SCIENCE – #8.

16.

Bởi vì thời tiết không tốt lắm, cứ nắng lại mưa, tôi quyết định lười gội đầu một tí, vì cứ nắng lên, gội đầu tắm rửa sạch sẽ thơm tho xong, hôm sau lại chơi cho quả mưa phùn lắc rắc vừa bẩn còn vừa hôi.

Daniel thở dài, bảo rằng ghét nhất thời tiết này. Giày ai cũng ướt, tóc ai cũng có mùi nước mưa, đi qua đi lại trên cái hành lang bệnh viện dài đằng đẵng như thế không biết có bao nhiêu vi khuẩn trong người.

Chính vì thế mà sau một lần đến đưa cơm cho Kang Daniel ở bệnh viện, tôi lăn đùng ra ốm. Vậy mà có vẻ như tôi là tội đồ của cả thế giới này, không một ai thèm ngó ngàng đến tôi, tận lực tránh xa tôi như tôi là ổ dịch lớn nhất trong toàn bộ hệ Mặt trời. Hyungseob đeo khẩu trang đến trước mặt tôi, nghiêm trang:

“Anh Seongwoo, em đi mua thuốc cảm cho cả phòng…”

“Sao lại mua cho cả phòng mà không mua cho anh?” Tôi ai oán nhìn Hyungseob, còn thằng nhóc thì nín cười:

“Để không ai lây bệnh của anh đó mà.”

Thằng Minhyun biết tôi bị ốm như thế, lập tức gọi điện, qua giọng nói của nó, tôi cảm thấy thằng này đang nhịn cười đến nội thương rồi.

“Mày cho Kang Daniel uống thuốc chưa?”

“Tao ốm chứ nó ốm à?”

“Ừ, nhưng sợ mày lây cho nó.”

“Đm!”

.
.
.

Tôi vừa hắt xì vừa mở cửa bước vào nhà, dù mũi đang điếc đặc cũng vẫn có thể ngửi thấy mùi cháo hành thơm nức. Hớn hở bước vào bếp thì thấy Kang Daniel đang múc ra một bát cháo, còn thái hành tươi thả vào, tôi nịnh bợ:

“Ồ, Niel thân yêu quan tâm anh ghê!”

Đáp lại sự xun xoe của tôi, hắn thản nhiên cầm tô cháo lên thổi thổi, húp soạt ba phát hết nhẵn.

“Ơ…”

“Anh ơ cái gì. Em phải ăn cháo giải cảm trước, phòng trường hợp anh bị lây cho em.”

“ĐCM!”

“Thôi nào, phòng bệnh hơn chữa bệnh. Em nấu không nhiều cháo lắm, còn ít cháy dính ở đáy nồi, anh cạo được thì ăn. Em đi làm đây nhé, ở nhà nhỡ đâu lên cơn cảm cúm thì mệt lắm.”

Đồ vô tâm! Cả thế giới này đối xử với Ong Seongwoo bạc bẽo như thế à?

Tôi tức tối bỏ ra phòng khách. Ngồi phịch xuống ghế salon, tôi ngẩn người khi thấy trên bàn là một bịch thuốc bự kèm theo hướng dẫn sử dụng từ A đến Z, giờ này uống thuốc này, giờ kia uống thuốc kia. Cuối tờ giấy còn có p.s:

Em vẫn còn để phần anh một ít cháo ở trong nồi, nhớ hâm lại cho nóng. Quên mất, xin nghỉ ốm đi, đừng hành hạ nhân loại. Hôm nào anh khỏi ốm thì nhớ nhắn cho em để em gọi người đến phun thuốc khử trùng nhé! Yêu Seongwoo của emmmm~

“Cuối cùng thì cũng chỉ biết cái thân!” Tôi lầm bầm.

Mãi rồi 2, 3 ngày sau, khi thời tiết bắt đầu ổn định trở lại thì tôi khỏi ốm. Đúng lúc này, thì lần lượt, từ trưởng phòng, phó phòng đến Ahn Hyungseob, đến Hwang Minhyun thậm chí Park Woojin hay Kim Jonghyun bắt đầu dính bệnh.

Kang Daniel không phải ngoại lệ.

Tôi đeo khẩu trang lượn một vòng văn phòng, đến mỗi một bàn đều dừng lại kí cho một chữ Karma to đùng, cười khẩy rồi lả lướt bước đi. Không một từ ngữ nào có thể diễn tả được sự hả hê của tôi lúc bấy giờ.

Hừ, quả báo đến sớm!

End #8.

Tôi cảm thấy cái này rất nhạt…nhạt lắm ấy T.T 

Thề luôn thứ khó nhất trên đời chính là viết thể loại này, bởi vì những con nào không có gấu thì lấy đâu tư liệu mà viết những thứ sến súa yêu đương… Thế nên tôi quyết định dừng cuộc chơi ở mẩu chuyện số 20 vì  cuộc sống tinh thần nhạt nhẽo đã ngăn bước chân tôi T.T

Anw chúc mọi người có một Valentine vui vẻ ❤

 

SCIENCE – #7.

15. Chuyện xem phim kinhh dị.

Sau khi lôi nhau về từ tòa án, tự bản thân tôi thấy mình có lỗi với Daniel, đành phải vừa đấm bóp cho hắn vừa thề sống thề chết rằng sẽ đến rạp cùng hắn lần nữa.

Thực ra không phải tôi chưa xem phim kinh dị bao giờ, tuy nhiên từ trước đến nay tôi vẫn luôn đạm mạc và lười biếng, chỉ cần có cảm giác mình xem phim kinh dị thấy rất ghê, lại còn không tốt cho thần kinh, dễ bị ám ảnh, thế là lập tức sẽ không bao giờ xem. Cũng giống như việc tôi thích một ai đó hoặc bắt đầu một mối quan hệ nào đó, nếu bản thân cảm thấy không đi đâu về đến đâu, tôi sẽ tìm cách sớm kết thúc nó từ trong trứng.

Tuy nhiên, Daniel luôn là ngoại lệ của tôi. Hồi đó tôi đã nghĩ mình và hắn sẽ chẳng có kết quả gì, vì chỉ học cùng nhau một khóa học, thế nhưng cứ nhìn thấy gương mặt ấy rồi nghĩ đến chuyện sau này sẽ không liên lạc nữa, sẽ trở thành hai đường thẳng chỉ cắt nhau duy nhất một lần trong đời, tôi lại thấy bản thân tiếc nuối vô cùng. Chính vì thế mà bây giờ tôi tự cảm ơn mình lúc đó, nếu tôi tiếp tục nghĩ chuyện tôi với hắn sẽ không đến đâu mà không tỏ tình với hắn, có lẽ giờ này tôi vẫn cứ là anh chàng luật sư cô đơn, đợi đến tuổi kết hôn thì đi xem mắt rồi lấy một cô gái hiền lành hợp tính nào đó mà thôi.

Daniel thấy tôi miễn cưỡng đồng ý với mình, ngay hôm sau hắn hẹn tôi đi xem phim, suất chiếu muộn.

Hắn dắt tôi vào rạp hào hứng bao nhiêu thì…

“AAAAA SEONGWOO!!!” Hắn thét lên khi nhìn thấy con ma lướt nhẹ qua bóng dáng cô gái trẻ đang ngó nghiêng xung quanh. Tôi bị hắn hét giật mình đánh rơi miếng bỏng ngô, quay sang đập cho hắn một phát.

“SEONGWOO KÌAAAAA! Nó…Nó đang…AAAAAAA….!”

“Này Kang Daniel!”

Kết quả, tôi bước ra khỏi rạp, trên vai thồ theo một con gấu lớn mặt xanh mét, chân run lẩy bẩy, mỗi một bước chân đi là một lần mắt liếc đầy lo ngại. Tôi đá hắn vào ghế sau xe cho hắn nằm chèo queo ra, mình thì ngồi vào ghế lái. Biết làm sao được, để tên dở người tinh thần bất ổn định kia lái thì hai chúng tôi chắc cũng sớm thành đồng bọn với con ma trong phim quá.

“Anh tưởng em xem phim ma nhiều rồi mới cố tình muốn sửa cho anh? Tưởng thế nào…”

“Em…em…” Hắn vẫn đang run lập cập. “Hồi trước đã xem Train to Busan…nên là…”

“Giời ạ! Train to Busan thì tôi cũng xem được!” Tôi quay ra đập đập nhẹ vào đầu hắn.

“Daniel này…”

“Ơi…”

“Anh nhìn thấy sau gương chiếu hậu có con gì ý…con gì mà mắt đỏ xong là…”

“AAAAAAA….”

Rầm!

.

.

“Ong Seongwoo?? Lại ra tòa à?”

“Tòa tiếc gì vớ vẩn. Đến đây nộp phạt hành chính vì tội phá hoại cảnh quan đô thị.”

Tôi mặt không đổi sắc, dưới đuôi mắt dán một cái băng urgo cũng không thấy mình xấu trai. Daniel đang sưng vù một cục to đùng ngay giữa trán, tay thì phải băng bó vì bong gân nhẹ.

Lúc ấy khi hắn hét lên thì tôi bị giật mình lạc tay lái, đâm sầm vào gốc cây lớn bên vỉa hè. Do ghế ngồi vốn dĩ là của Daniel, tôi chưa chỉnh ghế nên không đập mặt được vào chính giữa túi khí mà một bên mắt vẫn tiếp xúc thân thiết với cái vô lăng. Daniel thảm hơn tôi nhiều. Hắn đang nằm chèo queo, hai tay ôm ngực nên không kịp định thần, trán đập vào phần cứng của ghế trước lại còn ngã lăn xuống, đưa tay ra chống thì bị bong gân.

“Này hai người cứ như có dớp với phim kinh dị ấy nhỉ?”

“Tại em chắc…” Tiếng Daniel nhỏ như muỗi kêu. Tôi thở dài, mặc xác Yoon Jisung ở đấy, kéo gấu bự đi nộp phạt rồi cùng nhau đi xe bus về nhà.

Nói là dớp như thế nhưng mấy tuần sau thì Kang Daniel vẫn hí hửng rủ tôi đi xem Insidious 4.

Hừ, chắc là bị M…
End #7
Ông nào xem rồi cho tôi xin cái review…
Mà thôi đừng có review tôi cũng không đi xem đâu thề ㅋㅋㅋ

 

SCIENCE – #6.

13. Chuyện của một “ông mai”.

Tôi rất thích ghép đôi. Nói chung chỉ cần trong đám bạn có hai người nào đó trông có vẻ hợp nhau, tôi sẽ ngay lập tức gán ghép nhiệt tình.

Cái thời Jonghyun còn độc thân, tôi đã từng giới thiệu cho nó cả trai lẫn gái. Một trong số đấy là Hyungseob, cậu nhóc xinh trai đang học năm cuối Đại học, vừa mới vào thực tập ở văn phòng chúng tôi không lâu.

Hyungseob cũng đồng ý cùng tôi đi gặp Jonghyun. Jonghyun bảo tôi là nó ngại lắm, nó dẫn theo người nữa đi có được không. Tôi đồng ý, càng đông càng vui.

Jonghyun dắt theo Park Woojin, một đồng nghiệp của nó. Woojin cũng năm tư như Hyungseob nhưng không cần thực tập mà đã là nhân viên chính thức của công ty Jonghyun rồi. Bốn người chúng tôi ngồi trong quán cafe trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Không, thực ra chỉ mình tôi cố gắng làm cho cuộc trò chuyện vui vẻ, vì Kim Jonghyun cù lần đã dẫn theo một tên mặt than.

“Bao giờ Hyungseob ra trường? Có dự định gì chưa?”

“Tháng mười này em nhận bằng. Nếu như may mắn thì sau thực tập sẽ làm ở văn phòng của anh Seongwoo luôn.”

“Giỏi quá.” Jonghyun cười, khen. Tôi hài lòng nhìn nó, tưởng nó định nói thêm cái gì, ai dè nó im bặt, tụt hết cả cảm xúc. Phải tiếp tục khen con nhà người ta đi chứ! Thằng bé trắng trẻo đẹp trai thế kia! Lại còn ngoan ngoãn! Còn giỏi!

“Đâu ạ. Chỉ là thực tập thôi mà.” Hyungseob cười ngại ngùng, đưa tay lên gãi đầu. Nắng ngoài cửa sổ hắt vào, nhảy múa trên tóc thằng bé, đến tôi nhìn cũng động lòng. “Woojin mới giỏi kìa. Cậu ấy chưa gì đã làm nhân viên chính thức rồi.”

“Cảm ơn.”

Woojin gật đầu, rồi cúi xuống uống tiếp cốc expresso đắng nghét đầy ngang một cốc double expresso. Vừa nãy Ahn Hyungseob cậu bé ngây thơ của tôi đã không ngần ngại gọi một cốc expresso “thử cho biết”, mới nhấp vào đầu môi đã ngay lập tức quơ vội ly nước lọc trên bàn tu hết sạch. Park Woojin lầm lì vẫy cô phục vụ gọi cho nó một cốc chocolate đá xay to bự, còn mình thì dồn hai vào một, tự uống hết sạch.

Kết thúc buổi hẹn hò chỉ có mình tôi là hào hứng và cuối cùng chỉ mình tôi bực dọc ấy, tôi trở về nhà kể cho Daniel nghe. Tôi than thở với hắn rằng mình đã làm chuyện thật vô ích. Hắn cười cười:

“Anh cứ chờ mà xem, không vô ích đâu.”

“Thật?”

Vì hắn khẳng định chắc nịch với tôi như thế, đến cơ quan tôi cũng tự nhiên săn đón Hyungseob hơn hẳn. Nó sắp thành “bạn dâu” của tôi mà. Hyungseob dạo này cũng có vẻ khác khác, thỉnh thoảng hay nhìn điện thoại cười vu vơ.

Đến khi thằng bé tốt nghiệp đại học thì mời tôi và Jonghyun đi ăn. Tôi hí hửng tưởng mình đã làm ông mai thành công, tự đắc khoe với Daniel. Hắn lắc đầu cười cười, búng trán tôi một cái:

“Anh còn non và xanh lắm!”

Hừ, cậu thì chín già với ai?

Tôi đến nhà hàng với tâm trạng vừa hạnh phúc vừa mãn nguyện. Nhưng rồi khi đến bàn, ngồi xuống chỗ còn trống, tôi ngơ ngác:

“Sao…sao Jonghyun mày lại ngồi cạnh tao? Mày phải ngồi bên kia chứ?”

“Mày ẩm IC à thằng dở này? Tao ngồi bên kia để mà chia uyên rẽ thúy à?”

Tôi trố mắt nhìn cả ba người còn lại.

Hyungseob cười bẽn lẽn, nhìn sang Woojin rồi lại nhìn tôi:

“Nhờ anh Seongwoo và anh Jonghyun em và cậu ấy mới tìm thấy nhau. Hôm nay tròn nửa năm yêu nhau, cũng mừng em vừa tốt nghiệp, bọn em mời hai người một bữa coi như cảm ơn!”

Tôi cười méo xệch. Hóa ra Kang Daniel nói đúng. Đúng là tôi đã làm ông mai thật, mỗi tội lộn người…

14.
Trời thực sự rất lạnh. Và ẩm ướt. Bảy giờ sáng rồi mà vẫn cứ âm u mờ mịt. Tôi cuộn tròn trong chăn ngủ say như chết, dễ gì mới được một ngày chủ nhật nghỉ ở nhà. Đưa tay qua bên cạnh, tôi thấy mình như là quờ trúng tay hắn vừa giống như chưa chạm tay vào được người hắn. Mấy lần như thế tôi đâm bực, mở mắt ra. Daniel đang đứng bên giường chìa tay ra với tôi, cười tươi như nắng.

“Anh có muốn đi xem phim không?”

Là Giao ước chết.

Đến lúc tôi nhìn thấy tấm vé trên tay Daniel, tôi biết đời mình thế là xong rồi. Hắn bằng mọi cách kéo tôi đang ôm rịt lấy cánh cửa không chịu vào, từ dỗ dành đến đe doạ bạo lực tôi vẫn không chùn bước:

“Anh sẽ kiện em, Kang Daniel! Em đang xâm phạm quyền con người của anh!”

“Phim thôi mà, vào xem thôi. Em thề là không đáng sợ tí nào, mà nếu có sợ thì em bịt mắt giúp anh, nhé?”

“Không! Anh về nhà, anh phải về nhà! Kang Daniel, tôi không muốn xem!!”
.
.
“Ong Seongwoo? Sao lại ra toà?” Thẩm phán Yoon trố mắt nhìn. Tôi vô cảm lườm lại hắn một phát.

“Kang Daniel? Cậu bị Ong Seongwoo kiện ra toà?” Nhìn sang bên kia, mắt hắn còn trợn to hơn nữa. Kang Daniel vô cảm lườm Yoon Jisung một phát, cáu kỉnh:

“Xử đi cho em còn về nhà.”

“Xử gì nữa đm. Cả hai cút về cho tôi, chuyện trong nhà đóng cửa bảo nhau chứ lôi nhau ra toà thế này à?”

“Chỉ là đi xem phim thôi mà!”

“Anh không muốn!”

Kang Daniel thở dài, bước sang chỗ tôi, rồi choàng tay qua ôm tôi vào lòng. Tôi đang xù lông như một con mèo cáu bẳn lập tức mềm nhũn như nước.

“Được rồi. Không ép anh. Muốn sửa cho anh đỡ sợ mà khó quá…”

Rồi hắn dắt tay tôi đi ra ngoài, để lại Yoon Jisung ngồi ngẩn ngơ. Anh chép miệng:

“Chưa bao giờ có cái vụ kiện nào như thế này!”

Rồi như chợt nhớ ra gì đó, anh gọi với ra:

“Ê Ong Seongwoo viết đơn bãi nại đi không Kang Daniel vào tù vì tội cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác bây giờ! Chẳng hiểu sao khởi kiện chồng tội ấy vì ép đi xem phim luôn…”
End #6

 

SCIENCE – NGOẠI TRUYỆN 1.

NGOẠI TRUYỆN 1: MINHYUN VÀ JONGHYUN.

Tôi quen Jonghyun khi chúng tôi mới bước vào cấp ba. Chúng tôi học chung lớp năng khiếu, lại còn ngồi cùng bàn với nhau. Hai thằng chúng tôi hoàn toàn ngơ ngẩn với đời, có chăng thì Jonghyun học rất giỏi và tốt bụng, đôi lúc tôi còn tự hỏi liệu thằng này có thể tốt hơn nữa không? Lúc nào nó xuất hiện cũng là một cái dáng vẻ cười hiền lành, cười đến là ngốc nghếch, khiến tôi luôn luôn không nhịn được mà thò tay qua xoa đầu nó.

Jonghyun thích Minhyun vào cuối năm lớp mười. Minhyun học hơi dốt một tí nhưng mà cao, trắng, thơm, lại còn đẹp trai và hát hay. Tôi nhìn mặt thằng này đến phát ngán khi mà dịp văn nghệ nào nó cũng có một slot biểu diễn. Trong khi tôi gà gật, ngáp, thậm chí còn trốn văn nghệ trường đi net, Jonghyun đều đặn đến nghe, thậm chí còn nghe như nuốt từng lời. Tôi bắt gặp ánh mắt nó chăm chú nhìn Minhyun đến mức thất thần, lòng chắc chắn thằng bạn mình đã rơi vào lưới tình mất rồi.

Jonghyun cứ như thế lặng lẽ nhìn Minhyun từ phía xa. Tôi cổ vũ nó tiến đến tán tỉnh thì nó lắc đầu. Hồi ấy chuyện đồng tính cũng không còn là một thứ chuyện xa lạ hay là kinh tởm gì cả, huống hồ gì có lần tôi nhìn thấy Minhyun vòng tay qua eo một thằng nhóc lớp dưới cùng đi dưới một tán ô. Nếu thế thì Jonghyun có gì trở ngại không thể tiến tới cơ chứ?

“Nhưng mà mày có thấy ngôi sao thì chỉ nhìn từ xa là đẹp không? Nhìn gần không còn long lanh như thế nữa.”

“Tao lạy mày, cho tao yên. Thôi được rồi mày cứ ôm cái mối tình đơn phương này đến cuối cuộc đời đi. Lẽo đẽo theo nó rồi nhìn nó yêu đứa khác, lấy đứa khác, già đi cạnh đứa khác, nhé!”

Nhưng mà có nằm mơ tôi cũng không ngờ, có ngày Hwang Minhyun – ngôi sao xa ấy lại để ý đến thằng bạn cù lần cạnh tôi. Hôm ấy tôi vẫn còn nhớ như in mình đã suýt rớt hai tròng mắt ra ngoài khi Hwang Minhyun tiến đến thảy lên bàn thằng Jonghyun một tấm vé xem nhạc kịch vào cuối tuần.

Sau đấy thì Jonghyun rơi vào mối tình không lối thoát với thằng kia. Nó bỏ rơi tôi một mình làm tôi phải lang thang khắp nơi tham gia vào đủ thể loại hội nhóm lớp học để giết thời gian. Một hôm, tôi lỉnh kỉnh nào là hộp màu nào là ống tube đựng giấy vẽ đến lớp hội họa, vì lười đi đường chính nên tôi đi tắt qua một cái hẻm nhỏ cạnh trường. Được nửa đường thì tôi quay ngược lại vì nghe thấy tiếng của đám thanh niên ăn chơi đua đòi đang cười đùa, cũng ngửi thấy cả mùi khói thuốc – tôi không thích dây dưa với bọn ấy một tí nào.

Rồi khựng chân lại khi nghe thấy tiếng cười nhạt nhẽo quen thuộc:

“Thằng Jonghyun đấy ấy mà, dễ cưa đổ bỏ xừ! Tao chỉ nháy mắt một cái là xong! Chúng mày không thể giao cho tao một nhiệm vụ gì khó chơi hơn à? Chán thế!”

Một tràng cười khả ố vang lên. Lẫn giữa những tiếng cười ấy là giọng giễu cợt của một thằng khác:

“Mày có thể thử tán thằng bạn thân của nó ấy, Ong Seongwoo ấy, hahaahaha!”

“Thằng khốn này!”

Tôi không thể nhịn được, sẵn tay đang cầm ống tube, tôi xăm xắm chạy hướng thẳng về chỗ Hwang Minhyun đang đứng cười cợt với lũ bạn của mình, giơ lên đập cho hắn một cái vào đầu. Hắn loạng choạng rồi ngã ngửa ra, tròn mắt trân trối nhìn tôi. Tôi quắc mắt lên nhìn lũ xung quanh, gào:

“Rảnh quá thì đi cọ toilet đi, đừng đứng đây nói nhảm nữa!” Rồi nhổ toẹt một bãi nước bọt cạnh Minhyun vẫn chưa hết bàng hoàng kia. “Mày, cứ nhớ đấy! Tao sẽ  nói cho Jonghyun. Nó không đáng để bị chúng mày lừa dối, bỡn cợt như thế!”

Tôi tức giận ném luôn cái ống xuống bên chân hắn, quay đầu đi thẳng. Chưa được ba giây thì đã thấy cổ tay mình bị kéo lại, gương mặt Minhyun đang hốt hoảng nhìn tôi. Nó lắp bắp:

“Mày…đừng…đừng nói cho cậu ấy! Tao xin mày, Seongwoo, đừng nói!”

“Tao cứ làm đấy!”

Tôi giật tay mình ra khỏi tay Minhyun, không quên để lại cho nó một cái lườm đến cháy cả da mặt – cái lườm này vẫn không hề thay đổi cho đến tận mười năm sau. Không còn đầu óc đâu mà nghĩ đến lớp học vẽ nữa, tôi vội vã chạy đi tìm thằng Jonghyun, vừa thở hồng hộc vừa kết tội Minhyun. Trái ngược với vẻ ngoài sốt sắng và bực tức của tôi, Jonghyun chỉ buông một câu hờ hững:

“Ừ, tao biết rồi.”

“Thế thôi? Mày chai sạn rồi à? Không có phản ứng gì nữa à? Mày yêu nó quá đến mất cả não rồi à?”

“Đừng có nói như thế, Seongwoo.”

“Không như thế thì như thế nào? Chẳng lẽ lại phải nói ồ thằng đấy tốt lắm nó tán mày chỉ để thỏa mãn thú hư vinh đua đòi của mấy thằng con trai tuổi mới lớn, và mày cũng rất vui lòng với chuyện đó? Kim Jonghyun? Mày điên à?”

“Đừng nói nữa, Seongwoo. Tự tao cảm thấy phải làm thế nào cho đúng. Nếu mày  không nhìn được thì đừng nhìn nữa.”

“Cái nồi! Tao cũng chẳng thèm nhìn!”

Sau hôm ấy thì tôi và Jonghyun không nói chuyện với nhau nữa. Hai đứa chúng nó vẫn tiếp tục yêu nhau, tôi có nhìn thấy cũng coi như là không quen biết. Thẳng đến cuối năm lớp 12, khi mà cả lớp chuyền tay nhau viết những cuốn sổ lưu bút xinh xắn, tôi cũng theo trào lưu mua về một quyển, ghi tên mình vào rồi thảy bừa lên bàn, bảo chúng nó viết thì viết.

Mãi đến lúc lên đại học mới giở quyển sổ ấy ra xem, tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy dòng chữ nắn nót quen thuộc:

Seongwoo.

Tao biết mày giận tao. Nhưng mày biết không, tao luôn thích Minhyun, cảm thấy chỉ cần cậu ấy là đủ. Đến khi mày không còn bên tao nữa tao mới nhận ra, bạn bè cũng quan trọng chẳng kém gì người yêu.

Huống gì mày thật lòng với tao, còn Minhyun thì không.

Tao lúc nói chuyện với mày, chỉ cố giấu đi sự thật là mình đang rất hoảng loạn thôi. Tao thấy xấu hổ trước mặt mày, vì cảm giác bản thân vì quá thích Minhyun mà trở thành một đứa vô dụng dễ dàng bị người ta lừa dối như thế.

Tao sẽ thi đỗ vào Đại học Tài chính, có gì hãy liên lạc với tao nhé.

Xin lỗi, Seongwoo-ie.

Tôi gấp sổ lại, thở dài. Ngay tối hôm ấy tôi gọi điện cho Jonghyun. Đầu dây bên kia, nó cười một cái thật khẽ, giọng trầm trầm ngọt ngọt:

“Tao hiểu mày quá mà. Giờ mới giở sổ lưu bút chứ gì?”

Jonghyun không cần thi cũng đỗ đại học trên thành phố, điểm của nó cao chót vót nên được nhà trường cho một suất học bổng du học. Lúc tôi gọi điện cho Jonghyun, nó đã xin xong visa, chỉ chờ ngày lên máy bay sang Sing. Nó bảo, nó đã chia tay Minhyun từ giữa năm lớp 12 rồi.

“Tiếc không?”

“Tao sẽ đi tìm người tốt hơn.”

Nó mở mồm ra nói cho tôi yên vậy thôi. Bẵng đi bằng ấy năm, Jonghyun vẫn cứ thui thủi một mình. Tôi miệt mài hoạt động trong nghề mai mối, giới thiệu cho nó một tá, dễ thương có quyến rũ có học thức có, nó cứ mỉm cười lắc đầu.

Thẳng đến khi nó nói với tôi sẽ dẫn Hwang Minhyun đến ăn Giáng sinh với tôi, trên tư cách là bạn trai nó.

Tối hôm ấy sau khi ngồi nói chuyện xong với đức ông chồng, tôi nhận được một tin nhắn rất dài.

Từ Hwang Minhyun.

Seongwoo.

Tao biết mày rất ghét tao, hận tao. Nhưng mày biết không, tao luôn thích Jonghyun, thích cậu ấy từ lâu lắm rồi.

Tao không tìm được lý do gì để theo đuổi cậu ấy cả. Cậu ấy sống ở một thế giới khác so với tao, một thế giới lúc nào cũng chỉ có niềm vui, có những người tốt – như mày. Tao không biết phải làm cách nào để bước vào thế giới ấy, chỉ có thể dùng cách điên rồ và ngu ngốc nhất – cá cược.

Tao làm thế để cho mình có một động lực đến bên cậu ấy.

Lúc mày bắt gặp tao nói những lời ấy, tao rất sợ. Seongwoo, tao cảm thấy mày vô cùng độc ác. Nhưng thực ra thì mày cũng không làm sai, tình cảm của tao và Jonghyun lúc ấy được xây dựng trên nền tảng của sự lừa dối, như thế không thể bền lâu được.

Tao đã chạy trốn Jonghyun, đến khi không thể chịu đựng được mà quay lại thì cậu ấy đã đi mất rồi. Bao nhiêu năm trôi qua, bằng cách gì tao cũng không quên được cậu ấy. Mãi đến gần đây khi mà tao tình cờ gặp cậu ấy đang đi xem mắt – đm, chính là do mày giới thiệu – và đã định buông tay cho cậu ấy hạnh phúc riêng, thì tao phát hiện ra tao không thể làm thế được.

Đã sai một lần rồi, sẽ không có lần thứ hai đâu. Mong mày hiểu và tác thành cho bọn tao, vì Jonghyun nhìn vẻ mặt sầm sì của mày thấy có lỗi lắm.

Xin lỗi, Seongwoo-ie.

“Ôi đcm! Cả hai chúng nó bắt nạt tôi!” Tôi hét lên, khiến cho Daniel đang vừa đọc Giải phẫu vừa nhai Haribo lập tức vứt cả xuống rồi chạy đến.

“Ai bắt nạt anh?”

Tôi chìa cho hắn đọc tin nhắn Minhyun gửi cho tôi. Daniel nhoẻn cười, cầm lấy cái điện thoại từ tay tôi rồi gõ gõ gì đó, sau đó tắt đi, nhấc bổng tôi lên.

“Để em cùng với hai người đấy bắt nạt anh!”

“Này Kang Daniel!”

Hãy chăm sóc Jonghyun-ie thật tốt nhé, Hwang Minhyun.

End.

Từ nay tôi xin hứa sẽ không hành hạ HMH nữa, tôi thề, tôi thề, tôi thề =)))

Ơ mà nói thật ống tube đựng bản vẽ các kiểu mà anh Ong dùng để đập anh Hoàng không nặng lắm đâu, thực sự =))

 

SCIENCE – #5.

11.

Gần đến Giáng sinh rồi, Daniel cũng rất hăm hở mua lấy một tỉ thứ linh tinh về nhà để trang trí. Tôi cười khẩy, không chóng thì chầy, ba tiếng nữa thế nào cũng chán đến tận cổ mà vứt lăn lóc ra cho tôi dọn.

Y như rằng, ngồi lọ mọ được tầm hai tiếng, chưa cả trang trí xong cây thông Noel, hắn đã nằm vật ra sàn, giãy dụa cùng Peter và Rooney đang vờn mấy quả bóng đầy màu sắc. Tôi cầm cốc cacao nóng đi ngang qua, đá đá vào mông hắn, hếch mặt:

“Sao rồi?”

“Seongwoo, làm nốt giúp em.”

“Anh không thích Giáng sinh.”

“Nhưng anh thích em mà.”

“Có liên quan không?”

“Thì…” Daniel ngồi dậy, đưa tay giật giật gấu áo của tôi. “Anh thích em nên phải dung túng cho em chứ.”

Tôi bật cười. Kang Daniel rất giỏi trong việc khiến cho người khác cảm thấy vui vẻ, và cũng rất giỏi dắt mũi người khác. Vậy là tôi – như thể bị yểm bùa, đã ngồi xuống làm nốt việc cho hắn.

“Giáng sinh có được nghỉ không?” Tôi cầm một dải ruy băng dài, chăm chú cuộn lại rồi đính lên cây thông, quay sang hỏi hắn. Daniel đã vục mặt vào cốc cacao tự lúc nào, ngẩng đầu lên nhìn tôi, gật rồi lại lắc.

Cũng phải, nghề nghiệp của hắn đặc thù mà. Kể cả là mồng một tết – hay thậm chí là đêm tân hôn, có người gọi điện là phải đi.

Tối hôm Giáng sinh, tôi dự trù trước chuyện mình sẽ bị hắn cho leo cây – hắn đã hẹn tôi tối về nhà rồi cùng nhau ăn tối, xem một bộ phim Giáng sinh – nên gọi cho Jonghyun đến chơi với mình. Jonghyun trong điện thoại rụt rè:

“Tao dẫn theo một người nữa được không?”

“Bạn gái mày à? Thoải mái thôi.”

“Không…bạn trai.”

“Cũng chẳng có gì, tao không ngại.”

“Là Hwang Minhyun.”

“WTF!!!”

Tôi buột miệng chửi thề một tiếng rất to. Đúng lúc ấy thì Daniel mở cửa bước vào nhà, vẫn còn mặc blouse bên trong áo khoác dạ – và như mọi ngày, vẫn quên chưa bỏ ống nghe ra. Tôi vừa đi ra cửa giật cái ống nghe xuống khỏi cổ hắn, vừa tiếp tục nói với Jonghyun:

“Thật đáng thất vọng!”

12.

Daniel như một chú mèo con ngơ ngác giữa bàn ăn – mà cá là giờ hắn cũng đang muốn tót ra chỗ lũ mèo quách cho rồi. Xung quanh hắn là tôi, Jonghyun và Minhyun, sát khí đằng đằng.

Thật ra chỉ có một mình tôi thôi.

Daniel biết mỗi Jonghyun, vì Jonghyun là bạn từ thời cấp ba của tôi, cũng thỉnh thoảng sẽ đi ăn đi chơi gì đó cùng nhau. Nhưng mà hắn không biết Hwang Minhyun, cũng chẳng hiểu lí do tại sao tôi lại tỏ thái độ như thế với tên ấy.

Thực ra đây là một câu chuyện dài, của Jonghyun thôi chứ không phải của tôi, nhưng mà tôi cũng không thể tha thứ được.

Bữa cơm giáng sinh kết thúc trong sự nặng nề, Minhyun còn không được quyền nói câu nào vì mỗi khi Daniel định cất lời với hắn, tôi đều lườm cho hắn một cái cháy mặt. Mặc kệ ngoài kia nhạc giáng sinh có ồn ã thế nào, người qua người lại cười đùa vui vẻ thế nào, căn nhà của chúng tôi vẫn bao trùm một không khí đầy u ám.

Đến lúc hai kẻ kia ra về rồi Daniel mới có thể mon men lại gần tôi để hỏi chuyện.

“Chẳng có gì cả. Hwang Minhyun là một gã tồi tệ, và Kim Jonghyun thì ngu ngốc, thế thôi.”

“Nhưng mà ngày xưa em từ chối anh thì em là kẻ tồi tệ sau đó em nhận ra mình thích anh quá muộn thì là ngu ngốc, có sao đâu?”

“Ôi hai chuyện này làm sao mà giống nhau được.”

“Thì cũng phải cho em biết chứ.” Daniel lấy cho tôi một cốc nước ấm, rồi vòng cả tay cả chân quặp lấy người tôi, dụi dụi vào vai. “Kể đi. Anh mà cũng có chuyện giấu em cơ đấy, hừ!”

Một câu chuyện mười năm cũng chỉ cần kể mất có một tiếng đồng hồ – đúng là trải qua thì lâu mà khi nhìn lại thì mọi thứ cứ vùn vụt trôi, chẳng chờ đợi gì. Tôi phát hiện ra mình đã dựa người vào lòng Daniel từ lúc nào, tay mân mê sợi dây áo hoodie của hắn. Daniel đưa tay lên vuốt tóc tôi thật khẽ.

“Tình yêu mà. Có thế nào thì nó cũng đâu có lỗi.”

“Nhưng mà không đáng.”

“Đáng hay không chỉ anh Jonghyun mới biết thôi. Mà không đáng thì chắc gì anh ấy đã quyết định quay lại với anh Minhyun? Chuyện của người trong cuộc mà, làm sao người ngoài hiểu được. Cũng giống như hồi trước ấy, em kể cho đứa bạn cùng phòng là em đã bỏ lỡ anh nên cảm thấy day dứt và không cam tâm tí nào. Nó chỉ cười bảo chuyện cũng đã qua, không có người này sẽ có người khác, sao phải cứ mãi nhớ nhung một người? Nhưng mà em không thấy thế là đúng.”

“Rồi sau đó thì sao?”

“Thì như bây giờ đấy thôi. Anh đáng để em thích lâu như thế, cuối cùng cũng rước về nhà được rồi nè.”

End #5.

Chuyện gì viết là mệt óc nhất? Chuyện trinh thám? Sai rồi, là chuyện tình cảm… T.T

Anw, Merry Christmas and Happy New Year!

 

SCIENCE – #4.

9.

Một hôm nghỉ ở nhà, tôi vừa mới viết xong báo cáo cuối cùng, lập tức xông ra phòng khách nơi hắn đang xem tivi, nhảy bổ vào mà ôm lấy bụng hắn.

Được ba giây, tôi lập tức đá văng hắn ra, run run:

“Cậu cậu cậu cậu….Bao nhiêu cân rồi?”

“Em làm sao mà biết.” Hắn nhún vai, tay  bốc lấy miếng snack trên bàn. Tôi giật phắt lại:

“Không cho ăn nữa! Béo quá rồi! Tối nay đi đo cân nặng rồi tôi tính BMI cho cậu! Cậu có biết đàn ông sau 30 tuổi mà béo thì khó giảm lắm không! Rồi cậu sẽ biến thành một tên bụng bia xấu xí!”

“Xấu thì kệ em! Ai là người đẩy em vào con đường này?” Daniel cũng không nhịn được mà đạp đạp vào eo tôi. “Anh cũng xem lại cái mặt của anh đi, cần em vào cầm cho cái đĩa ra mà so sánh không?”

 Tôi bất giác đưa tay lên sờ sờ mặt mình, rồi thở dài. Mùa đông đúng là mùa để tăng cân, vì ăn thứ gì cũng ngon. Tôi nhồi nhét cho Daniel nào là canh xương bò, canh kimchi, gà hầm, thịt kho tàu,… làm cho hắn béo ú lên. Nhưng tôi cũng có khác gì đâu? Thảo nào dạo trước đặt tay áp lên mặt cứ thấy trống trống, giờ thì đặt tay một phát là chạm vào đầy những thịt là thịt.

“Hôm nay không ăn tối nữa.” Tôi kiên quyết. “Tôi với cậu phải giảm cân. Sau này mà trở thành hai ông chú bụng bia khó coi thì tôi chết ngay ra đây cho cậu xem!”

Tôi quyết tâm tối hôm ấy không nấu bữa tối nữa. Daniel cũng không nói gì.

Hôm ấy đúng là ác mộng của cuộc đời tôi. Chưa đến 10h tối bụng đã sôi lên ùng ục, trong đầu tôi không còn bất cứ một điều luật một bản án nào nữa, mà là canh hầm quay tròn, gà quay tròn, thịt bò thịt lợn quay tròn, cơm trộn quay tròn, bánh ngọt quay tròn… Đến tận lúc đi ngủ, tôi vẫn mơ về sườn nướng phô mai với cả bún chân giò thơm phưng phức, dường như còn ngửi thấy cả hơi nóng nữa. Trải qua một đêm đầy sóng gió, sáng hôm sau nhìn bàn ăn có bánh bao nóng hổi, có cháo sườn nghi ngút khói, có bông lan trứng muối của tiệm bánh đối diện, tôi lập tức quên hẳn hôm qua mình vừa nói cái gì.

Thôi thì đã béo cũng không phải mình tôi béo.

Daniel nhìn tôi cười cười:

“Anh đúng là dở hơi! Em biết ngay mà! Không ăn làm sao làm việc được chứ, từ nay không có chuyện bỏ bữa kiểu ấy nữa đâu nhé!”

10.

Tôi rất thích ăn bánh ngọt. Tôi có một hàng bánh yêu thích nằm trên đường đến bệnh viện của Daniel, hôm nào rảnh thì tự mình ra đấy mua còn không rảnh thì nhờ hắn mua về cho. Mặc dù nhờ hắn mua về thì chẳng thà tôi gọi ship còn hơn, nhưng chẳng hiểu sao cứ nghĩ đến chuyện hắn mở cửa vào nhà, trên tay cầm một thứ gì đấy dành cho tôi, tôi lại có cảm giác hạnh phúc như khi mẹ về chợ vậy, cảm thấy như mình được hắn quan tâm để ý.

Hôm ấy, dù không rảnh nhưng đằng nào cũng đang trên đường đi cưỡng chế, tôi ghé vào đấy mua một hộp tiramisu, định bụng dành nó cho bữa xế chiều.

Đang đợi nhân viên gói bánh lại cho mình, tôi nghe thấy tiếng chuông cửa leng keng – lại một vị khách nữa bước vào. 

“Cho tôi một tiramisu cỡ lớn.” Người đó gọi xong món thì quay sang nhìn tôi, tôi nhìn lại và ớ người.

Ồ, Kang Daniel.

Daniel nhìn thấy tôi thì cũng ngẩn ra. Trên người hắn vẫn còn nguyên mùi thuốc sát trùng, chắc vừa mới xong việc đi về nhà. Nhân viên cửa hàng mang tiramisu đã được gói lại đẹp đẽ của tôi ra, tôi mỉm cười cảm ơn rồi trả tiền. Hắn tròn mắt:

“Anh mua rồi hả?”

“Ừ.” Chứ không tôi ở đây làm cái gì?

“Thế thì tôi không lấy tiramisu nữa, đổi cho tôi một bánh red velvet cỡ vừa đi.” Hắn nói, rồi tôi nghe tiếng hắn lẩm bẩm, đằng nào thì trong tối nay hoặc sáng mai Seongwoo chẳng kêu đói. Tôi bật cười đá vào chân hắn một cái. Hắn kéo tôi lại gần, rồi vòng tay qua khoác vai tôi. 

Con gấu bự này.

End #4.

Hình như dạo này lạnh nên tôi bị ám ảnh ăn uống, đầu chỉ toàn ăn ăn ăn =))

 

SCIENCE – #3.

6. 
Nghĩ lại thì lúc nào Daniel cũng làm tôi buồn cười.

Lúc ấy, chúng tôi đã để lỡ nhau, may mà không quá lâu. Mỗi khi Canbera đổ mưa rào, tôi lại nhớ đến Daniel ngày hôm ấy, đứng lặng lẽ dưới trạm xe bus trong cơn mưa nặng hạt.

Hắn từng bảo tôi, hôm ấy hắn suy nghĩ về chuyện của chúng tôi rất lâu. Hắn nói, lúc ấy, hắn nửa cảm thấy thích tôi, nửa cảm thấy hắn và tôi thực sự không thể. Nhưng đến khi không được gặp tôi nữa thì hắn bứt rứt. Và rồi, trong cái đêm hắn đi từ Melbourne đến Canbera ấy, hắn mới ngộ ra rằng, vì hắn quá ngớ ngẩn, lại còn load quá chậm nên mới bỏ lỡ tôi.

“May mà chưa muộn.” Hắn thở dài, còn tôi thì nhịn cười đến run, hoá ra tay – à không, cơ thể nhanh hơn não là có thật.

7.
Buổi chiều hôm ấy tôi vừa mới làm xong hồ sơ của một vụ kiện, quyết định đi về nhà sớm vì lúc ấy mới chỉ có 4h chiều. Tuy nhiên, đang dọn đồ thì cô bé thực tập của văn phòng ngó đầu vào, bảo:

“Anh về bây giờ ấy ạ? Trời đang mưa to lắm mà?”

“Sao anh không biết?”

“Vì anh đeo tai nghe, và kéo rèm cửa, và đầu óc đang trên mây thưa anh.” Cô bé cười tinh nghịch nâng gọng kính. “Em cá là hôm nay cả văn phòng này không ai có ô cho anh mượn đâu, không về nhà sớm với vợ được rồi.”

Đành vậy, tôi quay trở lại bàn làm việc. Cứ nghĩ nghĩ rồi gõ gõ, thỉnh thoảng đứng lên tìm tài liệu một chút mà trời đã tối tự lúc nào. Ngoài trời vẫn mưa tầm tã chưa có dấu hiệu dừng lại, nhưng thôi, tôi vẫn phải về.

Ướt một tí cũng chẳng sao. Nhà có bác sĩ không công rồi mà.

Xách cặp táp xuống đến sảnh lớn, tôi hơi ngạc nhiên.

“Đến từ lúc nào thế?”

“5h chiều. Nay anh tan muộn thật đấy.”

“Nè sao không gọi cho anh?”

“Muốn thử cảm giác chờ đợi một người…”

Tôi ớ ra.

Nay Daniel mới ngã cây à? Lại còn bộ mặt nghiêm túc thâm tình, hắn thâm tình cho ai xem?

Lò dò bước ra ngoài, vừa bung ô lên đến gần xe thì thấy vé phạt được bọc nilon cẩn thận đang sừng sững trụ vững ở cần gạt nước ô tô. Daniel im lặng hồi lâu, rồi lặng lẽ gãi đầu:

“Đang định vào gọi anh ra nhưng quên mất anh làm việc ở tầng mấy, điện thoại hết pin, xong đứng đấy chờ cũng quên béng luôn mình đang đỗ xe dưới lòng đường…”

Cuộc đời này của tôi, đúng là không có đến một giây nào lãng mạn.

8. 
Tối hôm trước phải phẫu thuật đến hai giờ sáng nên sáng hôm sau Daniel vẫn chưa về nhà – phải ở lại theo dõi tình trạng bệnh nhân sau ca phẫu thuật. Tôi cũng chỉ kịp nhắn cho hắn cái tin bảo cứ ở bệnh viện đi rồi rảnh thì về nhà, chứ tôi cũng đang bận sấp mặt với loạt báo cáo phải gửi cấp trên không đến viện chơi với hắn được.

Daniel nhắn lại, tỏ vẻ giận dỗi, rằng hoá ra tôi bận đến thế, đến hơn cả hắn.

“Anh bận theo mùa, còn em bận mỗi ngày, so làm sao được.”

“Chả nhẽ tội phạm cũng gây tội theo mùa à? Như nhau cả thôi!”

“Ừ như nhau cả thôi thế sao không thông cảm cho tôi được? Cúp đây!”

Nghĩ lại thì mình cũng hơi cáu bẳn…

Trưa hôm ấy, mặc kệ sếp í ới réo gọi, tôi xếp đồ sang bệnh viện, tiện tay mang cả đồ ăn trưa theo.

Kang Daniel vừa mới đi từ phòng bệnh ra, nhìn thấy tôi và túi đồ thì như đã quên béng chuyện hồi sáng, lao vào tôi như một trái bi to.

Mãi cũng không lớn nổi.

 

SCIENCE – #2.

4.

Năm thứ ba đại học, tôi giành được một suất học bổng trao đổi sinh viên bên Úc, ở Đại học Quốc gia. Hồi đó tôi cũng nghe phong thanh qua đám người cùng học ở lớp cũ kia rằng Daniel đi du học từ hồi mới vào đại học, nhưng cũng chẳng biết ở đâu. Tôi biết vậy nên ôm hi vọng một ngày nào đó khi mình đang rảo bước trên con đường đông đúc này, giữa thành phố sầm uất này, mình có thể gặp lại được hắn.

Tôi làm sinh viên trao đổi bảy tháng thì đến tháng thứ năm mới có một bức ảnh up trên facebook, khi mà lớp tôi về một vùng quê cắm trại kết hợp làm từ thiện. Daniel lập tức vào bình luận:

Anh đang ở Úc?

Ừ, anh làm sinh viên trao đổi. Sao thế?

Tôi hơi ngạc nhiên vì nghĩ Daniel đã chặn mình rồi cơ.

Anh ở chỗ nào?

Anh đang ở Canbera, Đại học Quốc gia Úc ấy. Em cũng ở đây à?

Hắn chẳng  trả lời lại tôi mà cứ hỏi tôi dồn dập như thế. Tôi kiên nhẫn trả lời từng chút một, cũng rất cố gắng để hỏi lại hắn nhưng hắn chẳng hó hé tí thông tin nào với tôi cả, nên tôi bực mình không hỏi gì nữa luôn.

Thứ bảy tuần ấy, vì thầy giáo giảng hơi quá giờ một chút nên trời đã tối thui rồi tôi mới có thể bước ra khỏi giảng đường. Tôi không thể hòa nhập hoàn toàn với cuộc sống ở đây – bạn bè hầu hết chỉ là bạn xã giao nên tôi tránh họ, đi về một mình.

Bỗng dưng có một  bàn tay chộp lấy tay tôi.

Giật mình quay ra nhìn, tôi ngỡ ngàng. Là Daniel.

Hôm ấy tôi cũng không nhớ làm sao mình có thể rời khỏi trường, mình về nhà bằng cách nào nữa. Nhưng tôi nhớ nét mặt của hắn. Hắn trông phong trần mệt mỏi, xộc xệch và bù xù.

Cũng phải thôi, hắn từ Melbourne đi xe khách đường dài đến Canbera suốt cả một ngày đêm như thế.

Tôi cũng nhớ khi tôi hỏi hắn, tại sao hắn lại không đi tàu điện đến chỗ tôi? Hắn nói, hôm nay là cuối tuần, người ta đi rất đông, em không book được vé. Vì thế nên em phải chọn một phương tiện bất kì, chỉ cần nó đến được chỗ này.

“Tại sao phải làm như thế?”

“Vì em biết anh đang ở đây, nên em không thể nào ngăn mình lại được.” Ánh mắt Daniel nghiêm túc và chân thành nhìn thẳng vào tôi, và tôi biết, xong rồi, mình vẫn còn thích hắn, mình đang dao động.

Chúng tôi sau hôm ấy giữ mối quan hệ cứ nửa bạn bè nửa người yêu, tuy nhiên cũng chẳng thừa tiền mà đến thăm nhau mỗi tuần, chỉ nhắn tin gọi điện. Nhắn tin gọi điện còn hạn chế, vì chương trình học của tôi rất nặng, thời điểm tôi bắt đầu nối lại liên lạc với hắn cũng là lúc tôi chuẩn bị thi, thời gian ăn ngủ còn thiếu nói gì đến thời gian nhắn tin? Daniel hồi đấy rất chăm gọi đồ ăn khuya cho tôi, ăn ngủ thất thường mà lại còn toàn ăn đồ bổ buổi tối, chẳng mấy chốc mà tôi tròn quay, mặt đầy thịt.

Sau khi tôi thi xong thì Daniel lại đến Canbera lần nữa. Nhưng chuyến bay của hắn bị delay, hắn định đổi sang đi tàu điện, vừa thông báo với tôi thì tôi cũng đồng thời nhận được thông báo rằng chuyến bay về nước của tôi đã bị đẩy lên sớm ba ngày.

Chẳng hiểu tại sao lại như thế nữa.

Sau này tôi bảo hắn, nè hay là ông trời không muốn chúng mình bên nhau? Hắn trả lời: “Tầm bậy. Không phải bây giờ đang bên nhau đây à?”

5.

Sau khi tôi về nước, hai năm sau Daniel cũng về nước. 
Hắn trở về cầm theo cái bằng thạc sĩ ngành y, dang rộng đôi tay bự ôm tôi vào lòng.

Hắn nói, xin lỗi, mình xa nhau quá lâu rồi.

Chúng tôi cứ thế mà yêu nhau, không một lời tỏ tình nhưng ai cũng ngầm hiểu tôi và hắn là một cặp.

Hắn về nước rồi chúng tôi cũng chẳng được ở bên nhau nhiều, vì tính chất công việc của tôi và hắn đều rất đặc thù, rất vất vả. Có những khi một tháng trời không nhắn tin không gọi điện, tôi suýt nữa quên rằng hóa ra tôi cũng có người yêu.

Một hôm, sau khi tôi vừa bảo vệ xong luận án thạc sĩ, hắn vừa thực hiện xong ca mổ đầu tiên của cuộc đời làm bác sĩ, chúng tôi đưa nhau đi ăn ở một nhà hàng ven sông. Daniel chăm chú ăn, khi còn một nửa thì hắn ngẩng lên, nói:

“Mình dọn về ở cùng nhau đi.”

Tôi ngơ ngác, đang yên đang lành sao lại làm thế?

Daniel nhìn tôi rất lâu, rồi bảo:

“Vì đã lâu lắm không được nhìn thấy anh, bây giờ phải chuyển về gần để mỗi ngày đều thấy, bù lại ngày trước.”

End #2

 

SCIENCE – #1.

1. 

Hôm nay, sau khi từ cơ quan về, tôi nhận ra nhà mình có cái gì đấy khang khác.

Cụ thể khác ở đâu thì cũng không rõ lắm, nhưng khi một con mèo béo màu trắng muốt từ trong bếp đi ra, theo sau là đức ông chồng áo ba lỗ quần đùi Hawaii thì tôi đã hiểu nhà mình có cái gì thay đổi.

“Con mèo thứ mấy rồi?”

“Mới là con thứ năm thôi mà, đừng cuống.”

“Nhặt nó ở chỗ nào?”

“Ở đầu đường ấy.”

Đây là lần thứ ba tên này vác mèo về nhà, mặc dù ở nhà đã có hai con mèo to bự. Tôi thở dài, cũng chẳng biết nói gì thêm nữa.

“Anh cá là của ai đó để lạc thôi, thế nào mấy hôm nữa chủ nó cũng đi tìm. Em nuôi nhiều mèo quá nó dính hết lông vào người, nhỡ bệnh nhân của em bị dị ứng thì sao?”

“Không, làm gì có chuyện ấy.” Hắn nhe răng cười ngốc nghếch. “Vì sáng nào cũng có Seongwoo phủi quần áo cho em rồi mà.”

2.

Daniel là bác sĩ ở bệnh viện Đại học Y trung ương.

Hắn đi suốt ngày suốt mai, chẳng mấy hôm được ở nhà. Mà thật ra tôi thì cũng không khá khẩm hơn hắn là mấy, cũng phải đi cưỡng chế, đi thu thập tài liệu,… suốt. Thậm chí vừa kết hôn xong thì hắn có ca mổ không hủy được còn tôi thì bị triệu tập làm người bào chữa bất đắc dĩ cho một vụ án, đêm tân hôn còn chẳng trọn vẹn. Mẹ Daniel bảo, chúng mày lận đận đến tận cả hôn nhân. Tôi chỉ cười, cứ êm ả quá cũng không tốt.

Nghĩ lại thì cũng thấy kì diệu, chúng tôi không học cùng trường nhau, thậm chí còn chẳng có tí liên quan nào đến nhau. Nhưng hai người lại cùng tham dự một lớp kĩ năng mềm, vì thế ngày qua ngày lại cuối cùng cũng nhớ mặt thuộc tên.

“Sao hồi đó anh thích em?”

“Vì trong lớp chỉ có 5 nam.”

“Và em đẹp trai nhất??”

“Không, dễ nói chuyện.”

Daniel thực sự rất dễ nói chuyện. Hắn lúc nào cũng cười, một ngày 24 giờ thì khéo phải đến 20 giờ mặt hắn tươi roi rói mất. Chính vì thế nên tôi rất hay để ý đến hắn.

Thậm chí lớp học còn ghép cặp tôi với hắn, gọi là cặp đôi cười quá nhiều.

Thực ra tôi không thích cười đến mức ấy đâu, nhưng chẳng hiểu tại sao cứ gặp hắn là mắt môi lại vô thức cong lên như thế. Sau này kể lại cho hắn nghe, hắn bảo, anh dốt lắm, tức là anh thích em từ thuở ấy rồi đấy.

3.

Hồi còn trẻ tuổi xốc nổi, tôi tỏ tình với hắn và bị từ chối.

Hắn bảo, em xin lỗi, em chưa đủ tuổi.

Tôi chỉ muốn lật tung đầu hắn lên xem não chứa cái gì. Bọn trẻ nít lớp 5 lớp 6 xung quanh còn yêu đương rồi nói gì đến hắn đã lớn tồng ngồng, 17 tuổi rồi chứ ít ỏi gì đâu mà kêu em chưa đủ tuổi? Mấy hôm sau thì tôi vô tình nghe thấy hắn nói chuyện với Kim Jaehwan về việc định thi Y, trong giây lát tôi cảm thấy bản thân như vừa suýt phá hoại mầm non Tổ quốc.

Khóa học kết thúc, chúng tôi cũng có kết bạn facebook, cũng có số điện thoại của nhau. Buổi cuối cùng ấy trời mưa rất to, hắn và tôi đứng cùng trạm xe bus nhìn dòng người hối hả, nhìn mưa rơi hoài không ngớt, không ai nói với ai câu gì.

Xe của tôi đến trước xe của hắn. Lúc ấy không biết suy nghĩ gì mà tôi lại chạy lại nắm tay hắn, bảo rằng: “Dù sao đi nữa thì anh vẫn cứ thích em!” , sau đó đội mưa chạy lên xe.

 Tôi cứ nhìn mãi về cái dáng cao cao đang đứng lặng lẽ ở bến xe bus kia, lòng cồn cào mãi không thôi. Cơn mưa ngày càng nặng hạt, và tôi có cảm giác, những hạt mưa xối xả ấy đang rửa trôi mọi thứ, mang luôn cả mối tình ấy đi mất rồi.

End #1.