy rút ngay lấy cuốn photobook cuối cùng của thần tượng Park Woojin nhà mình.

Cảm giác hài lòng bao trùm toàn bộ con người Hyungseob, ít ra hôm nay còn có một chút may mắn, cậu nghĩ. Tuy nhiên khi chen được ra bên ngoài quầy thu ngân thì Hyungseob biết mình sai rồi.

Quyển photobook trên tay cậu đã biến mất lúc nào thần hay quỷ biết mình cậu không biết. Dáo dác đảo mắt xung quanh, Hyungseob tuyệt vọng, hay lắm, giờ thì có lục lên trời cũng không kiếm ra được một quyển photobook nào nữa. Dạo này Woojin nổi tiếng hơn trước – có lẽ tại chụp chung bộ ảnh với Lai Kuanlin và Jin Haejung, một nữ diễn viên mới đang rất nổi tiếng, goods offical của cậu ấy bán ra cũng nhanh hết hơn rất nhiều, làm Hyungseob cực kỳ phiền não. Cậu vốn dĩ là kẻ lười biếng không thích bon chen, từ khi nào đã phải dấn thân vào con đường giành giật đến những slot cuối cùng của photobook cơ chứ.

Quả thật như định luật bánh mì phết bơ mà Murphy đã phát biểu, nếu một chuyện tồi tệ có thể xảy ra thì nó sẽ xảy ra vào thời điểm tồi tệ nhất có thể, mưa vừa tạnh lúc cậu bước vào cửa hàng giờ lại rơi, và Hyungseob lại vừa phát hiện ra mình đã để quên ô ở trạm dừng xe bus mất rồi.

Ôi cái ngày điên loạn này…

Tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên không ngừng, Hyungseob cười méo mó, haha, thôi được rồi đã xui thì xui đến tận cùng đi.

“Seonho à?”

.

.

.

“Thế à, vậy thì thôi. Học hành cẩn thận nhé, cúp đây.” Kuanlin tắt điện thoại, thở hắt ra một cái. Từ sau khi Yoo Seonho đi nước ngoài về thì họa hoằn lắm mới đến tìm cậu được một lần, còn lại cứ biến mất hút ở nơi nào không biết. Ngày xưa không canteen đài truyền hình, tạp chí nào thiếu bóng Seonho thì giờ đây chỉ còn mình Lai Kuanlin thỉnh thoảng ngẩn ngơ nhìn về vị trí bên trong cánh gà như một thói quen, rồi lại buồn buồn khi vị trí ấy trống trơn, lạnh ngắt.

Lee Daehwi bảo, đây chính là bệnh của những kẻ tương tư.

“Cậu thì biết gì mà nói. Vắng nó tớ cảm giác mình thoải mái hẳn ra.” Kuanlin hỉnh mũi nhìn, Lee Daehwi bên cạnh lại cười cười, đồ ngốc, nếu như cậu thoải mái thì từ nãy đến giờ cậu đã không đi lại khắp phòng chờ đến mười lăm lần.

“Ôi cũng chẳng biết ai mắc bệnh tương tư ở đây nữa.” Woojin cười cười. “Bae Jinyoung mới đi vắng có hai ngày mà đã khóc lên khóc xuống trong điện thoại rồi.”

“Ít ra thì bọn em công-khai.” Daehwi liếc Woojin, nhấn mạnh. “Còn anh và Lai Kuanlin, thì là cầu mà không được. Lêu lêu.”

Woojin cứng họng chẳng biết nói gì, chỉ đẩy đẩy Daehwi lên trên xe tránh nó lại tiếp tục nói trúng tim đen của mình. Ahn Hyungseob sau hôm ấy có gửi ảnh qua kakao talk cho Woojin thật, nhưng rồi thì liên tục lấy lí do mình cần chỉnh sửa ảnh nên sẽ nhắn lại cho Woojin sau, bảo thế mà rồi mất hút, nhắn tin chẳng thấy trả lời gì cả. Mấy lần Woojin định gọi thẳng, nhưng như thế thì mất giá quá, vả lại, gọi thì biết nói gì bây giờ?

Nên một tháng trôi qua, ngoại trừ việc trông đợi tuần sau Hyungseob sẽ đến tham gia buổi kí tặng, Woojin chẳng biết bao giờ mới gặp được cậu ấy nữa.

“Ê nhìn kìa! Kia có phải là Ahn Hyungseob và…Yoo Seonho?”

Daehwi thốt lên, và ngay lập tức cả ba đứa cùng quay lại nhìn. Qua những giọt mưa đang vỗ nhè nhẹ vào kính xe, hai hình bóng bên kia đường cho dù có cháy thành tro chúng nó cũng (chưa chắc) nhận ra, chính là nhiếp ảnh gia Ahn và Yoo thiếu gia.

Seonho nhân lúc Hyungseob không để ý, ngoạm một phát hết nửa cái hot dog của cậu. Hyungseob ngỡ ngàng hai giây rồi hét lên như bị cướp mất một đống vàng, lập tức cho nửa còn lại vào miệng nhai lấy nhai để, rồi đuổi theo cậu Yoo đang tung tẩy cười đùa đằng trước. Cái ô trên tay vì bị gió bạt mà dựng ngược lên, nhưng hai người không quan tâm, vẫn tiếp tục vừa rượt đuổi vừa cười đùa.

Woojin thì vẫn bình tĩnh nhìn, Ahn Hyungseob kia cười cứ như ông bố chăm con trai, lại còn xoa đầu Seonho cưng chiều như đứa em nhỏ của mình vậy, không có gì đáng lo cả. Tuy nhiên Lai Kuanlin bên cạnh thì không, từ lúc bàn tay của Hyungseob đặt lên mái tóc vương đầy những giọt nước li ti của Seonho, cậu ta đã muốn phá trần xe mà tông ra ngoài rồi.

“Ôi, thế mà có đứa cứ suốt ngày không yêu, ghét cái mặt đấy, thằng nhóc ăn no lại nằm, rồi thì càng đi xa càng khuất mắt.” Daehwi dùng đùi đá nhẹ đùi Kuanlin một cái. “Giờ thì vui vẻ chưa, thằng nhóc bám càng người khác rồi, không phiền Lai thiếu nữa nhé.”

Rồi thì Daehwi im lặng, tủi thân nhắn tin cho Jinyoung đang ở nơi xa, rằng anh ơi anh biết không, em trêu một tí thôi mà thằng mặt liệt nó lườm em cháy đen thui rồi.

Bae Jinyoung nhắn lại ngay lập tức, ai bảo nó trồng nhiều giá quá, giờ thì đem ra mà xào thịt bò…
End #5

 

SOLITAIRE – #4.

Đến lúc xong xuôi rồi, xem qua ảnh một lượt Hyungseob mới phát hiện ra một lí do nữa làm cho mình hôm nay chụp ảnh thiếu tự nhiên.

Không chỉ có ánh mắt của Park Woojin, mà còn có cả ánh mắt của Lai Kuanlin.

Cứ những bức ảnh nào mà cậu ta nhìn thẳng vào máy ảnh là Hyungseob phải bỏ, bỏ hết mặc kệ chuyện hai kẻ bên cạnh trông đẹp đẽ và thu hút đến mức nào. Bởi, làm gì có ai dám trưng ra trước công chúng những bức ảnh mà chàng celeb trong đó trừng mắt như sắp rớt cả tròng ra ngoài như thế?

Hyungseob liếc mắt nhìn Kuanlin lúc này đang ngồi nghỉ bên cạnh Seonho. Mặt cậu ta cứ khó đăm đăm nhìn thấy mà ghét. Và Hyungseob cảm giác như cái sự ghét bỏ này nhắm thẳng vào mình, mỗi khi Seonho ngửng lên thấy Hyungseob đang nhìn sẽ vẫy tay cười toe toét, mặt Kuanlin cứ theo đó mà đen dần đi.

“Hyungseob đang nhìn gì thế?”

“Giật cả mình. Woojin-ssi đang làm gì vậy? Sao cả hai người đều chưa về?”

“Đằng nào lịch trình hôm nay cũng chỉ có thế này. Tôi đang chờ Kuanlin nói chuyện xong với Seonho rồi cùng nhau đi về. Hyungseob được về nhà chưa? Mà xưng hô bình thường đi, trịnh trọng quá tôi không quen.” Woojin vẫn không hài lòng lắm với việc gọi tên Hyungseob, đáng lý ra cậu phải tự giới thiệu tên mình mới đúng, mình lại phải biết qua người thứ ba như thế thật không thoải mái chút nào. Hyungseob nhìn Woojin, lòng chợt bật ra một câu cảm thán.

Trông lầm lì như Park Woojin mà cũng có lúc nói được câu dài phết.

“Ồ, tưởng là sau đó Seonho với Kuanlin đi ăn? Thằng bé vừa bảo tôi mà?”

“Tôi cũng chả biết.” Woojin lắc đầu. “Nhưng xong rồi kìa.”

Woojin nhìn Kuanlin đang lững thững bước về phía mình, hít một hơi rồi dúi vào tay Hyungseob mẩu giấy. Bằng điệu bộ tự nhiên hết mức có thể, Woojin làm ra vẻ như mình chỉ đang nói cho có:

“Đây là số điện thoại của tôi. Từ số điện thoại có thể tìm ra facebook và instagram. Hyungseob có thể về gửi cho tôi đống ảnh vừa nãy không?”

“Khỏi cần, giờ tôi share qua drive cho cậu cũng được nè. Đọc cho tôi emai…”

“Tôi bận lắm.” Mặt Woojin nghiêm túc, cậu chàng đưa tay lên vỗ vai người đối diện. “Tôi không mở email ra đâu, cứ gửi cho tôi đi, nhé. Tôi về đây.”

Rõ ràng vừa bảo giờ về nhà không còn lịch trình gì nữa cơ mà?

.

.

“Ê xúc xích, đi ăn dồi nướng không?”

“Tưởng mày gọi tao đi ăn xúc xích. Gọi về nhà đi, nhớ đi qua plaza rồi rẽ vào chỗ cầu thang bộ nhé, bên ngoài đang có nhiều sasaeng lắm.”

“Rồi. Đờ mờ cứ làm như kiểu tao với mày yêu nhau ấy mà lén lén lút lút.” Woojin phì cười, đưa tiền ra trả cho người bán hàng rong đang đứng sau làn khói mịt mờ tỏa lên từ vỉ dồi nướng, teokbokki, chả cá,… các kiểu. “Hay là sợ đại gia nhà mày biết?”

“Tao sợ đếch gì. Nó chẳng biết thừa mày là bạn thân của tao.” Park Jihoon ở đầu dây bên kia xì một cái rõ dài, khiến cho Woojin bật cười. Làm theo đúng lời thằng bạn, đi thang bộ lên tầng hai rồi Woojin mới dám dùng thang máy.

Park Jihoon và Park Woojin ngày xưa từng thực tập trong cùng một công ty. Tuy nhiên cuối cùng Woojin debut, Jihoon vì bị chèn ép mà đổi sang công ty khác, cũng thôi không mơ làm idol nữa. Trên bước đường trở thành diễn viên, nó vô tình gặp được Kim Samuel. Những tanh tưởi và dơ bẩn trong ngành này, trong sự đấu đá nhau để nổi tiếng, Jihoon không cần thực nghiệm qua nhiều, vì Samuel.

Mặc dù đồng thời nó phải đối phó với một vài sự đấu đá khác.

“Nè mày có nhớ cái cậu nhiếp ảnh gia hay chụp đen trắng với cận mặt cho Cosmos không?”

“Sao?”

Woojin biết thằng kia đang nói đến ai. Nó mở nắp bia, khà một cái.

“Tao cầm máy ảnh của nó chụp Samuel. Cũng chả có ý gì đâu, tại vì tao có hứng nên mới thế, vả lại cái ảnh tối thui. Nhưng thằng nhóc đó ý, nó cứu sáng ảnh rồi còn chỉnh lại cho tao, gửi qua email nữa chứ. Rảnh rỗi vãi cả luôn thực sự.”

“Hyungseob tốt bụng mà.” Woojin cười cười. “Lại còn đáng yêu.”

“Đùa tao đấy à??” Jihoon trợn mắt. “Đã làm quen được rồi? Nè tao bảo thật hẹn hò với nhiếp ảnh gia và stylist chính là hai quả được ăn cả ngã về không nhất trên trần đời này, yêu đương thì đẹp đẽ nhưng chia tay rồi mà gặp lại nhau là ăn hành luôn. Đấy như ông Daniel ý, đi sự kiện khoác tay nữ diễn viên thôi mà hôm sau Ong Seongwoo cho ảnh mặc quần đùi đi tổ ong ngay.”

“Thế còn mày thì sao? Nghe đồn Samuel đang có tình nhân mới à?”

“Ôi tao cũng chẳng quan tâm.” Tung một miếng gà viên lên cao rồi đớp lấy, Jihoon nhai nhồm nhoàm không màng hình tượng, nhìn Woojin mà thở dài. “Dù sao thì tao cũng cảm ơn hắn đã nâng đỡ tao. Và tao cũng chỉ là một người hơi đặc biệt thôi, được chú ý và săn sóc công khai hơn người khác, chứ chưa chắc đã là last man standing. Hẹn hò yêu đương trong cái ngành công nghiệp phức tạp như thế này, ai biết ngày mai thế nào mà lần cơ chứ?”

Kim Samuel không chỉ có một mình Park Jihoon là người yêu, cũng chẳng bao giờ hứa hẹn điều gì hết. Jihoon cũng tự biết mình là ai và mình cần gì, thôi thì đi được đến đâu thì đi, huống gì cậu cũng tin cho dù thế nào đi nữa Samuel cũng sẽ không bạc đãi cậu.

Nhưng mà thỉnh thoảng thì, Jihoon cũng sẽ hơi đau lòng một chút.

.

.

.

“Dừng lại ở đây được rồi.” Kuanlin mặt liệt muôn năm không đổi, máy móc quay sang nói với Seonho. Cậu gật nhẹ đầu:

“Về nhé. Từ ngày mai em không đến tìm anh được, thoải mái một chút, lâu lắm rồi em không thấy anh cười trên truyền hình.”

“Cậu đi đâu à?”

Kuanlin thực ra rất mong chờ mỗi lần Seonho nói bận không đến tìm mình được, nhưng khi cậu ta không đến thật, cậu lại cảm thấy có phải cuộc đời mình đang thiếu đi cái gì đó không. Hơn nữa Seonho mà đi thì đi biệt, không bao giờ nhắn tin hay gọi điện gì cả, trở về rồi cũng cứ đùng đùng mà đến thôi. Đôi lúc Kuanlin trịch thượng hạch sách được với cậu thì thấy như mình nắm được Seonho trong tay, nhưng đôi lúc lại cảm giác, Yoo Seonho như một hạt nắng, một cơn gió, chỉ dừng lại để đùa bỡn mình thôi, còn đã đi là sẽ đi luôn, chẳng bao giờ quay trở lại.

“À, đi nước ngoài nửa tháng.”

“Ừ.”

Không khí đột nhiên rơi vào im lặng. Kuanlin luống cuống không biết làm sao khi nhìn thấy gương mặt Seonho nửa sáng nửa tối đang trầm ngâm nghĩ ngợi điều gì đó. Khẽ chọt vào bắp tay cậu một cái, Kuanlin lắp bắp:

“Thực ra…ừm…cậu có thể trực tiếp thấy tôi cười…ừm…nếu cậu đi sớm về sớm.”

Seonho phì cười, gật đầu rồi vẫy tay chào Kuanlin khiến cậu càng luống cuống hơn, lúc bước ra khỏi xe còn bị đập đầu vào thành xe. Seonho nhìn theo mãi đến khi Kuanlin khuất bóng, nụ cười biến mất, chỉ còn lại tiếng thở hắt ra.

Làm anh thất vọng rồi, đi sớm thì đúng nhưng không có về sớm đâu…

End #4.

 

SOLITAIRE – #3.

“Có cái gì mà phải thốt lên như thế?” Seongwoo chau mày, anh đang bận tìm quần áo cho Woojin. Người con gái đã ăn mặc cancer như thế thì chắc chắn thằng nhóc này cũng không thể thoát khỏi số phận – tay Seongwoo đang chạm vào một cái quần bò màu xanh lá cây rồi.

“Không có gì đâu.”

“Không có gì cái beep.” Seongwoo nhếch miệng cười. “Hôm trước mày say khai với anh là mày thích Park Woojin.”

“Em đâu có bảo thế!”

“Thật. Thích anh mở ghi âm cho nghe không? Anh ghi lại hết rồi!”

“Em…”

“Á đù thế là thích thật à? Anh chỉ hỏi vu vơ thôi mà!” Seongwoo làm như mình không biết gì, thò tay lấy một cái áo đỏ, cắt cho nó rách tơi tả, rách tùm lum. Trong khi Hyungseob vẫn đang đỏ mặt đứng trân trân ra đó, anh lấy nốt một cái áo khoác ngoài (cũng rách) rồi dúi tất cả vào tay Hyungseob.

“Thôi, chuyện bình thường trong giới mà. Có cái quái gì đâu mà xấu hổ cơ chứ. Đi đưa quần áo cho người ta đi này.”

Hyungseob định phản bác Seongwoo, nhưng đột nhiên chuông điện thoại của anh ấy reo lên, và cậu thì chẳng còn cách nào khác ngoài việc mang mớ thảm họa ấy ra đưa cho người đang được trang điểm ngoài kia.

“Của cậu này.”

“Ồ, cảm ơn nhé.” Woojin liếc mắt sang, thấy đó là Hyungseob thì nở một nụ cười nhẹ. “Hôm trước tôi chưa nói chuyện với cậu được bao nhiêu cậu đã bỏ đi rồi, Pétillantmoineau ạ.”

“Hôm đó tôi có việc bận.” Hyungseob cười gượng rồi đưa tay lên gãi đầu. Này sao cậu ta còn nhớ được cả cái tên dài ngoằng ấy thế nhỉ? Hyungseob đã cố tình đọc tên fansite của mình để còn up lên twitter, đồng thời cũng để Woojin không quá để ý đến mình, hai người làm cùng một giới, thỉnh thoảng sẽ chạm mặt nhau, một sinh viên nhiếp ảnh đầy triển vọng đi làm master fansite cho một idol nghe thôi Hyungseob đã thấy có mùi gian tình rồi. Lấy cớ mình còn phải đi kiểm tra máy ảnh, cậu ngay lập tức chào Woojin rồi đi mất.

.

.

“Ai ui!”

“Ôi, xin lỗi!” Hyungseob luống cuống khi thấy cái thân dài ngoằng kia đang nằm lăn quay ra đất. Cậu còn cuống hơn nữa khi phát hiện ra người kia đang mặc đồng phục. Có đứa trẻ nào không phải celeb mà có thể nghênh ngang dạo từ hậu trường này sang hậu trường kia ngoài Yoo Seonho?

“Em không sao.” Thằng nhóc nhăn nhở cười.

“Đi từ trường đến đây à?” Hyungseob buột miệng hỏi, rồi chợt nhận ra mình giống như đã nói hớ. Cả cái studio này biết – không, cả cái giới này biết Lai Kuanlin được Yoo Seonho bao dưỡng – đến một kẻ cả tháng chỉ đi chụp ảnh cho tạp chí hai lần như Hyungseob còn biết chuyện nữa là, nhưng chẳng ai dám nói ra một lời nào.Cậu chỉ muốn tự tát vào mặt mình một cái thôi.

“Vâng.” Thằng nhóc ấy vẫn mỉm cười. Điều này làm Hyungseob thấy thoải mái. Thật ra có thể vì Seonho vẫn còn là trẻ con nên cách nó đối xử với người khác không giống như kiểu của mấy lão đại gia lắm tiền. Ừ, may mà nó là một thằng nhỏ chứ không phải là một bà cô già nhăn nheo hay một ông chú bụng bia. “Em mới đến thôi, chưa kịp ăn gì cả. Anh Hyungseob có gì ăn không?”

“Em còn nhớ tên anh cơ à? Anh cũng chưa ăn, nhưng lát nữa anh phải chụp rồi.”

“Em nhớ hết tên mọi người ở đây mà. Anh phải chụp cũng kệ anh, em đói màaaaaaaa”

Seonho cao hơn Hyungseob, muốn túm lấy tay của cậu nó phải cúi xuống, cả thân người cao ngòng lắc lắc nũng nịu. Seonho rất dễ thương, miệng tươi rói, Hyungseob rất nhanh không còn một mảnh giáp, phải theo nó xuống dưới canteen của tòa nhà mua tạm cái gì lót bụng.

“Em chỉ ăn một ít thôi.” Seonho xoa xoa tay. “Lát nữa anh Kuanlin chụp ảnh xong em còn phải đi ăn cùng với anh ấy nữa.”

Hyungseob biết sức ăn của Seonho khá lớn nên lúc nãy đã lỡ tay lấy 3 cái hambuger và một hộp pizza với hai cốc coca cỡ bự, giờ thì hơi chợn. Thằng bé mà ăn bằng này thì còn đâu bụng đi ăn cái khác nữa.

Thế mà thằng nhóc đó vẫn giải quyết hết trong sự thòm thèm. Hyungseob thầm nghĩ trong lòng, may mà bố mẹ nó giàu, chứ rơi vào nhà Hyungseob thì chắc cả nhà cùng dắt nhau ra đường bứt rau dại về cho nó ăn trừ bữa luôn quá.

“Sao em biết tên anh?”

“Vì anh nổi tiếng trong đám sinh viên nhiếp ảnh mà, không phải sinh viên nào cũng đủ trình độ đi chụp ảnh tạp chí như thế này đâu. Họ còn đồn anh chắc suất có việc làm trong Cosmos sau khi ra trường ấy chứ.”

“Ồ…”

“Anh ồ cái gì mà ồ. Em có một ông anh họ, cũng là nhiếp ảnh gia, nhưng chụp chán quá nên có nâng đỡ thế nào cũng vẫn là rác. Cuối cùng thì đổi nghề rồi.” Seonho thấy Hyung seob vẫn còn một miếng Pizza thì thò tay sang thó luôn. “Nên em thích nhìn những người như anh, lúc anh chụp ảnh đẹp trai lắm.”

Hyungseob suýt nữa thì cười phun hết cả thức ăn trong miệng ra. Đó giờ ai cũng khen cậu trông dễ thương, đáng yêu, dễ gần, mỗi thằng nhóc này khen cậu đẹp trai. Hyungseob thò tay qua xoa đầu nó, nhìn nụ cười của nó mà cảm thấy, ồ, hóa ra Yoo Seonho thật là đáng yêu chết đi được.

Lúc Hyungseob lên đến studio thì đã muộn mười lăm phút. Đạo diễn hình ảnh đang chửi  cậu ỏm tỏi lên bằng một tỉ tám trăm triệu thứ tiếng, tuy nhiên sau khi nhìn thấy Seonho lấp ló đằng sau cậu, lại còn đang cùng nhau chơi trò đoàn tàu anh trước em sau thì lập tức im lặng, nhẹ nhàng gọi Hyungseob vào chụp ảnh.

Cả buổi chụp này Hyungseob chẳng thấy tự nhiên tí nào.

Một phần là vì tức cười quá. Woojin và cô nàng kia trông đã thảm rồi, Kuanlin cũng thảm không kém với cái áo khoác tím rịm và cái áo trong họa tiết da báo nhìn như quả áo yếm, phối cùng quả quần màu mận chín rách lên rách xuống. Trông ba bọn họ như một tổ hợp cái bang vậy, chẳng ra đâu vào với đâu. May mà chủ đề hôm nay không phải là high fashion, ảnh này cũng không phải là ảnh trang bìa, nếu không thì cho dù có bán được nhiều đi nữa nó vẫn là số báo tức cười nhất lịch sử. Hyungseob vừa bấm máy vừa nở nụ cười mỉm liên tục, có lúc suýt bật ra cười thành tiếng. Tí nữa chỉnh ảnh sẽ mệt với cái đống mà Seongwoo vừa tạo ra này đây.

Hyungseob ngước mắt lên nhìn ba người, nói: “Một tấm nữa!” rồi chợt khựng lại.

Woojin đang nhìn cậu bằng một ánh mắt dịu dàng long lanh, nhìn say đắm, rồi khẽ chớp một cái.

Hyungseob than thầm, xong rồi.

Bối rối đưa máy ảnh lên bấm bấm liên tục, Hyungseob bối rôi vô cùng bởi trong những giây cuối cùng này, Park Woojin cho dù làm mặt lạnh hay cười mỉm, cười rạng rỡ đều nhìn thẳng vào ống kính máy ảnh, thủy chung không rời.

Ôi cứ như là bị thả thính vậy.

End #3.

Mình không nhớ là hồi trước đã đăng đến chương thứ bao nhiêu, hình như 3 hay 4 gì đó, nên cứ đăng đến 3 trước vậy :))

 

SOLITAIRE – #2.

Woojin là một idol không nổi không chìm, không có quá nhiều người thích nhưng tuyệt đối không phải là trung tâm hứng đá của vũ trụ. Chừng đó là đã quá đủ cho cậu có một túi tiền rủng rỉnh, lại còn có một lịch trình rộng rãi, nhiều kẻ mơ mà không có được. Tự Woojin cũng biết mình không phải là người có gương mặt đẹp trai quên sầu nên tài năng đến đâu thì đời cũng vẫn vậy, cậu cố gắng chăm chỉ hết khả năng của mình chứ cũng không rảnh và không ngu để tranh giành đấu đá với người khác hay xài chiêu bỉ ổi để nổi tiếng.

Như  bao celeb khác, Woojin cũng có một ID twitter cá nhân, thường dùng để đi like dạo hoặc lưu ảnh mà các master fansite chụp mình. Ngay sau hôm biết nhiếp ảnh gia Ahn là một trong những master fansite của mình, lại cũng không nhỏ, cậu lập tức về mở twitter ra xem. Từ twitter thì lần ra instagram, nhưng instagram của Ahn cũng chẳng có gì ngoài dòng bio Pétillantmoineau, những bức ảnh chụp Woojin, chụp những nơi mà cậu ấy đến. Woojin thầm thở dài, cũng đúng, thường thường đã là master fansite thì chẳng có mấy người để lộ danh tính của mình ra bên ngoài, nhưng đến lộ danh tính cho idol biết cũng không chịu thì Ahn là người đầu tiên mất.

“Ê nè anh đang làm cái gì đấy?”

Thằng nhóc Lai Kuanlin thả người cái bịch xuống cạnh Woojin. Nhóm nhạc của chúng nó là một thể loại điển hình của “XYZ và những người bạn” khi mà Kuanlin là người nổi tiếng nhất nhóm – vì sự đẹp trai của nó, vì nó rap cũng rất hay, và vì cái gì thì ừm, ai cũng biết rồi đấy.

“Xem ảnh của fansite chụp thôi. Hôm nay em không đi hẹn hò à?” Woojin lăn một vòng, nằm duỗi thẳng người ra. Trần nhà bằng gỗ có những đường vân uốn lượn như đang quay quay trong đầu Woojin, vẽ ra những nét cong đẹp đẽ. Nhìn sang Kuanlin, Woojin biết là mình hơi lỡ miệng khi mặt thằng nhóc kia đang hơi tối lại.

“Là đi hành xác!”

“Rồi rồi, hành xác. Nay không đi hành xác à?”

“Thằng nhóc chết bầm ấy đang ôn thi, bảo là tạm thời không gặp nhau một tháng.” Kuanlin vẫn giữ cái vẻ mặt sầm sì, không biết là vì không được gặp “thằng nhóc chết bầm” một tháng hay là vì Woojin nhắc đến nó nữa.

Thật tình thì ban đầu, chính công ty đã đẩy nó vào con đường này. Từ đầu đến cuối Kuanlin đều ngơ ngác như lạc trong cơn mơ, đến lúc nó tỉnh ra thì phát hiện Yoo Seonho đã trở thành “đại gia bao nuôi” nó từ đời nào mất rồi. Kuanlin cảm thấy một thằng trai vai năm thước rộng thân mười thước cao như mình mà phải như thế thì thật là nhục nhã! Nó quyết chí tỏ thái độ lạnh nhạt với Seonho. Nhưng tên học sinh trung học kia lúc nào cũng vẫn cứ nhăn nhở cười, chỉ cần rảnh một cái – mà thật ra lúc nào nó cũng rảnh – là sẽ ngay lập tức đến đeo bám Kuanlin. Nghe thì kể cũng buồn cười, rõ ràng là Kuanlin “được bao nuôi” mà không phải đu bám chàng đại gia đẹp trai nhỏ tuổi, mà được chàng ngày ngày mua pizza, gà rán, trà sữa đến cho, còn ngồi kè kè như vệ sĩ bảo kê vậy. Riết rồi nổi tiếng như thế, đẹp trai như thế, Kuanlin cũng không kiếm nổi lấy một người nào dám dũng cảm đứng ra thả thính, vì, con trai thị trưởng ngày ngày kè bên, ai dám mon men đến thì đúng là gan to bằng trời.

Thật ra thì Woojin thấy Seonho cũng chẳng quá đáng. Nó bám theo Kuanlin đến mọi nơi thật, nhưng cũng chỉ ngồi lặng lẽ một chỗ nhìn thằng nhóc kia làm việc. Vả lại không ai dám tiếp cận Kuanlin vì sợ uy nhà Seonho chứ nó cũng chẳng nói gì về chuyện cấm Kuanlin hẹn hò yêu được ai cả, cực kì thoải mái. Thậm chí Woojin có lần chụp ảnh, mắt liếc ra hậu trường thì thấy Seonho nhìn Kuanlin không chớp, ánh mắt của nó khiến cho Woojin có chút  hâm mộ.

Làm sao có thể nhìn người khác bằng ánh mắt dịu dàng long lanh  như thế được nhỉ? Thế mà thằng Kuanlin có thể không đổ sao?

À mà cũng có khi là Kuanlin không biết, vì ngay lúc đèn tắt, máy ảnh dừng, Kuanlin quay ra nhìn thì đã thấy Seonho vắt chân chữ ngũ cúi mặt lướt lướt điện thoại rồi.

“Anh đang xem cái gì đấy?”

“Fansite.”

“Hôm nay – à không, bao nhiêu lần rồi, em để ý có một anh trai trông xinh xắn lắm nhé, đến  bàn anh là ngượng nghịu hẳn. Còn đi ngang qua chỗ em mặt mũi hoàn toàn vô cảm luôn. Nè đấy là akgae của anh hở?”

“Trắng trắng xong hay đeo máy ảnh đúng không? Sáng nay mặc áo màu xám đúng không? Pétillantmoineau chứ gì?”

Kuanlin trợn mắt nhìn ông anh.

“Anh vừa nói cái quỷ gì đấy? Pé gì cơ?”

“Tên fansite của cậu ấy. Thế cậu ấy bảo em kí tên là gì?”

“Hyungseob! Ahn Hyungseob.”

Woojin thở hắt ra, lại còn thích chơi trò bí ẩn với mỗi mình mình nữa à. Hóa ra tên cậu ấy là Hyungseob.

.

.

“Anh Seongwoo…cái áo đấy chói quá…em sợ là không chỉ em mà người mặc đều sẽ bị chói mắt mà chết mất!” Hyungseob nhăn mặt nhăn mày ngồi cạnh Seongwoo đang bận tay lựa chọn mấy cái áo. Anh cắt chỗ này vá chỗ kia, một lúc thì ra được thảm họa.

Một cái áo yếm dây nhỏ đính đầy kim sa, mặc bên ngoài áo kẻ caro màu vàng sáng.

“Đây là nghệ thuật, hiểu không Hyungseob?” Seongwoo đẩy đẩy gọng kính lên, hếch hếch mặt nhìn Hyungseob đang nhăn như khỉ.

“Em không thể chịu nổi cái nghệ thuật trừu tượng đến đáng sợ này.” Hyungseob lắc lắc đầu. “Hôm nay ai là người phải hứng chịu thứ thảm họa này của anh đây?”

“Tình địch của anh.” Seongwoo nhếch mép.

Hyungseob á khẩu.

Thật ra đối với Seongwoo thì, tất cả con gái trong giới celeb này đều có thể coi là tình địch của anh ấy. Ca sĩ kiêm diễn viên nổi tiếng Kang Daniel, người mà cười một cái cũng làm chị em mất ăn mất ngủ mấy ngày, người theo đuôi xếp vừa đủ ba hàng dài từ Seoul đến Busan chính là người yêu của Seongwoo mà. Hyungseob cười cười đầy bất lực, dời sự chú ý của mình ra khỏi ông anh đang miệt mài phá hoại quần áo kia. Lật giở quyển lịch làm việc, Hyungseob tròn mắt, thốt lên:

“Hôm nay là lịch chụp của Lai Kuanlin và Park Woojin à?”

End #2.

 

SOLITAIRE – #1.

Ahn Hyungseob là sinh viên khoa nhiếp ảnh của một trường đại học Nghệ thuật khá nổi tiếng, cũng chính vì thế mà cậu được một tờ tạp chí cực kì nổi tiếng thuê chụp hình thường xuyên. Những bức ảnh mà Hyungseob chụp ra thường thường có chất rất riêng, kiểu như là – ừm, cô độc? Một mình trên trang bìa, một mình bị hút vào cái vòng xoáy sâu hun hút. Cho dù người chụp hình có vui vẻ hay tỏ ra tự nhiên, ngầu, sexy thế nào đi nữa, rơi vào ống kính của Ahn Hyungseob cũng là một sự cô độc đến là bi thương.

Có lẽ cũng vì thế mà ảnh của cậu bị tổng biên đánh giá là một màu, nhưng anh ta chưa bao giờ chê ảnh xấu cả. Lịch học, lịch chụp của Hyungseob khá thảnh thơi, vì thế cậu cũng có thể bỏ ra một ít thời gian để thỏa mãn niềm đam mê nho nhỏ của mình.

Hyungseob là một nhiếp ảnh gia chỉ chụp cho Cosmos. Và cũng là một master fansite chỉ chụp cho một mình Park Woojin.

Park Woojin đã ra mắt được năm năm. Cậu ta là một thần tượng không nổi mà cũng không chìm – tầm giữa giữa –  nhóm nhạc của cậu ta có lượt sale và digital không bao giờ đội nóc nhưng cũng chả bao giờ trượt khỏi top100, dăm bữa nửa tháng lại một lần đi dự sự kiện hoặc lên show, cứ một hai năm lại được giao vai phụ trong một bộ phim rating chẳng bao giờ lên quá được 10%. Tuy nhiên cứ như vậy lại sung sướng, vì lịch trình của cậu ta dễ thở như thế, Hyungseob cũng dễ theo hơn nhiều.

Fansite của Hyungseob tên là Pétillantmoineau, cái tên mà cậu mất tận mấy tiếng đồng hồ suy nghĩ mông lung mới bật ra được, bật ra rồi thì tự đắc không thôi. Vì cái tên đẹp nên lượt theo dõi cũng khá ổn, vừa đủ để cậu bán goods quay fancam up youtube được một khoản tiền kha khá. Cậu cũng chẳng hiểu tại sao mình lại đi theo Park Woojin, bởi cậu không phải là một người có tình cảm đặc biệt với cậu ta, vả lại có nhiều người nổi hơn cậu ta, có thể đem lại cho cậu nguồn thu dồi dào hơn nhiều. Nhưng mà Hyungseob vẫn chọn Woojin.

Vì một buổi chiều nắng nọ, khi mà Park Woojin lần đầu được chụp ảnh cho Cosmo, thì cũng là lần đầu Ahn Hyungseob được bấm máy. Trong buổi chiều hôm ấy, đôi mắt nhìn máy ảnh của Woojin mênh mang, buồn thăm thẳm, và có lẽ cũng vì vậy nên từ bấy về sau, mọi sắc thái đọng lại dưới ống kính của Hyungseob đều mang cái vẻ âu sầu ấy.

Làm việc đã lâu trong cái giới này, Hyungseob cũng được tiếp xúc với một số thứ mà người ngoài chẳng mấy khi biết đến, hoặc chỉ lờ mờ nhận thức được.

Ví dụ như là, đồng tính.

Kang Daniel là một ngôi sao lớn, chạy show từ ngày đến đêm không mấy khi ngơi nghỉ, đang “nuôi giấu” trong nhà mình stylist Ong Seongwoo. Hyungseob quen Seongwoo chứ không quen Daniel, thực ra đến giờ cậu vẫn không hiểu tại sao một kẻ ưa bông đùa như Ong Seongwoo lại nhìn vừa mắt Kang Daniel trên báo thì tươi cười còn ngoài đời mặt lúc nào cũng đen thùi lùi, đằng đằng sát khí nữa.

Hwang Minhyun và Kim Jonghyun yêu nhau từ thời thực tập sinh, tan tan hợp hợp mấy lần cuối cùng vẫn cứ ở cùng nhau. Hyungseob rất thích chụp ảnh cho nhóm của họ, bởi vì thỉnh thoảng khi Jonghyun và Minhyun lén lút chạm ngón út vào nhau, cậu có thể nhìn thấy nhưng coi như không biết, tự cho mình chút cảm giác tự hào nho nhỏ vì đã giữ bí mật hộ đồng nghiệp.

Ví dụ như là, bao dưỡng.

Lai Kuanlin mới vào ngành giải trí chưa lâu đã phất lên phơi phới, vì được thiếu gia Thị trưởng Yoo Seonho theo đuổi, giành về tay bao nhiêu tài nguyên cho, trở thành nam thần mặt liệt mới nổi.

Chàng diễn viên Park Jihoon hẹn hò với đại gia Hàn kiều Kim Samuel, phim lớn phim nhỏ gì chỉ cần muốn là có.

Hyungseob nhìn thấy hết, nhưng cũng im lặng, bởi vì cậu cũng chỉ là một kẻ bên lề không hiểu gì về sự đời.

Xung quanh đầy rẫy những trường hợp như vậy, Hyungseob có cảm giác mình hơi bị ảnh hưởng một chút. Bằng chứng chính là, một giây chạm mắt Park Woojin, hôm sau lập tức đã mở một cái fansite follow cậu ta. Tuy nhiên, Hyungseob vẫn tự thấy rằng, hình như mình không thích Woojin đâu, mình chỉ bị ấn tượng với cậu ta thôi. Sự ấn tượng có lẽ đến từ ánh nắng chiếu ngoài cửa sổ, đến từ nước phim màu retro cũ kĩ xa vắng và hoang hoải, đến từ ánh mắt mông lung không tiêu cự đột nhiên nhìn thẳng vào mình của Park Woojin, nụ cười nhếch mép cho bức ảnh cuối cùng hoàn hảo của cậu ấy.

Mà Hyungseob cũng chẳng rõ nữa.

.

.

.

Just Dance, nhóm nhạc của Woojin hôm nay ra album mùa đông. Hyungseob một lần mua hơn năm chục cái album, cuối cùng cũng trúng vé đi fansign. Cậu đi cũng nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ để lại post-it cho Woojin. Thường thường chỉ là bước tới trước mặt cậu ta, gật đầu chào một cái rồi hỏi, Woojin ah cậu có khỏe không? Trời lạnh/ nóng rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Woojin sẽ vừa cười vừa nói, ồ fanboy cậu tốt quá, cũng giữ sức khỏe nha, tay thì thoăn thoắt kí. Hyungseob sẽ nhận lấy album, chào Woojin rồi lập tức ra về.

Park Woojin thì lại rất ấn tượng với người này. Cậu ta nhỏ nhỏ trắng trắng như một chú thỏ con thơm  thơm mềm mại, nhìn chỉ muốn bắt nạt, nhưng mà trông cái vẻ mặt ấy thì lại cảm thấy nếu mình bắt nạt sẽ thành tội ác mất. Mỗi lần đều muốn nói chuyện thêm một tẹo, rồi hỏi tên con nhà người ta, nhưng nhận album một cái là cậu chàng biến thẳng, chỉ kịp để lại một lời chào vội.

Woojin không biết tên cậu ấy. Chỉ biết là cậu nhóc này đã chụp hình cho mình vào lần đầu chụp hình ở Cosmos. Cũng chẳng nghe thấy tên của người ta là gì, chỉ mơ màng nghe thấy một chữ “Ahn” phát ra từ miệng anh stylist Ong Seongwoo. Woojin chỉ biết, lần đầu tiên kí tên, hỏi cậu ấy tên là gì, cậu ấy đáp lại bằng một cái tên rất dài, thậm chí Woojin còn phải ái ngại bảo cậu có thể viết sẵn ra để tôi chép lại được không, thì cậu ấy ngượng ngùng cười, Pétillantmoineau.

Là chú chim sẻ lấp lánh.

End #1.

Just Dance là tên Woojin muốn đặt cho unit của mình, chắc là mọi người đều biết rồi ha :))
Và mình đã từng đăng cái này một lần, không lâu sau đó thì xoá luôn vì hồi đấy mình thấy không thích cái plot này cho lắm, mình cảm thấy nó cứ buồn thảm thế nào ấy. Giờ thì mình bất chấp rồi, bởi vì mình nghĩ thôi thì cũng đã viết, để nó trong bóng tối lâu ngày thì khổ thân nó quá, hãy cho nó một danh phận :))
Enjoy it 😊

 

26NNN – Ngoại truyện 2: Sau.

Các cậu hãy nghe bài hát này nhé: Call Your Name – JBJ

Hai năm sau, lúc cả đám đã học lên năm thứ ba đại học thì em họ của Minhyun, Yoo Seonho đỗ vào trường.

Và một mùa xuân nọ, Seonho cũng đi quân sự. Lúc phát giáo trình, vì một số tranh chấp nên Seonho đứng ra giảng hòa, đồng thời tự nhận quyển giáo trình mà không ai muốn cầm về tay mình.

Quyển giáo trình đã cũ mèm, còn hơi nát nát. Seonho giở nhanh một lượt, đến cuối sách thì chợt thấy những hàng chữ ngay ngắn, vì viết bằng bút chì nên đã hơi mờ mờ, còn có cái tên Hwang Minhyun được kí thật cẩn thận chỉn chu.

Seonho vớ được quyển giáo trình mà Minhyun viết bậy vào.

“Chíp sẽ tán đổ Đại đội trưởng Lai Kuanlin, tin Chíp!!”

Hết.

Mong là các cậu không thấy hụt hẫng vì cái ngoại truyện này =)))

Mình đùa đấy dưới này còn nè 😀

Nhận lệnh của Tân Hội trưởng Hội sinh viên Kim Jonghyun, Ong Seongwoo xếp đồ lên khu quân sự làm đạo diễn cho VCR mở màn đêm văn nghệ cuối khoá. Kang Daniel nằm ườn trên giường anh chơi điện tử, hơi tí lại bốc hoa quả mẹ anh mang lên cho bỏ miệng ăn, mặc xác anh hết thở vắn lại than dài.

“Cậu có mau dọn đồ đi không?”

“Anh đi quân sự lần hai à mà mang cả một cái vali du lịch??” Daniel nhỏm dậy. “Anh chỉ cần vác cái thân, còn từ cái áo chống nắng đến khẩu trang đến mũ bảo hiểm, thậm chí là quần áo anh đang mặc cũng do em lo còn gì?”

“Ôi nhưng Kim Jonghyun đòi chơi ma sói… Nhưng mà Im Youngmin đi thực tập mất tiêu rồi lấy ai quản trò đây?”

“Tiện thể mang vali thì bảo mỗi người vác theo cái laptop mà chơi trên web.”

Daniel nói thế mà Seongwoo cũng gật gù ra chiều suy nghĩ mông lung lắm, định thò tay với lấy lap bỏ vali thật. Lúc này thì Daniel chịu hết nổi, lấy tất cả mọi thứ ra khỏi tay Seongwoo, thở dài:

“Chơi ma sói thì mang thêm một bộ bài nữa là xong. Ong Seongwoo, anh ám ảnh khu quân sự rồi đấy à? Năm ngoái cũng đã về một lần rồi còn gì!”

“Nhưng mà năm sau mình chỉ học một kì là ra trường… thậm chí hè này tôi đi thực tập mẹ nó rồi, lần cuối, là lần cuối đấy!” Seongwoo hậm hực, rồi dường như là ngượng ngùng, anh nhỏ giọng. “Với cả, không phải năm nào chúng mình cũng kỉ niệm yêu nhau trên đó hay sao, cậu quên à?”

Kang Daniel chôn mặt vào gối giả chết. Quên làm sao được. Người ta đã ngượng cố tình không nhắc đến anh còn đào ra…

Nếu trước đây Yoon Jisung, sau đó là Ha Sungwoon và giờ là Kim Jonghyun biết được chuyện Ong Seongwoo với Kang Daniel lợi dụng chuyện công để làm việc tư thì chắc chắn không buồn nói hai lời mà đem cả hai đứa ra chém chết. Hai người không kỉ niệm ngày đầu tiên yêu nhau vào một ngày cố định, lúc nào cũng là ngày cuối cùng của kì quân sự năm đó. Mỗi một lần được đứng giữa buổi lễ mình góp sức tạo nên, đứng giữa những ánh đèn loang loáng và tiếng hò reo vang vọng, những ngày trong quân ngũ lại dội về như thác đổ, có lẽ một ngày cụ thể trong năm không thể mang đến cảm xúc dâng tràn như thế được.

Cuối cùng thì trời không chịu đất nên đất phải chịu trời, Seongwoo nằm ngã ra giường chơi Blossom blast, tiện thể gọi cả đám anh em bạn bè cúp học nghỉ làm đi chơi.

“Ê Minhyun, nghỉ làm đi.”

“Tao là linh hồn của đội đó nha, nghỉ là nghỉ thế nào?”

“Tao nghe đồn Choi Seongcheol vẫn dạy trên khu quân sự, mà Jonghyun đáp ứng với tao là hôm ấy sẽ sang bếch tao lên đó chơ…”

“Linh hồn của đội có quyền quyết định mọi thứ, nên tao quyết định hôm ấy sẽ sang bếch cả mày cả Jonghyun lên khu quân sự.”

Lăn sang đầu bên kia giường bốc một miếng táo, Seongwoo tiếp tục công việc cao cả của mình.

“Ê Kang Dongho, mày và Minki lên khu quân sự với bọn tao không.”

“Để ăn hành hay gì? Tao chuẩn bị đưa Minki đi khám.”

“Khám? Khám gì???”

“Ăn chơi ra sản phẩm thì phải đi khám chứ gì.”

“…”

“Đùa đấy ông đưa người yêu ông đi khám sức khoẻ tổng quát! À…” Dongho dừng điện thoại một chút, Seongwoo nghe thấy loáng thoáng giọng Minki phía bên kia đầu dây. “Dời lịch rồi nhé. Quý hoá lắm mới đi với mày đấy.”

.

.

.

Quả không hổ danh đệ tử của anh Yoon, các hội trưởng hội sinh viên khóa sau luôn luôn tuân theo tiên chỉ: Có chết cũng không để trai đẹp thoát! Năm trước nữa là Park Jihoon, sau đó đến Bae Jinyoung, giờ là Lai Kuanlin. Cậu đại đội trưởng Lai Kuanlin trở thành nam chính VCR mở màn. Seongwoo xuýt xoa, ngày xưa anh chỉ xuất hiện trong VCR thôi cũng đủ gây ra bốn năm sóng gió, từ khi về trường Kang Daniel cố gắng lắm mới chống được quân địch ùn ùn xông tới, giờ Kuanlin không chỉ là Đại đội trưởng còn là nam chính VCR, thế thì quãng đời sau này của Yoo Seonho chắc không khác gì một võ tướng trung quân với nước để bảo vệ báu vật quốc gia. Nhìn thằng nhóc Seonho đang một mình cầm một đóa hồng vẫy điên cuồng với Kuanlin mặt lạnh kiêm chức MC trên sân khấu kia, Minhyun thở dài, không biết giờ ra kéo nó lại có còn giữ được chút giá nào không.

“Không ngờ đã trôi qua ba năm rồi.” Minhyun một tay khoác vai Seongwoo, tay kia nắm tay Jonghyun nhìn xuống biển đèn flashlight sáng lung linh bên dưới. Seongwoo gật đầu.

“Và khả năng chơi ma sói của mày thì nguyễn y vân.”

“Đừng tưởng tao không biết chiều nay mày chơi ăn gian. Mày với Daniel tráo bài cho nhau để lừa tao. Ăn gian.”

“Mình chơi theo luật rừng mà.” Daniel xòe một bông hoa cướp được của cậu em Seonho đưa cho Seongwoo. Như thường lệ, Seongwoo bứt từng cánh từng cánh một, đến khi bông hoa đỏ thẫm chỉ còn một cánh hoa duy nhất thì đưa lên miệng hôn cái chụt rồi gửi trả lại Daniel. Minki đứng theo dõi từ đầu đến cuối, run run:

“Mẹ, hai thằng biến thái này…”

“Biến thái cái quần. Mày với Kang Dongho cũng vừa đi trang trí sữa chua về còn gì. Thế nào, lần này dùng Zoo hay dùng Haribo đấy?”

“Minki đi vệ sinh nhanh lên không người ta đóng cửa không phục vụ nhé. Giờ không còn 3 nghìn một lượt đâu tăng lên năm nghìn rồi đấy. Sống làm sao để ba năm trôi qua rồi cô ấy vẫn nhớ mặt mày hahahaa…” Sewoon cười châm chọc. Choi Minki không biết làm gì ngoài đánh Kang Dongho đang lăn ra cười một cái thật mạnh. Kiểu lãng mạn của Kang Daniel và Ong Seongwoo là phá hoại hoa cỏ thiên nhiên, hủy hoại cái đẹp, thì kiểu lãng mạn của Choi Minki tuyệt đối là lãng mạn phá hủy dạ dày.

“Lát nữa làm ván Uno không?”

“Xong chơi Truth Or Dare nữa nhé?”

“Mua bia đi Im Youngmin!”

“Mày sắp ra trường đi làm rồi đấy. Lớn lên đi.” Daniel lắc lắc đầu, vỗ vào gáy Jaehwan – người đưa ra ý tưởng một cái. Jaehwan nhăn mũi:

“Thế mày có chơi không?”

“Chơi thì chơi. Ê rủ thêm Seonho với Kuanlin nhé tao thấy cuối đợt quân sự cmnr mà thằng Seonho vẫn cua chưa nổi Kuanlin…”

“Mày cũng mãi đến ngày này mới cua được Ong Seongwoo còn bày đặt. Ê Seongwoo mình đi nào.” Jonghyun cười, rồi túm lấy tay Seongwoo đang ngẩn ngơ nhìn biển người nhảy nhót hát hò gào thét trước mặt, dường như để kéo anh trở về thế giới hiện tại này. Tâm trí của anh đang trôi đến những ngày xa xưa nào chẳng biết rồi nữa, cái kéo tay của Jonghyun làm anh giật mình rồi lại ngẩn người. Jonghyun mỉm cười, nụ cười giữa những ánh đèn lung linh như gần như xa, bất giác Seongwoo cũng cười theo.

“Đi thôi.” 

Những kí ức đẹp đẽ khi chúng ta bên nhau

khi chúng ta lần đầu gặp nhau vào một ngày rực rỡ, tớ sẽ không bao giờ quên đâu

Tớ sẽ vẫn nắm tay cậu như lúc này.

Hãy để tớ gặp lại cậu vào một ngày đẹp trời.

Thật tuyệt vời khi được gặp các cậu vào quãng thời gian tươi đẹp nhất.

– Call your name (JBJ) – 

END.

Mình nghĩ đến đây là kết thúc rồi, cảm ơn các cậu vì thời gian qua đã ở bên cạnh ủng hộ mình cũng như câu chuyện xàm xí này. Mình định đi học quân sự về thì viết, viết một tháng là xong thôi nhưng không ngờ mình bôi ra đến tận bây giờ =))) Lúc viết chương này mình có nghe Call your name của JBJ, và cảm thấy nó hợp dã man ấy :)) nên nếu được thì các cậu hãy nghe nó khi đọc nhé.

Team sinh viên đại học đi nhập ngũ tạm biệt các cậu, hẹn gặp lại dưới một vai trò khác :)) Chúc các cậu cũng như họ, có một quãng thời gian đại học thật vui vẻ và không nuối tiếc nhé!

 

 

 

26NNN – Ngoại truyện 1: Trước.

Suy cho cùng thì cũng là duyên nợ thôi…

1.
“Ê Seongwoo, hôm nay lớp tao làm kiểm tra môn Mác.”

“Mày nói chuyện này với tao làm gì, tao đang ôn Toán cao cấp đây này.”

“Ê, tao với mày đổi ca kiểm tra không? Hôm nay mày sang cứu vớt đời tao rồi mai tao làm kiểm tra toán cao cấp cho mày nhé?”

“Ờ… cũng được. Vậy quyết thế nhé.”

Giao dịch thành công, ngày kiểm tra, Choi Minki ngơ ngác bước vào lớp học đã gần chật kín sinh viên, ngó nghiêng mãi mới tìm được chỗ khuất, bèn mang sách đến đặt xuống bên cạnh một cậu bạn bự con.

“Xin lỗi mình ngồi đây được không?”

“À ờ…”

“Lớp này là N14TL3 hả?”

“Ừ đúng rồi.” Kang Dongho gật đầu, lòng thầm nghĩ, mẹ, đi học được mấy tuần rồi mà còn phải hỏi.

“Ồ cảm ơn nhé.” Choi thiếu gia gật đầu cười. Mặt thì trắng muốt mà lại còn ngồi bên cửa sổ hứng hết cả ánh nắng,  Kang Dongho nhìn đến mù mắt, thẫn thờ khều Kwak Aron đang chơi điện tử, thì thào:

“Xinh trai quá thể…”

2.
Hội sinh viên phỏng vấn tuyển cộng tác viên, bảy giờ bắt đầu thì tám rưỡi Daniel mới đến, nếu không phải là con ông cháu cha nhà có dây có rợ với Yoon Jisung tân Hội trưởng thì đã bị đuổi ra ngoài lâu rồi.

Mỗi bàn sẽ phỏng vấn hai sinh viên, họ sẽ tranh luận – gần như là chiến nhau để giành được một slot đi vào vòng kế tiếp. Trừ những cặp phỏng vấn xuất sắc ra, mỗi bàn chỉ chọn một trong hai người. Sau khi nhận được số và ngồi xuống bàn, Daniel đã thấy mình thua một nửa rồi.

Kẻ địch của cậu vừa ngồi xuống, chị gái phỏng vấn đã bụm miệng suýt hét ầm. Chị hỏi hai câu lấy lệ rồi kêu hai đứa chuẩn bị, mình thì ra một góc xầm xì gì đó. Lát sau Yoon Jisung bước vào, Kang Daniel bị đá về nhà.

“Anh chọn hội viên dựa trên vẻ bề ngoài đấy à!”

“Daniel thân yêu, em rất tốt nhưng cậu ấy còn tốt hơn và anh không tiếc gì đâu.”

“Xấu tính!”

Thế rồi sau này, khi Seongwoo y án sang lớp Minki ngồi, Daniel quay qua nhìn thấy kẻ địch thì mắt to ra thêm một vòng, liếc thấy trên cuốn vở không có ghi lớp, độc nhất dòng chữ Ong Seongwoo trông cực kì gãy gọn và mạnh mẽ, tự mình lẩm bẩm với mình rằng đù má Ong Seongwoo âm binh này. Liếc sang nhìn lần hai thì đã thấy anh gục xuống bàn, mái tóc loà xoà trước gò má không che đi được ba nốt ruồi xếp gọn thành hình ngôi sao, như thể đang lấp lánh toả sáng trên gương mặt, làm Daniel giật mình. Cậu lại làu bàu lần nữa, thảo nào Yoon Jisung thấy một phát là pick luôn.

Seongwoo cố bài xong sớm để rời đi sớm, anh vẫn còn nhiều việc bên Hội. Daniel ngồi cắn bút hăng say thấy người kia đã dợm đứng lên thì giật mình, không nhịn được mà buột miệng:

“Sớm thế?”

“Ừ, tôi đang vội.” Anh viết nốt tên Choi Minki lên giấy, sau đó quay sang nhìn bài Daniel một lúc lâu. “Cậu làm sai rồi, khi hàng hoá khan hiếm không phải giá trị tăng mà là giá cả tăng, sửa lại đi nhé.”

Rồi anh vơ hết đống giấy bút trên bàn bỏ lại vào balo, chạy vụt lên nộp bài.

Kang Daniel thẫn thờ nhìn, mắt không chớp. Mình còn không biết cả lớp của người ta…

3.
“Ê cậu gì ơi, đề tớ mã 098, đề cậu có câu hỏi về chức năng của tiền tệ không?” Donghyun chọc khẽ vào bắp tay kẻ caro bên cạnh. Sau một vài giây lật giở bài soạt soạt soạt, người đó gật đầu.

“Chép với.”

Donghyun ngồi nhìn bài người ta một mạch từ đầu giờ đến cuối giờ cũng không cần biết mặt mũi người ta ra sao, mang tiếng đi chép bài mà còn hăm hở nộp bài sớm hơn cả người ta rồi hùng dũng ra về trước ánh mắt trợn trắng của toàn thể anh em phía dưới.

Ngày hôm sau thi vấn đáp, Kim Donghyun khóc ròng vì mình là sinh viên cuối cùng của lớp, sẽ thi cùng với sinh viên lớp khác.

Nhưng cạnh cậu lại có một cái bắp tay kẻ caro, khác mỗi chuyện hôm qua thì xanh đen hôm nay thì đen đỏ. Donghyun mừng húm, len lén giám thị chìa tờ câu hỏi cho người kia.

Hoạ nạn mới biết anh em, sau một vài phút body language kín đáo, Kim Donghyun cũng đã hoàn thành chuẩn bị để lên vấn đáp, ngon lành ẵm lấy một con 7 tung tăng ra về.

Im Youngmin thở dài, thầm ai oán không lẽ phải đợi đến kì thi sau mới đòi được cả vốn lẫn lãi.

4.
Hwang Minhyun lúc này đã có nhiều lông mày hơn, nhấc máy gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm lớp mầm của mình.

“À cô Kim ạ, vâng em là Minhyun. Vâng lâu lắm không gặp cô ạ. Ồ bạn Jonghyun nhà cô thi trường gì? Uầy em cũng thi trường đó đó cô, em sẽ quan tâm giúp đỡ bạn thật nhiềuuuuuu~ Em chào cô ạ.”

Rồi nhanh chóng vào trang thi trung học phổ thông quốc gia, sửa lại danh sách nguyện vọng trơ trọi một nguyện vọng của mình.

Ngày lễ hội chào mừng khoá mới diễn ra, Kim Jonghyun nằm trong đội mẫu biểu diễn fashion show – mà anh cũng không hiểu sao cái trường này thích bày ra fashion show mở màn thế, loay hoay cài khuy áo vest của mình. Ong Seongwoo thở dài bước đến cài hộ cho rồi đẩy anh ra khỏi cánh gà, bước đến trước ánh đèn sân khấu chói lọi.

Hwang Minhyun bên dưới chụp ảnh tanh tách, tự thì thầm:

“Gặp lại cậu sớm quá, Kim Jonghyun.”

End PN1.

Nói thật là mình cũng không biết nên viết phiên ngoại thế nào, cái này có xàm quá không =)) mình định viết 2 cái thôi nhưng cái thứ 2 có vẻ khó viết hơn mình tưởng, mình vẫn đang nghĩ xem phải làm sao với nó… Hôm nay đọc lại thấy 26 ngày nhập ngũ để viết phiên ngoại, mình thấy trẩu vl trẩu huhuhu =(((( mình muốn sửa lại cho mượt mà và logic hơn một chút mà vẫn đang mông lung chưa biết sửa ra sao hết…
Nhân tiện thì mình đang ở Sài Gòn, và mình chưa đi landmark 81 =))) ở đó có gì vui không 😂 nếu vui thì mình sẽ dress up cẩn thận rồi bò ra ngoài đường, gần nhà mình nhưng mình nhác quá…

 

26NNN – #26: My First and Last. (END).

Tuần cuối của kì quân sự bao giờ cũng đem lại những cảm xúc sâu lắng hơn so với bình thường. Tuần đầu tiên là để tập quen, có những áp lực, những đè nén. Tuần thứ hai và thứ ba là dè dặt chứng tỏ bản thân để kết bạn kéo bè, tuần cuối cùng là lúc để tất cả cùng nhau bung xoã cho những ngày tháng ít ỏi còn được ở cạnh nhau.

Đi học quân sự cũng là một cách gắn kết tình bạn. Vào nơi thiết quân luật để quật ngã tình yêu.

Lễ bế giảng cũng chẳng có gì ngoài mấy bài diễn văn, Seongwoo từ chối tham gia với lí do chân vẫn còn đang nhức, cùng với Kim Jaehwan ở nhà thu dọn lại phòng ở trước khi niêm phong để bàn giao. Seongwoo xếp đồ về nhà, ngẩn ngơ nhìn căn phòng đã trở thành nơi quen thuộc của mình tự lúc nào. Hôm qua video call mẹ bảo Seongwoo của mẹ trông lớn thật rồi ha, anh nghĩ lại mà rùng hết cả mình. Thực ra Ong Seongwoo có ánh mắt chảnh mèo lười biếng, lúc cười thì mới ánh lên như vì sao, dạo này được cười nhiều quá nên gương mặt tự dưng cũng trở nên nhu hoà mềm mại tạo cảm giác đáng tin cậy và trưởng thành hơn nhiều. Chắc mẹ tưởng con trai mẹ lửa thử vàng gian nan thử sức.

Dưới sân râm ran những tiếng nói chuyện cười đùa vui vẻ, có lẽ mọi người đã bắt đầu lên xách vali về. Bọn họ ở lại chụp cùng nhau vài bức ảnh làm kỉ niệm rồi cũng phải tản ra vì người được tới đón tận nơi, người đi xe bus của trường. Để tiện đường với Kang Daniel thì Ong Seongwoo quyết định chọn xe bus và từ chối lời đề nghị đón rước của mẹ. Kim Jonghyun thì không thể, Hwang Minhyun ức đến trào máu mắt khi Choi Seongcheol nhất quyết đòi đưa Jonghyun về nhà chứ không chịu để anh đi xe bus cùng Minhyun. Choi Minki nhìn thấy xe của bố sắp trờ tới, vội đi tìm Kang Dongho ôm một cái rồi tất tả xách đồ chạy ra.

“Chúng nó làm như đi học quân sự xong là mình xa nhau luôn chứ không phải thứ hai tuần sau gặp lại vậy đó.” Aron bĩu môi kì thị. “Thế thằng Jonghyun về rồi mày còn đứng đây làm gì?”

“Gậm một nỗi căm hờn trong cũi sắt.” Hwang Minhyun buồn bực trả lời. “Đi thôi, ra muộn tí nữa lại không chen được lên xe thì quá tội.”

Seongwoo nhớ chiếc xe ngày đầu đưa bọn họ đi lặng ngắt không có tiếng động, chỉ thỉnh thoảng đôi tai thính nghe thấy tiếng nhạc mở xập xình của Kim Jonghyun mà lòng hoài niệm không thôi. Nhớ Hwang Minhyun ngồi ở vị trí chênh chếch phía trên đủ để Kim Jonghyun ngơ ngẩn bật ra một câu nó trắng vãi chưởng, nhớ mắt cụp xuống không biết là để tỏ ra dịu dàng hay do buồn ngủ của cậu chàng. Hôm nay chưa ngồi lên xe Hwang Minhyun đã hét lớn:

“Tự welcome bản thân to tự do!”

“Dừng ngay cái đám engrish của mày đi, còn người ngoài ngồi ở đây đó.”

“Khác đếch gì mớ nhạc nhẽo phát ra từ miệng mày hả Ong Seongwoo. Mày cũng dừng cái trò è í e à í a đi nhé không ai thèm nghe đâu!”

“Còn đỡ hơn cái điệu cười ha ha ha nhạt nhẽo của mày.”

Trên xe râm ran những tiếng cười nói. Seongwoo dứt khoát giật cái bánh mì trên tay Aron mà cắn lấy một miếng bự vì dám chửi mình học dốt toán, Kim Jaehwan ghì cổ Jung Sewoon xin xỏ đống đề cương vấn đáp – nó không chỉ phải thi lại mỗi Mác Lênin. Hôm nay là thứ bảy, mai là chủ nhật, vậy là kèo đi net từ mười giờ sáng đến mười hai giờ đêm đã được set xong xuôi. Kang Daniel mấy lần phải giữ Ong Seongwoo lại không cho anh đánh nhau với Hwang Minhyun ngay trên xe, vì bác tài đã sắp cáu đến phun lửa rồi. Đi được nửa đường cũng đã thấm mệt, Seongwoo nhoài người dụi mặt vào cổ Daniel ngủ say như chết, còn há miệng rớt nước miếng lên cổ áo thun của người kia. Hwang Minhyun nhìn mà ghen đến đỏ cả mắt, ôi cám cảnh cái cuộc đời của những kẻ bị gia đình bên ngoại ghét bỏ.

Về đến sân trường cũng là lúc mọi thứ thực sự kết thúc rồi.

Ong Seongwoo ngẩn ngơ nhìn sân trường đại học mà mình đã đi đi về về bao lâu qua giờ tự dưng lại có cảm giác xa lạ, lúc ấy mới biết rằng mình nhớ khu quân sự đến mức nào. Sân trường rộng lớn với những toà nhà hiện đại, những bóng cây xơ xác không rì rào xào xạc như bóng xoài, cũng không có tiếng chim chích chích líu lo đáng yêu, không có luôn cả những bản tình ca mở đi mở lại không chán, không có giọng một cô bạn bên Hội sinh viên dịu đang đọc những bức thư tình e ấp ngượng ngùng của tuổi mới lớn, những tràng cười haha và tên của đương sự bị bêu rếu khắp cả một hành lang dài. Mọi cảm xúc dường như dồn nén đã lâu, bây giờ mới bật ra đầy xúc động, anh lẩm bẩm: “tạm biệt 26 ngày nhập ngũ nhé.”

Kang Daniel đứng cạnh đặt tay lên đầu Seongwoo, tay còn lại xách lấy vali trên tay anh, cười:

“Về nhà thôi.”

“Kang Daniel.”

“Ừ?”

“Cậu lại quên không khoá quần kìa.”

“Vl?”

Daniel theo bản năng cúi mặt nhìn xuống. Seongwoo cười phá lên, buồn bã gì cũng tan biến hết. Anh giật lại cái vali từ tay Daniel rồi thoải mái bước ra khỏi cổng trường bắt xe bus về nhà.

Không sao cả, mọi cuộc vui đều đến ngày tàn. Hơn thế nữa, đây cũng không phải là cuộc vui cuối cùng.
.
.
.
“Ê bạn là Đại đội trưởng nát rượu Kim Jonghyun đúng không, sao bạn không ngồi bàn cuối chờ người tỏ tình vậy?” Minki bước vào lớp, đập bộp quyển giáo trình Kinh tế vĩ mô xuống bàn, nâng mày cười đểu nhìn Jonghyun. Anh nhăn nhó:

“Thôi đừng có nhái lại mấy cái confession buồn nôn đó nữa, tao sợ quá.”

“Thế bạn cạnh mày là ai ấy nhỉ học hết cả một kì tao vẫn chưa thấy bao giờ?” Seongwoo cầm cốc trà sữa ngồi xuống bên cạnh Minki, hất mặt nhìn “ai đó” đang im lặng chơi game trên điện thoại. Ai đó ấn dừng rồi quắc mắt nhìn anh:

“Ong Seongwoo mày làm như hôm qua chưa từng đi chơi liên quân đến 12 giờ đêm với tao vậy!!”

“Nhưng mày có học lớp tao hả giờ mới biết đấy?”

“Tao đi theo Kim Jonghyun được chưa? Mà nói người sao không nhìn lại mình, Kang Daniel ở sau lưng mày làm gì?”

“Đến trường nhiều hơn để lĩnh hội kiến thức, không phải là để đu trai.” Daniel điềm nhiên.

“Có mà anh nghỉ quá số buổi quy định, mất gốc rồi nên mới tới thì có.” Donghyun ngồi bàn trên quay xuống. “Học dốt cứ bày đặt.”

“Kim Donghyun hai lần kiểm tra đều được C thì không có quyền lên tiếng nhé.” Dongho đưa ngón tay lên làm hiệu no no no, Donghyun cười cười xoè tay ra gạt xuống:

“Kiểm tra C mà đi thi lần nào em cũng A+ đấy.”

“Không phải ngồi cạnh tôi thì nằm mơ bắt con tưởng bở nhé. À tí nữa đi đánh liên minh không, hôm qua Kang Dongho gà quá combat suýt thắng rồi thì nó lại biến đâu mất làm tao phải tự chống đỡ một mình.” Youngmin thở dài. “Yongguk thế có đi không đấy?”

“Ê Jang Sejong mày còn ngồi ôm điện thoại là tao đi thật nha?”

“Từ từ đợi đã đi thật hả tao không biết đánh liên quânnnnnnnnn!!!!”

Đúng là gắn kết tình bạn tuyệt đối.

END.

Một vài lời cuối:
Cảm ơn các cậu vì thời gian qua đã chú ý và yêu mến câu chuyện này của mình dù sạn thì đầy rẫy và đôi lúc còn vô lí ngã cây. Câu này nói thì nghe hơi rập khuôn nhưng quả thật sự yêu mến của các cậu giúp mình có động lực hoàn thành câu chuyện này. Có một vài lần mình thấy ai đó reccomend truyện của mình trên mấy group cộng đồng, làm mình mừng phát khóc luôn, cảm ơn các cậu nhiều lắm – tại vì mình chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một bạn nào đó đọc, rồi thấy nó ổn đến mức có thể giới thiệu cho người khác cùng đọc. Thực sự thì hồi mới bắt đầu viết cũng có ít người đi qua đi lại, mình thấy các cậu chú ý là đã vui đến nhảy nhót rồi, càng ngày câu chuyện càng được các bạn để ý làm mình rất hạnh phúc~
Nhưng hạnh phúc đến đâu thì câu chuyện về 26 ngày nhập ngũ của dàn bậu xậu cũng kết thúc rồi. Cảm ơn và tạm biệt các bạn nhé.

 

26NNN – #25: Đồng chí.

Đêm biểu diễn văn nghệ bắt đầu lúc bảy giờ tối, sau khi đã ăn tối xong. Seongwoo chân tập tễnh vô dụng vẫn bị giữ lại sau cánh gà để chạy việc vặt, quả nhiên truyền nhân của Yoon Jisung – Ha Sungwoon chưa bao giờ là một kẻ tốt đẹp. Sân khấu rộng và khá hoành tráng, chịu khó đầu tư thêm quả đường chạy có khi lại thành sân khấu concert cũng nên. Seongwoo vất vả chạy đi chạy lại trong hậu trường, người nhờ anh check thử âm thanh, người nhờ cầm hộ cái cà vạt, có người còn nhờ Seongwoo chụp một bức ảnh. Mãi đến lúc gần bắt đầu mới tạm ổn thoả đôi chút, anh mới có thời gian đứng một góc mà xem chương trình.

VCR được chiếu ngay phút mở màn, Seongwoo đứng chéo một góc để nhìn lên. Một giây đầu khi gương mặt Seongwoo xuất hiện, bên dưới đám đông hú hét gào thét vì nam chính quá đẹp trai. Được sự bắt nhịp của Kang Dongho, tất cả chant Ong Seongwoo ầm ĩ một góc. Seongwoo đứng trong hậu đài bị Daniel bịt tai lại, làu bàu có gì mà phải làm quá lên thế không.

Jonghyun mặc đồ hải quân, đứng cạnh Minhyun áo cà sa đầu đội mũ pose một dáng bựa hết sức. Đổi qua đổi lại cuối cùng đổi thành nắm tay nhìn nhau cười, mặc dù mặt mũi rất ổn nhưng đồ mặc trên người thì đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Được một lúc thì Kim Jinwoo chạy chương trình vào bảo, team model chuẩn bị lên sàn thôi.

Choi Minki mặc đồ dành cho lính lục quân tiến lên đầu tiên, chỉ một nụ cười đã thành công khiến cho tiếng chant Ong Seongwoo đổi thành Choi Minki. Jonghyun cũng lên vài phút sau đó, tiếng chant Choi Minki của đám con trai và Kim Jonghyun của tụi con gái đá nhau chan chát, như thể đang thi xem ai hô to hơn vậy. Khi anh quay về vị trí đứng của mình để chờ những người đằng sau thì một bóng người vụt đến trước mặt anh, chìa ra cành hoa hồng đỏ thắm mà Jonghyun dám chắc nó nằm trong bó hoa to bự được mang phân phát khắp đại đội kia, sau đó thì hai bên tay như bị khoá vào một chiếc còng mềm mại, mũi chạm phải một làn tóc thơm.

Minhyun đứng ở cánh gà trợn mắt nhìn Min Haein xồng xộc xông lên tặng hoa cho Jonghyun, suýt nữa nhấc áo xống ra sống mái với con gái nhà người ta. May mà có Jang Sejong giữ lại, không thì ngày hôm nay là ngày diễn ra thế chiến thứ ba mất. Sanggyun phải vào chống đỡ cùng với Yongguk vì Minhyun chuẩn bị sổ lồng khi Haein còn thấy chưa đủ, vòng tay ôm Jonghyun một cái.

Seongcheol ngồi dưới hàng ghế khách mời tủm tỉm cười giơ ngón tay cái với Jonghyun, cũng chẳng biết anh có nhận được không, nhưng miệng thì vẫn đang cười méo xệch.

Sau hai tiết mục mở màn thì bộ đôi MC lên bắt đầu điều khiển chương trình. Daniel tóc vuốt keo, quân phục sơ vin đàng hoàng, giọng nói trầm trầm quyến rũ còn hay cười rất tươi. Seongwoo đứng trong cánh gà nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của cậu, thầm nghĩ nếu Kang Daniel cứ mãi đứng giữa những luồng sáng rực rỡ thế này thì có ngày anh mù mắt mà chết.

Buổi biểu diễn khá thuận lợi, không có những khoảng chết giữa các tiết mục, không khí cũng được khuấy động, rất vui vẻ. Lúc tất cả cùng hoà mình vào bài ca chiến sĩ, chẳng còn phân biệt ai ở trung đội nào, tất cả cùng ào lên sân khấu khoác vai nhau hò hét, hát váng lên như thể đêm nay là đêm cuối cùng được sống nhiệt huyết như thế. Bỗng chốc xung quanh trở nên loạn lạc như vậy, có những người không kiêng dè mà thể hiện tình cảm của mình, như Kang Dongho hùng dũng tiến lên nắm lấy tay Minki, như Youngmin và Donghyun đứng tựa vào nhau ở một góc rì rầm nói chuyện. Minhyun và Jonghyun còn bận lôi Min Haein ra nói hết nước hết cái, confirm là chúng tôi yêu nhau để cho cô nàng hết hi vọng.

Giữa không gian hỗn loạn đầy người đi lại đi qua, trong mắt Seongwoo chỉ có hình ảnh một người cao lớn mặc quân phục đang rẽ đám đông tiến về phía mình, chìa ra một cành hồng đỏ thắm.

“Ở đâu ra thế này?” Seongwoo nhận lấy, hít hà một cái. Daniel cười:

“Hoa Min Haein tặng Jonghyun, nó ném cho tôi đấy.”

“Ừ, thơm. Hôm nay cậu cũng rất bảnh trai.”

“Lúc nào tôi chẳng bảnh trai.” Daniel vênh mặt tự đắc. “Seongwoo này?”

“Sao cơ?”

“Tôi biết nhiều lúc mình hơi ẩm IC một tí, cũng vô tư hơi quá đà làm anh không vừa ý. Nhưng lời tỏ tình trong WC là thật lòng.”

“Tôi biết rồi.” Seongwoo nhếch miệng cười, cánh tay không an phận bứt từng cánh hồng thả xuống đất. “Tôi đồng ý rồi còn gì?”

“Sao cơ?”

“Lúc ấy tôi gật đầu nói ờ còn gì nữa.”

Nhớ lại gương mặt lạnh nhạt và cái gật đầu hờ hững của Seongwoo mấy hôm trước, chẳng có tình ý gì mà bảo đã đồng ý rồi! Daniel tức muốn khóc luôn, anh rõ ràng đang tìm cớ để hoạnh hoẹ hạch sách mình thôi. Seongwoo không phải là một chú mèo, thực ra anh là một chú cáo, vừa tinh tế vừa ranh ma khiến Daniel bị quay như chong chóng mấy hôm nay, tâm trạng thấp thỏm sợ người ta giận mình mà không biết ở sau lưng người ta đang cười mình ngốc nghếch.

“Không thể chấp nhận được. Ong Seongwoo, giờ mới là lời tỏ tình chính thức của tôi.” Daniel giật lấy bông hoa đáng thương sắp bị Seongwoo vặt trụi cánh, tự tay bứt cánh hoa đỏ thắm còn vẹn nguyên chìa ra trước mặt anh: “Ong Seongwoo tôi thích anh, làm bạn trai tôi nhé?”

“May cho cậu còn biết thế nào là lãng mạn.” Seongwoo đoạt lấy cánh hoa trên tay Daniel, cong môi cười rồi đưa nó lên miệng hôn một cái.

Tự dưng Daniel muốn trở thành một cánh hoa ghê gớm.

.
.
.
Đây là buổi tối cuối cùng bọn họ ở cạnh nhau, sáng hôm sau còn phải làm lễ bế giảng nên tất cả từ chối việc đi liên hoan với Hội sinh viên và Câu lạc bộ để trở về phòng. Cả lũ lại tắt điện, đốt nến vàng leo lét chứ không xài ánh đèn flash của điện thoại. Hát trên sân khấu chưa mệt, Jaehwan lôi đàn ra hát một bài. Bản tình ca buồn như len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn, như một lời thông báo đầy luyến tiếc, rằng, chia xa rồi đấy.

“Ê tao vẫn còn một đống mặt nạ, lôi ra đắp hết được không?”

“Một đống của mày mà không đủ mười hai cái thì ai đắp ai đừng? Dí mặt hai đứa vào một cái không thì mày mười phút tao mười phút chắc?”

“Chả biết nhưng đi quân sự xong da tao chán đời quá.” Minki thở dài vỗ vỗ mặt. “Sợ về thành phố nó break out thì chấm hết.”

“Giờ mày có xế chở đi spa rồi lo gì.” Aron cười cười vỗ vai Dongho. “Ong Seongwoo cũng có xế chở đi chơi nét, còn có bạn cùng chơi LOL. Kim Jaehwan có Jung Sewoon cùng đến hát ở nhà thờ mỗi thứ bảy, sướng nhất hệ mặt trời. Mỗi tao còn đơn côi lẻ bóng một mình.”

“Nghe đồn đi quân sự mà không kiếm được người yêu thì sẽ ế hết bốn năm đại học đấy??”

“Bỏ mẹ…” Aron bần thần. “Ê Ong Seongwoo, mày quen ai còn sexy free and single không, giới thiệu tao với?”

“Có cái cây xoài ngoài kia đang single kìa?”

“Tao làm sao bứng ẻm về nhà tao được.” Aron thở dài. “Ẻm nặng gấp mấy trăm lần tao. Còn nữa, tao sợ không nhắn tin gọi điện cho ẻm mỗi ngày, ẻm ghét tao lại chia tay thì vỡ tan một mối tình khu quân sự.”

Cạn lời luôn.
End #25.

26 ngày nhập ngũ sắp phải tạm biệt các bạn rồi :((( và chắc đây là lần đầu tiên mình dự định viết bằng ấy mà cuối cùng viết đúng định mức =)) 
Mấy hôm nay mình cũng nghĩ đến chuyện viết cái gì đó mới, nhưng mà mọi thứ cứ dừng lại ở một chỗ nào đó rồi mình tắc luôn =)) nên hôm trước mình có nói sẽ viết truyện mới sau truyện này, giờ thì mình muốn nói là vạn sự tuỳ duyên thôi hiccc

 

26NNN – #24: Tuần cuối cùng (3).

Lần chạy vụt đi này của Ong Seongwoo đến tận phòng y tế luôn, cô y tá còn mắng anh sa sả rằng chân đang như thế mà chạy có biết sẽ xảy ra chuyện gì không. Có người nhiễm trùng vết thương nho nhỏ còn uốn ván mà chết, cái chân quý giá như thế không phải để chưng chơi. Seongwoo thẫn thờ gật đầu rồi gọi điện nhờ Im Youngmin đến đón về khi băng trên chân quấn dày thêm một vòng thuốc. Sau khi Seongwoo ôm mặt ủ ê kể cho cả phòng nghe chuyện tỏ tình, Youngmin và Minhyun được dịp lên mặt, ít ra địa điểm tỏ tình của mình vẫn còn sạch sẽ, vẫn còn mang vibe lãng mạn học đường.

Chứ ai đời lại nói yêu nhau trong WC?

“Kang Daniel bị đứt dây thần kinh cảm xúc phải không?” Youngmin nhíu mày.

“Là đứt dây thần kinh tinh tế.” Minhyun nghiêm túc sửa lại. “Hay là tình cảm bộc phát?”

“Thật ra tao nghĩ cũng khá là hợp lý đấy… Ừm, giả sử bối cảnh không phải là WC thúi hoắc mà là bãi cỏ xanh ánh nắng rực rỡ thì lại chẳng thành lãng mạn quá à.” Jonghyun nhíu mày. “Theo như lời kể của mày thì quá trình cũng logic đấy, trong một không gian chỉ có hai người thì người ta hay nói với nhau những chuyện như thế lắm.”

“Nhưng cái giả sử của mày đâu có diễn ra.” Seongwoo thở dài.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng, Im Youngmin đã quá quen với sự khổ đau của mình, hắn thở dài đẩy cửa ra. Kang Daniel mặt không biểu tình cầm laptop tiến vào. Minhyun nói nhỏ với Jaehwan, chẳng hiểu sao giờ nhìn nó tao cứ nghĩ đến nhà vệ sinh thôi.

“Ong Seongwoo.”

“Ờ, sao.” Seongwoo hắng giọng, cố gắng dùng vẻ mặt tự nhiên nhất nhìn Daniel. Mặt Dạniel vẫn nặng như đeo chì, môi mấp máy:

“Hậu kỳ của VCR đã xong, có sản phẩm rồi. Anh muốn xem trước không?”

“Ừ…cũng được.”

Choi Minki giường trên rướn nửa người xuống dưới nhìn nhìn một lúc, rồi bĩu môi nhắn tin cho Kang Dongho:

“Yoon Jisung bị lowtech không tự gửi được video hay sao mà phải đưa cho Kang Daniel mang sang cho Ong Seongwoo xem?”

Hai phút sau Dongho nhắn lại:

“Nó vừa cầu xin vừa đe doạ vừa một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ hai tiếng đồng hồ mới lấy được cái video ấy từ anh Jisung đấy.”

Đúng là bày lắm trò.

Seongwoo nhìn bản thân mình trong video, cứ nghĩ mãi về chuyện cái gương mặt đắt giá này được show cho toàn thể sinh viên xem thì nên ngượng hay nên tự hào. Thật ra trong video tri ân tạm biệt trung học phổ thông, Seongwoo cũng có một slot dài năm giây, năm giây thôi mà cả trường hú hét ầm ĩ. Giờ chưa sứt mẻ miếng nào thì chắc chắn vẫn là gương mặt thương hiệu sáng giá hái ra tiền đó nha.

Từ nãy đến giờ ngoài trời gió thổi rất mạnh, Youngmin vất vả lắm mới giữ được cánh cửa không đập ra đập vào, gió mang hơi nước thổi lạnh run, trời còn tối thui như mực nữa. Ngoài hành lang, cả lũ chạy loạn như cào cào vì trời đang bắt đầu mưa, mà mưa thì tức là không cần đi điểm danh buổi tối. Sau khi quản giáo bắc loa gào thét khản cuống họng, khắp cả khu kí túc hò reo vang dội, một số người mang loa theo bắt đầu bật nhạc. Cả phòng túa ra ngoài nhìn, rồi không hẹn mà cùng gặp những ánh mắt mời gọi vui vẻ dưới sân, cả lũ chạy xuống.

Không cần biết cậu là nam hay nữ, béo hay gầy, cao hay thấp, ở trung đội nào, nhưng đứng cùng nhau dưới cơn mưa này thì chúng mình là bạn.

Thậm chí khi mở những bài hát quen thuộc, còn nhảy random luôn. Seongwoo cười sảng khoái nắm vai một cậu bạn nào đó ở tầng một, cả đám rồng rắn thành một hàng dài kéo nhau đi khắp các khu kí túc, hát váng cả lên. Trời cũng chiều lòng, tuy có mưa thật nhưng cũng chỉ như thả mồi, từng giọt từng giọt, làm tóc và vai Seongwoo ướt một mảng chứ không thành con chuột lột.

Rồi đột nhiên điện phụt tắt.

Seongwoo đứng sững giữa đám sinh viên đi qua đi lại đang hú hét ầm ĩ, đứa tiếc rẻ đứa phấn kích vì mất điện kia. Đột nhiên bên cạnh anh có người, người đó đưa tay ra nắm chặt lấy tay anh.

Daniel nhỏ giọng: “Sợ…”

Seongwoo xém chút nữa thì phá lên cười. Anh vỗ vỗ nhẹ nhẹ vào vai Daniel như để an ủi, rồi cứ thế dắt cậu lên phòng. Thả Daniel về 211 rồi, Seongwoo về phòng mình thay áo và lấy khăn lau tóc, lúc đang lau thì Sewoon thò đầu vào cửa:

“Hey, muốn hát hò một chút thì xuống tầng hai nhé.”

Tầng hai sáng lung linh vì đèn flashlight từ điện thoại, một số loa nhỏ vẫn có thể sử dụng, bọn họ ngồi giữa bật nhạc, đám đông vây tròn xung quanh cùng hoà âm. Seongwoo cũng chẳng biết mình đã cất giọng hát cùng các bạn tự lúc nào nữa. Hát chán nhạc trẻ thì đến nhạc cách mạng rồi hát quốc ca luôn, đừng tưởng hát quốc ca mà dễ, đến đoạn highnote thì cũng chỉ có dàn vocal chất lượng mới dám tự tin khoe cá tính, còn lại ngồi vỗ tay tán thưởng thôi. Ánh sáng lung linh làm Seongwoo nghĩ đến hình ảnh Daniel ở khu trượt patin, giữa đèn vàng thì trông cậu rất ấm áp, còn dưới ánh đèn này thì thế nào?

Chắc là rực rỡ.

Ngoài trời đã ngớt mưa, điện bật sáng. Tất cả cùng tiếc rẻ, nhưng chẳng ai muốn về. Họ tắt điện hành lang đi rồi khí thế hát tiếp, nhưng tiếng loa vang lên khiến khí thế gì cũng bị đập tan:

“Thông báo, đã có điện và ngớt mưa, yêu cầu các em mười phút nữa tập hợp xếp hàng đi điểm danh buổi tối!”

Cho dù có tiếng hắt xì, tiếng sổ mũi, nhưng được tắm mình trong cơn mưa tuổi trẻ ấy, không ai là không thoả mãn.

Điểm danh buổi tối cũng chẳng có gì đặc biệt lắm, giáo viên nhắc nhở các sinh viên rằng ngày hôm sau là ngày cuối cùng bọn họ phải đến giảng đường, học xong sẽ thu lại toàn bộ sách vở giáo trình, hôm sau nữa sẽ được nghỉ để tổng dọn vệ sinh cũng như chuẩn bị cho đêm diễn văn nghệ. Đám học sinh hò reo ầm ĩ, cuối cùng những ngày này sắp kết thúc rồi.
.
.
.
“Hôm nay mày chép bài luôn ấy hả Minhyun??” Dongho tròn mắt nhìn đứa ngồi sau mình đang hí hoáy viết gì đó vào quyển giáo trình. “Ê phá là không tốt đâu.”

“Tao đang để lại những lời khuyên bổ ích cho khoá sau đấy.”

Nó hí hoáy viết một cách nghiêm túc, rồi cầm lên bàn giáo viên lúc cuối giờ. Gương mặt Minhyun cười cười đầy bí ẩn, đứa nào cũng lười đoán. Là người mang sách đi nộp về kho, Jonghyun tò mò mở ra xem Minhyun đã viết những gì.

CẨM NANG.
1. Đi quân sự vui nhất là tuần cuối cùng.
2. Nếu có người yêu hoặc có ý định tán tỉnh, hãy đưa người đó ra khu nhà thể thao gần sân tập bắn, hoặc là tỏ tình trong lớp học luôn, không phải chỗ nào cũng lý tưởng để nói lời ngọt ngào.
3. Đại đội trưởng thường đẹp trai và được nhiều người crush, nhưng khoá học này thì Đại đội trưởng là của tôi.
4. Lên giảng đường phải ngồi giữa lớp mới dễ chơi Uno. Ma sói thì góc cuối lớp còn thích đánh phỏm thì ngồi bàn đầu cũng được.
5. Tiểu đội trưởng, Trung đội trưởng và Đại đội trưởng là người quyết định sĩ số, chỉ cần nó bao che thì đi chơi đến giờ ngủ cũng chẳng sao.
6.Phải tán được Đại đội trưởng. Không thì tán Trung đội trưởng. Nhưng mà đẹp trai (như tôi) trước đã nhé.
7. Kim JH ai lớp diu.
Kí tên: Hwang Minhyun.”

Jonghyun bật cười.
End #24.

Hồi mình học cấp ba có quen một bạn nam khá hot vì bạn đẹp trai, lạ là mình không thấy bạn ấy đẹp trai. Mãi đến tận lớp 12, lúc xem clip kỉ yếu của lớp bạn, có đoạn bạn ấy được quay đến xong cười rộ lên, trời đất ạ cả lớp mình ú oà kêu gào ầm ĩ vì đẹp trai quá. Mình cũng shock dã man luôn kiểu mày có phải đứa tao quen không vậy? Nụ cười ấy thực sự có sức công phá lớn dã man ý, lớp mình ngồi tua đi tua lại cái đoạn đó để xem còn video của lớp thì bỏ xó. Trong lúc ngắm nụ cười của bạn mình kiểu eo ơi tao đổ mày rồi đấy, nhưng buồn thay lúc tan học gặp bạn dưới sân trường, cảm xúc của mình về 0 luôn, thấy nó hoàn toàn bình thường chẳng có gì đặc biệt. Hoá ra mình chỉ đổ giây phút bạn cười trong clip kỉ yếu thôi huhuhu =(((
Lên đại học thỉnh thoảng mình vẫn khoe bọn ở lớp là nhìn đi trường tao có bạn cười đẹp trai vậy nè =)))))