LS #1 – SOMETHING BETWEEN ME&YOU

Ý tưởng đến từ @themeanlemon. Các cậu hãy nghe Me You – SanE ft. Baek Yerin nheee.

.__________.

Hwang Minhyun cực kì tức giận với quyết định không sáng suốt của mình vào ngày hôm đó. Đến bây giờ nghĩ lại hắn vẫn không tài nào nhớ ra được động lực gì đã khiến hắn ghi tên Kwon Hyunbin vào danh sách các cầu thủ của trận quidditch lần này, khi mà cậu ta cứ ngồi trên chổi còn hồn thì trên mây như thế.

Đã có mấy lần quả snitch lao trúng vào chỗ Hyunbin, chỉ cần mở áo choàng ra là có thể chụp được. Minhyun hét khản cả giọng, mặt đỏ bừng lên vì tức khi thấy thằng nhóc kia luống cuống điều khiển chổi, quả snitch nhỏ xíu đập cốp vào trán nó và ngay lập tức bay đến chỗ nào không biết.

“Kwon Hyunbin chơi cẩn thận vào không hôm nay về không được ăn cơm nhé!”

“Lỗi thời rồi anh eiii em không phải là thằng Seonho!” Nobody can stop me eeeee hahahaa~” Hôm nay nhà bếp cho nó ăn gan hùm hay sao mà nó có thể thốt ra được câu đó? Minhyun cáu tiết, hắn vẫn đang vật lộn với Ong Seongwoo bên Hufflepuff, tranh nhau quả Quaffle ngay trước gôn của đội bạn. Bằng một cú nhử ngoạn mục, Minhyun ném quả bóng vào gôn của đội bên kia, nâng tỷ số cách biệt lên tận 140 điểm. Hắn nhếch mép cười, hài lòng khi một quả Bludger đập trúng Ong Seongwoo khiến anh ta mất thăng bằng ngã lộn nhào xuống đất. Cú đánh sấm sét đó là tác phẩm của Kang Daniel. Chủ trương của Hwang Minhyun nói riêng cũng như Slytherin nói chung chính là “Chơi bẩn sống lâu chơi sạch đáng chết”, cả đội nghiêm túc áp dụng chân lí này một cách trực diện khiến từ nãy đến giờ không chỉ một mình Ong Seongwoo mà Kim Yongguk thậm chí Im Youngmin con át chủ bài cũng đã bị bắn hạ. Kang Daniel và Hwang Minhyun nhướng mắt nhìn anh chàng kia đang khổ sở lăn lộn bên bãi đá, thốt nhiên cả khán đài vỡ òa khiến hắn ngỡ ngàng:

“Tầm thủ Kim Jonghyun nhà Hufflepuff đã bắt được trái Snitch! Hufflepuff chiến thắng!”

Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên mà Minhyun vẫn hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

.

.

.

Slytherin hôm đó được một bữa cơm không ngon miệng, vì mặt Hwang Minhyun âm sầm như vị thần từ cõi chết hiện về. Hắn nghiến răng:

“Tôi chưa nhìn thấy thằng oắt con đó bao giờ.”

“Năm 3 đấy, thế mà anh chưa thấy bao giờ á? Mà hình như anh ấy còn học cùng lớp Độc dược với anh cơ mà?” Seonho đang cắn xé miếng sườn to bự của nó cũng phải dừng lại ngước mắt lên nhìn. Thằng nhóc vẫn hay để ý người kia vì cậu ta có mùi thơm của kẹo dừa…

“Anh đó đúng là mới vào đấy, cưỡi chổi  còn cùi bắp nữa là.” Sihyun cười nhẹ, tao nhã gắp một miếng bông cải xanh. Daniel ngồi cạnh gật gù.

“Theo em biết thì cậu ta chỉ là chó ngáp phải ruồi thôi… Cậu ta là tầm thủ dự bị, vì tầm thủ hồi trước Song Inho bị đuổi khỏi trường nên cậu ta mới lên chính, hình như tập luyện chưa đầy ba tháng.” Daniel rệu rạo nhai miếng thịt gà, gõ nhè nhẹ đôi đũa trước mặt Hwang Minhyun. “Để ý làm gì, mình đã thắng ba năm liền rồi, cho chúng nó một lần.”

Minhyun lặng im không đáp, cứ thế ăn hết phần của mình. Hôm đó bàn ăn im lặng phát sợ, Seonho cho dù có được Kuanlin đặc biệt cho thêm miếng sườn cũng không dám nhai to, lại càng không dám hoan hô “anh Kuanlin tuyệt nhất” như thường lệ.

.

.

Lớp Độc dược vẫn đang vắng người. Minhyun hôm nay cố tình đến sớm để nhìn xem Kim Jonghyun trông thế nào vì hôm ấy khoảng cách hơi xa, hơn nữa sau khi vật lộn với Slytherin hơn ba tiếng đồng hồ, ai trong Hufflepuff trông cũng nhếch nhác tơi tả như nhau. Thứ mà Minhyun để ý nhất có lẽ là bàn tay cậu ta, từ xa như thế cũng có thể nhìn rõ nó trắng mềm, nhìn yếu ớt thế mà lúc cầm quả snitch lại có vẻ mạnh mẽ như vậy.

Kang Daniel bảo Im Youngmin hay đi chung với Kim Jonghyun, nhưng Im Youngmin có học cùng lớp này đâu?

“Tớ vào lớp nhé.”

Cửa lớp mở ra, và lời này chắc chắn không phải nói với Minhyun. Hắn nhìn ra cửa, thấy Im Youngmin đang vẫy tay chào cậu chàng vừa đi vào. Đoán chừng đây là Kim Jonghyun, Minhyun không e dè mà khoanh tay nhìn thẳng vào mặt cậu ta, rồi ngẩn người. Jonghyun có gương mặt rất ưa nhìn, đôi mắt sáng, viền mắt cong cong và khuôn miệng nhìn là biết sẽ nở ra nụ cười tươi tắn hiền lành. Một vẻ ngoài thực sự khiến người khác cảm thấy dễ chịu.

Đúng gu của Hwang Minhyun.

Hắn thầm than nhẹ. Ban đầu hắn định dằn mặt tên kia cho hả nỗi giận, nhưng nhìn cái vẻ mặt này thì hắn lại không nỡ. Dường như người kia nhận ra cái vẻ mặt bối rối lẫn lộn tức giận của Minhyun, cậu nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Hwang Minhyun, huynh trưởng Slytherin? Ồ, hôm nay cậu đến sớm bất thường à nha, sớm hơn cả tôi.”

“Cậu biết tôi à?” Minhyun đáp lại, đáp xong mới biết mình ngu người, giời ạ, cái trường này có ai là không biết hắn? Hắn hơi lúng túng, gãi gãi đầu nhìn Jonghyun. Người kia bật cười, nụ cười đẹp y như hắn vừa tưởng tượng.

“Ừ. Hôm nào cậu cũng là học sinh cuối cùng bước vào lớp này.”

“Ờ…Ờ… Tôi với cậu chỉ học chung lớp này thôi?” Minhyun gãi đầu chữa ngượng khi nghĩ đến bộ dáng chạy như bị ma đuổi vào lớp của mình.

“Không tôi còn học cùng cậu lớp Thảo dược học nữa. Cậu không biết tôi cũng đúng thôi, biểu hiện trong lớp của tôi hoàn toàn bình thường, hoàn toàn mờ nhạt. Có lẽ sau trận quidditch hôm trước thì nhiều người để ý đến tôi hơn.” Jonghyun bất chợt trầm ngâm. “Thật ra chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi…Tôi cũng không giỏi đến thế. Chẳng qua lúc ấy quả snitch đang bay thì tông thẳng vào ống tay áo của tôi.”

“Tôi biết, là cậu ngốc thật.” Minhyun chẳng hiểu tại sao lại có cảm giác như lòng nhẹ hẳn đi. Hắn mặc kệ đôi mắt trợn tròn của Kim Jonghyun mà tìm lấy cho mình một chỗ ngồi thoải mái, xong mới quay lại cười cợt. “Không ngồi hở? Định ngắm tôi đến lúc nào nữa?”

.

.

Seonho ngồi giữa bàn ăn, liên tục gặm đống cánh gà rút xương đến không còn một giọt nước sốt, lấy khăn lau miệng rồi trịnh trọng phát biểu:

“Anh Minhyun dạo này hơi lạ đấy nhé.”

“Lạ cái đống cánh gà vào bụng mày.” Minhyun liếc xéo thằng nhóc rồi hất hất ra hiệu, Kuanlin nhận lệnh lấy khăn lau nốt vệt sốt đọng trên đầu mũi em nhà mình.

“Em nói thật. Em học lớp Bùa chú ở cạnh lớp anh, hôm nào cũng thấy anh xồng xộc xông vào lớp vì sợ bị mất điểm thi đua, thế mà dạo này chăm chỉ đi sớm thế! Còn rất hay ngồi cười tủm tỉm!”

“Lớn rồi phải chăm học chứ.” Minhyun nhún vai. “Kang Daniel mới học năm hai mà đã nhảy lên năm ba ngồi nghe giảng lớp biến hình, chẳng biết là với ai…hình như là Ong… quên tên rồi.”

Lực chú ý được chuyển giao hoàn toàn từ Hwang Minhyun sang Kang Daniel khốn khổ. Hắn đã mạo hiểm trốn ra phố mua cho tên lừa lọc kia một đống pocky rồi, thế mà hắn vẫn dám tiết lộ bí mật không thể bật mí này! Kang Daniel đã phải vượt qua ánh mắt đầy thù địch ngày đầu tiên tiếp cận Ong Seongwoo, thậm chí còn lập lời thề sẽ cho anh ta đánh ngã mình trên sân quidditch một lần mới có thể theo đuổi một cách lén lút như thế!

Sau khi gắp lửa bỏ tay Daniel xong, Minhyun hài lòng bê khay cơm trống không của mình đi, rồi hắn chợt thấy Jonghyun đang đi ngay đằng trước mình, miệng còn lẩm bẩm cái gì đó dường như là học thuộc đống bùa chú?

Minhyun không ngăn được mình bật cười khi cậu chàng cứ Colovario…colovario…quái lạ sao cái khay này không đổi về màu như cũ? Chết tiệt thật Ong Seongwoo… cô nhà bếp mà lườm nguýt tôi thì về tôi trả lại cậu một trăm lần!

“Là colovaria.” Minhyun đi lên ngang hàng với Jonghyun, nghiêng sát vào tai cậu rồi thì thầm. Jonghyun đỏ mặt, lắp bắp:

“Ờ…ờ…cảm ơn cậu.”

“Nhớ kỹ vào. Đầu óc cứ trên mây thế này nhỡ trượt O.W.Ls thì sao?”

“Mới năm ba mà…” Jonghyun lúng túng, rồi cười nhẹ. “Hôm nay cậu ăn xong sớm thế?”

“Bởi vì đầu giờ chiều học lớp thảo dược học cùng với cậu. Tôi không muốn đến muộn rồi nhìn cậu nói chuyện với người khác đâu.”

Jonghyun phát hiện dạo này Minhyun nói chuyện rất ẩn ý, cứ như là đang thả bả mình vậy. Khéo léo né bả bằng cách cáo từ đi trước, Jonghyun thở dài, haizzz, lần thứ hai mươi lăm cậu ta thả bả mình trong vòng ba ngày.
.

.

.

“Ê Kim Jonghyun cho mượn cái bút.”

“Sao cậu chẳng bao giờ mang bút thế?”

“Tay tôi bị yểm bùa hay sao ý, chỉ xài được bút của cậu thôi.” Minhyun nghiêm túc đáp.

“Lạy hồn.”

“Này Jonghyun.”

“Ơi?”

“Mượn bút thế có được mượn luôn chủ bút không? Hạn mượn là cả đời ý?”

.

.
Jonghyun thích ăn pocky, và nếu Kang Daniel mà biết chuyện công sức cậu ta mạo hiểm vượt tường ra ngoài bị Minhyun chiếm trọn, không biết cậu chàng có nổi điên lên mà niệm chú biến luôn Minhyun thành cây pocky hay không. Tuy nhiên đây không phải trọng điểm, mà trọng điểm ở ánh mắt long lanh cảm động của Kim Jonghyun dành cho hắn kia.

“Trước khi vào trường tớ thích ăn cái này lắm.” Jonghyun than thở. “Vào rồi thì không dám trốn ra ngoài, nên lâu lâu tớ mới được ăn một lần vào các dịp nghỉ về nhà thôi. Aiiii nói ra lại thấy buồn.”

“Không sao, giờ cậu có tôi mua cho rồi mà.”

Mua cái que nhà cậu ấy Hwang Minhyun! Giọng bi phẫn của Daniel từ đâu vọng lại.
.
.

“Này Jonghyun, hôm nay ở lớp Bùa chú tôi được học về Diffindo.”

Minhyun chẳng hiểu từ đâu xông ra lúc Jonghyun đang ôm sách đi về phía lớp Chiêm tinh học.  Jonghyun để ý dạo gần đây hắn rất hay chặn đường mình, đi cùng mình đến lớp rồi sau đó lại vòng về. Cũng không biết hắn kiếm đâu ra được thời khóa biểu của mình nữa?

Bạn cùng phòng Kim Yongguk ở kí túc đột nhiên hắt xì một cái rõ to.

“Ừ, câu thần chú làm tan băng đúng không? Bây giờ vẫn đang là mùa hè, nhưng đến mùa đông ra hồ nghịch một chút đi?” Jonghyun cười vui vẻ. Minhyun đưa tay lên vò nhẹ tóc cậu jchàng, cười đến dịu dàng – Seonho phát biểu là dạo gần đây huynh trưởng nhà nó chắc chắn đã bị ai đó cho ăn bả.

“Câu thần chú này làm tan được băng, thế có làm tan chảy được trái tim cậu không đấy?”

“…”

Jonghyun trố mắt nhìn. Yoo Seonho sai rồi, Hwang Minhyun không phải bị ai đó cho ăn bả, là hắn ta nhiều bả quá đến mức tự mình bị nhiễm mà thành lên cơn.

“Hai tuần nữa có trận quidditch đấy.”

“Ừ thì sao?”

“Ơ nhưng nếu bây giờ tớ với cậu mà là người yêu thì…”

“Nước sông không phạm nước giếng là được. Không thì tôi ép huynh trưởng Hufflepuff loại cậu ra khỏi vòng chiến đấu.” Minhyun cười. “Nài cậu lo lắng có vậy thôi hở? Đồ ngốc. Nghĩ đến trận đấu nhiều hơn chuyện tôi thích cậu, muốn tôi niệm bùa yêu cho quên luôn không hở?”

“Thôi khỏi…” Jonghyun xua tay, rồi mặt chợt đỏ. “Yêu thật rồi thì cần bùa làm cái đếch gì…”
.
.
“Hufflepuff VS Slytherin!”

Trận đấu vừa bắt đầu, Im Youngmin đã ngay lập tức bắt được quả Quafle, ném cho Kim Yongguk. Yongguk đang ngon trớn đi về phía đội bạn, thì Kim Sihyun chắn đường. Em người yêu cười nhếch mép làm Yongguk bối rối quá, bây giờ bỏ thì thương mà vương thì tội, quả bóng này không vào tay Sihyun thì mình dỗ gãy lưỡi còn để vào tay Sihyun thật thì Im Youngmin đánh mình gãy chân…

Yongguk quyết định chơi nước đôi, ném xừ nó về phía Daehwi ở đằng xa kia, mày bắt được thì bắt. Sihyun đang điều khiển chổi cao lên để bắt lấy thì dính ngay một quả Bludger ngã nhào ra đất.

Yongguk tiếc rẻ, rồi thấy Kim Donghan cầm cái chày đánh bóng xông qua high five với mình thì chẳng biết nên khóc hay cười.

Kang Daniel đã đập Bludger vào Kim Jonghyun đến lần thứ ba, và lại vô tình bị cán chổi của Minhyun phá hoại. Cậu ta tức tối hét:

“Minhyun, cẩn thận cái chổi của anh! Bay lùi ra chỗ khác đi đừng giành snitch nữa! Chưa đến lúc!”

Minhyun khinh thường Daniel không hiểu phong tình. Ông đây là muốn gần người yêu chứ snitch là gì? Ai quan tâm?

Rồi trong lúc lơ là cảnh giác, Kang Daniel bị một quả Bludger văng trúng người, cậu chàng ngã nhào khỏi chổi, văng xuống đất. Trên cao, Ong Seongwoo hú hét ầm ĩ, trên tay vẫn còn đang cầm nguyên cây chày đánh bóng giật từ tay Donghan tự lúc nào.

Rồi sau đấy thì Hwang Minhyun cũng tiễn anh về cùng một chỗ với Kang Daniel.

Quả snitch bay vù qua mặt Jonghyun, lập tức cậu phi chổi đuổi theo nó. Kang Dongho bên Slytherin cũng đang truy đuổi nó ác liệt, hai người kèn cựa một lúc lâu. Sức Jonghyun mà đấu với người kia thì chẳng khác gì con trâu giẫm bẹp con ếch, cậu bị hắn hất suýt ngã mấy lần. Quả bóng tròn nhỏ đột nhiên chuyển hướng bay thẳng xuống đất, hai tầm thủ không hẹn mà cùng lao theo, tay vươn ra…

Kết quả Kang Dongho gãy tay phải bó bột hai tuần, còn Kim Jonghyun thì rơi bịch vào vòng tay ấm áp của ai đó. Cậu mở mắt ra, Hwang Minhyun đã đứng dưới đất, tự lúc nào, vẫn còn đang bế mình kiểu công chúa trên tay.

Hắn thả Jonghyun xuống đứng cạnh mình, từ tốn xoè bàn tay ra. Quả bóng tròn màu vàng nằm gọn trong tay hắn. Lúc ban nãy không chỉ Dongho và Jonghyun đuổi theo bóng, Minhyun ở đầu bên kia cũng thấy hướng bóng mà lao chếch xuống, còn sớm hơn cả hai người kia.

Thế nên mới có một màn này.

Khán đài Slytherin vỗ tay, vẫy khăn, hú hét ầm ĩ. Kwon Hyunbin đã bị loại khỏi cuộc chơi đớ người, vỗ vỗ Kuanlin bên cạnh:

“Ê anh bảo, có khi nào Huynh trưởng theo đuổi Jonghyun không?

“Chuyện rõ như ban ngày thế mà anh không biết à?” Kuanlin hừ một cái. “Từ trận quidditch năm ngoái cơ, khi mà anh ấy đùng đùng lên đòi xem mặt kẻ đã bắt được quả snitch ý!”

“Cái này có được tính là một lần vươn tay bắt ngay hai con cá không?”

“Là nhất cử lưỡng tiện!”

.

.

“Nè sao chưa thả người ta xuống?” Jonghyun thì thào. “Bên Hufflepuff thế nào về hôm nay cũng giết tớ…”

“Có tôi ở đây rồi còn sợ à?”

“Ôi cậu mà là huynh trưởng của tớ thì tớ sợ quái gì cơ chứ.” Jonghyun thở dài than vãn, còn Minhyun thì bật cười.

“Tôi mà là huynh trưởng của cậu thì chuyện này còn có thể xảy ra hay sao?”

“Ừ cũng đúng ha.” Jonghyun gật gù, rồi giật mình vì Minhyun đã ghé môi hắn vào môi mình tự lúc nào. Cả khán đài lại dậy sóng một lần nữa, tuy nhiên cả hai cũng chẳng còn quan tâm. Thứ duy nhất Minhyun quan tâm lúc này là đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi mềm run run và mùi dừa thơm từ Jonghyun, còn trái tim trong lồng ngực Jonghyun cũng đang đập những nhịp khác thường bởi hương đào thơm ngan ngát từ người kia.

Rồi Minhyun dứt ra, ánh mắt sóng sánh nhìn Jonghyun đắm đuối.

“Hôm nay trời đẹp thật, nhỉ?”

End.

 

 

 

LOVE STORY – PD101 SS2.

Những câu chuyện này được viết theo request của các bạn (trên wattpad), vì thế, đây là truyện viết bởi mình và các bạn ấy.

 from @themeanlemon.
OptimusPocky
 from @syaorankunyo
from @xingxing990917
4. Chuyện ở Dubai
Taehyun x Sungwoon
from @asmileypotato
Sorry Sorry team
from @syaorankunyo
Kim Sanggyun x Noh Taehyun
from @snhr_xxxx

 

 

 

 

 

 

 

 

NEVER FAR AWAY – CHAMSEOB.

Chuyện Ahn Hyungseob thích Park Woojin, cả thế giới này đều biết. 

Cậu trai nhỏ nhắn trắng trẻo đã bám theo Woojin từ khi mới học cấp ba, cho đến tận lúc hai người lên đại học và thậm chí là đến tận khi ra trường. Một quãng thời gian nếu nói ra thì rất dài, mười năm, nhưng mà Hyungseob thì thấy bình thường.

“Nè, em có mệt không Seob?”

“Mệt gì ạ? Bây giờ mới có ba giờ chiều thôi mà anh?”

“Anh đang nói em theo đuổi thằng Woojin có mệt chưa?” Donghyun thở dài, chẳng biết nên gọi đây là nghị lực hay là ngu ngốc nữa.

“Em không có mệt. Em thích Woojin thì theo đuổi cậu ấy là niềm vui của em, sao em phải mệt?”

Donghyun thực ra không thích nhìn Hyungseob mỗi lúc cậu nhìn Woojin, vì cứ thấy bất lực thế nào. Không thích làm thằng bé đau lòng nhưng cũng không biết làm sao. Donghyun còn nghĩ quẩn, nếu cứ tiếp tục thế này, cái viễn cảnh Park Woojin lên xe hoa, còn nó thì sống cô độc cả đời sẽ thành sự thật mất.

Bọn họ quen nhau học chung đại học. Lúc đó Hyungseob đã bám Woojin được bốn năm rồi. Buổi chiều hôm ấy, trong phòng của câu lạc bộ nhảy, khi Donghyun đang đưa nước cho Youngmin thì bất chợt nhìn ra cửa, thấy cậu bé ấy. Lúc đó cũng đã sắp ngả hoàng hôn, nắng tàn héo hắt, vậy mà nụ cười ấy sáng bừng như một tia nắng mai rực rỡ nhất, đẹp đẽ nhất:

“Woojinie, tớ mang nước cho cậu!”
Woojin là một anh chàng mặt than – ít nhất ra thì đấy là ấn tượng đầu tiên của mọi người về cậu ta. Woojin nhảy rất đẹp, học hành cũng khá, lại đẹp trai, trong cái khoa Đạo diễn đó chẳng ai là không biết cậu ta cả. Và cũng chẳng ai là không biết, Ahn Hyungseob chính là cái đuôi không thể cắt bỏ của cậu ta.

“Bồ đến rồi kìa.” Ong Seongwoo huých huých vai Woojin, liếc ra cửa đầy ẩn ý. 
Park Woojin đột nhiên có vẻ hơi ngượng nghịu..

“Lần sau cậu đừng đến đây nữa. Mọi người sẽ bàn tán đấy.” Cầm lấy chai nước trong tay Hyungseob và tu một hơi, Woojin dừng lại, nói nhanh.

“Tớ biết rồi.” Ahn Hyungseob phụng phịu, tuy nhiên, hai hôm sau cậu ta lại tung tăng đến phòng câu lạc bộ nhảy, vì sao, vì cậu đã ghi danh làm thành viên câu lạc bộ, quyết dính đến cùng.
.
.
.
Nghĩ lại làm Donghyun thấy hơi bồi hồi. Thực ra bằng ấy năm trôi qua, ai cũng biết Ahn Hyungseob nghĩ gì, cơ mà lại chẳng biết Park Woojin ra sao. Cậu ta hoàn toàn không biểu lộ bất cứ một thái độ nào quá rõ ràng, cứ như vậy mà thản nhiên tiếp nhận tất cả mọi tình cảm của Ahn Hyungseob. Người ngoài như Donghyun luôn nghĩ, giả sử một ngày Hyungseob chán nản chùn bước, liệu có phải mọi thứ sẽ kết thúc?

“Nè, Jisung đâu rồi?” Youngmin dáo dác nhìn quanh văn phòng. Hyungseob rời mắt khỏi màn hình máy tính, đáp lại anh:

“Ảnh xin nghỉ phép, con gái ảnh ốm. Có chuyện gì hả anh?”

“À, vụ đi thị sát ở Gyeongju đó. Cái cậu này thật là…”

“Có phải là dự án phim của bọn em không? Nếu vậy thì để em đi cũng được. Dù sao thì em cũng là PD mà.” Hyungseob cười hiền lành.

“Nếu vậy thì phải thu xếp đi luôn đi đó.”

“Vâng, em đi giờ đây.”

Hyungseob sắp xếp tất cả đồ đạc, rồi khoác balo rời đi. Đột nhiên, tiếng Youngmin gọi giật lại:

“Seob!”

“Vâng?”

“Không có gì. Đi cẩn thận.”
.
.
.
Woojin đã mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ ấy, Ahn Hyungseob không còn cười nữa. Cậu ấy cũng không ríu rít líu lo nữa.

Cả giấc mơ là một khoảng im lặng, lặng đến mức cho dù Woojin có nói to bao nhiêu, cũng không có một tiếng vọng lại.

Bản nhạc chuông quen thuộc kéo Woojin ra khỏi giấc mơ kì lạ. Áp điện thoại lên tai, chưa kịp cất giọng đã nghe thấy tiếng Youngmin:

“Woojin! Mau đến đài truyền hình!”
.
Cậu rất thong thả.
Bây giờ là mười một giờ đêm. Mà giờ này thì có việc vẫn chưa được coi là quan trọng. Thế nên Woojin lái xe rất chậm, còn dừng lại mua một lon cà phê rồi mới đủng đỉnh bước vào văn phòng.

“Có chuyện gì đấy ạ?”

“Gyeongju có động đất rồi.” Sắc mặt Youngmin rất nghiêm trọng, cảm giác như chỉ cần đụng vào đó, nó cũng sẽ vụn vỡ. Trái lại, Woojin vẫn rất dửng dưng:

“Thì sao ạ? Đó là việc của bên ban khí tượng cơ mà anh?”

“Hyungseob đang ở đó. Nó vừa mới đi lúc trưa nay.”

Lon cà phê trên tay Woojin rơi xuống sàn kêu chát chúa, chất lỏng màu nâu bò loang lổ khắp các viên gạch.
.
.
.
Hyungseob vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ. Cậu cũng không rõ là dài hay ngắn, chỉ biết rằng bây giờ chiếc xe buýt mà cậu ngồi đang nằm nghiêng, và rơi rớt ở khu vực nào không biết. Người phụ nữ ngồi cạnh cậu lúc nãy gương mặt đầy vết máu, đôi mắt nhắm nghiền. Hyungseob sờ lên mặt mình, khi bỏ tay ra thì bật cười khô khốc, quái lạ, rõ ràng chỉ đưa hai ngón tay lên mặt, sao cả bàn tay lại đầy máu?

Cậu lại nhớ đến Woojin.

Giờ này Woojin đang làm gì? Đang ngủ? Đang làm việc? Hay đang ở bên một ai đó? Hyungseob không biết, và tự cậu cũng thấy không muốn biết. Đã có một vài lúc cậu cảm thấy rất mệt mỏi, rất muốn buông tay, nhưng lại làm không được, hết lần này đến lần khác đi theo Woojin. Chỉ cần Woojin không tỏ ra chán ghét, cậu sẽ vẫn nuôi hi vọng. Mầm hi vọng của Hyungseob mọc rễ đâm chồi đã mười năm nay, sắp thành cây cổ thụ rồi.

Thế mà vẫn chưa đơm hoa kết quả.
Trước lúc lịm đi, Hyungseob nghĩ, hay là dừng lại?

Mười năm, bảo không mệt ư? Giả dối.
.
.
.
Woojin tông cửa vào phòng bệnh. Hyungseob đã tỉnh, đang quay mặt ra nhìn cảnh vật ngoài khung cửa sổ. Ánh nắng hắt làm mờ nhòa hết cả gương mặt của cậu, khiến Woojin đột nhiên bối rối cực kì, không biết mình có nên phá vỡ sự im lặng này không?

“Seob à…”

“Ồ, Woojin. Cậu đến rồi đấy à, mời ngồi.”

“Cậu…không sao chứ? Có cần gì bây giờ không? Có uống thuốc hay ăn gì chưa?” Mọi câu hỏi đột nhiên trở nên khách sáo, lần đầu tiên Woojin không biết nên làm gì cho phải.

“Không có gì. Tớ ổn hết rồi. Anh Donghyun đã lo xong cho tớ rồi.”

“Tớ…”

“Woojin nếu đang bận thì đi về đi, dự án phim khởi động rồi mà. Làm việc chăm chỉ nhé.”

“Ừ… Vậy tớ đi về đây. Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”

“Cảm ơn Woojin. À mà…” Hyungseob mỉm cười, và đột nhiên Woojin cảm thấy bất an. “Cảm ơn cậu…vì mười năm qua đã chịu đựng một cái đuôi là tớ. Tớ đã cảm thấy rất hạnh phúc, rất biết ơn cậu.”

“Tại sao tự nhiên lại…”

“Tớ cũng muốn xin lỗi cậu, Woojin. Chắc hẳn cậu đã rất khó chịu vì tớ. Tớ sai rồi. Từ nay trở đi, tớ sẽ không bao giờ làm vậy nữa.
Tớ sẽ không bao giờ bám theo cậu nữa.”

Trong phút chốc, trái tim của Park Woojin như bị xé làm đôi.

Hyungseob lúc nào cũng cười rất tươi, cười khoe hàm răng trắng muốt, cười đến không thấy tổ quốc. Cơ mà nụ cười này, vốn dĩ Woojin không quen.
Hoặc có thể, Woojin đã đánh mất nụ cười của Ahn Hyungseob rồi.

“Nè Seob, tại sao cậu lại…”

“Tớ nói thật đó. Thôi cậu về đi, tớ tự dưng thấy mệt rồi.” Hyungseob cười nhạt nhẽo, rồi lập tức nằm xuống trùm chăn lên.
.
.
.
Hai ba tuần trôi qua, Youngmin cũng hết chịu nổi.

“Ê nè tụi bay có gì vậy hả? Tại sao lại bơ nhau như chưa từng tồn tại thế?”

Hyungseob xuất viện đi làm cũng là lúc chiến tranh lạnh bắt đầu. Và câu chuyện bây giờ cứ như xoay vòng một trăm tám mươi độ vậy. Vẫn là Ahn Hyungseob bên cạnh Park Woojin, nhưng đã là một tình huống khác:

“Nè Seob…”

“Ê nè Euiwoong ơi kịch bản chỗ này quá lố à nha, mau mau sửa đi. Còn đứng đực ra đấy làm gì, nào để anh hộ tống chú về tận văn phòng nhé nào nào nào…”

Park Woojin đứng đực ra đấy, tay lạnh ngắt giữa khoảng không.

Một lần khác, khi Hyungseob đang đứng một mình ngắm nhìn ánh mặt trời đỏ rực qua tường kính, tay cầm một cốc cafe, Woojin tim đập bang bang trong lồng ngực với những cảm xúc không thể gọi tên, không nhịn được mà đến gần cậu. Hyungseob thấy Woojin thì cười một cái, cậu thở dài, đang định bắt chuyện thì đột nhiên Hyungseob rút điện thoại ra:

“Anh Jisung? À thế à em biết rồi em đến ngay đây.”

Rồi co giò chạy thẳng, để mình Park Woojin trợn mắt đứng nhìn cậu càng ngày càng xa.

Lại một lần khác, khi mà Donghyun vấp phải chân chống camera, ngã nhào ra đất. Youngmin vội vã sốt sắng bế người yêu lên, định chạy đi lấy thuốc. Park Woojin lúc ấy đang mon men tiếp cận Hyungseob:

“Seob ơi…”

“Trời ơi Donghyun hyung! Anh bế anh ấy, em đi lấy thuốc!” rồi lập tức chạy về hướng ngược lại với Park Woojin.

Pặp!

Woojin giữ tay Hyungseob, đôi mắt ẩn ẩn sự tức giận. Quay sang ra hiệu cho Youngmin cứ đi đi, cậu quay lại nhìn thẳng vào Ahn Hyungseob, giọng trầm đục:

“Nói cho tớ biết cậu đang làm cái gì.”

“Tớ có làm gì đâu?”

“Cậu đang tránh mặt tớ.”

“Tớ đã nói rồi mà, tớ không muốn làm phiền cậu nữa.” Hyungseob ảo não nói. “Tớ nói được làm được, cậu yên tâm.”

“Đồ ngốc! Ai nói với cậu là tớ phiền? Tớ đã mở miệng nói câu nào phiền chưa?”

“Không phải sao? Chính tớ cũng tự thấy mình phiền nữa là. Lúc ở trong xe, lúc động đất ấy, tớ đã nghĩ hay là mình chết quách đi. Cho cậu rảnh nợ. Mười năm nay lúc nào xung quanh cậu cũng có tớ. Vì tớ thích cậu nên lúc nào cậu cũng trong tầm mắt làm tớ thấy vui, nhưng đổi lại thì chắc cậu phải bí bức ngột ngạt lắm. Woojin à… Bây giờ cậu không cần phải phiền lòng nữa đâu…tớ…”

Hyungseob im bặt, ánh mắt hướng sang phía khác. Trong phút chốc, Woojin như thấy giấc mơ của mình hôm nào đã thành sự thật.

“Đồ ngốc.
Ai bảo cậu là tớ thấy phiền?
Ai bảo cậu là tớ bí bức ngột ngạt?
Ai bảo cậu là tớ…không thích cậu?”

Woojin đột nhiên trở nên ngượng ngùng. Đôi má của cậu hồng lên như hai quả đào chín mọng, mắt cậu rũ xuống nhìn thẳng vào mắt Hyungseob:

“Tớ xin lỗi, có lẽ tại vì không bao giờ tớ bày tỏ cảm xúc cho cậu thấy, nên cậu mới cảm thấy như vậy. Tất cả là tại tớ. Seobie à, không phải tớ chán ghét cậu hay thấy cậu phiền hay gì đó đâu, tớ rất vui.”

“Được một người mình thầm mến bám dính, tớ vui còn không hết, sao lại phiền?”

“Seobie à, cậu đừng thế nữa nhé. Một tháng nay tớ chịu không nổi luôn rồi. Tớ chẳng hiểu tại sao tự dưng cậu lại như thế luôn…Tớ hoang mang lắm ấy. Từ giờ tớ sẽ cố gắng thể hiện cảm xúc của mình nha, cậu… cậu đừng…
Đừng bỏ rơi tớ.”

Hyungseob ngỡ ngàng.

Woojin cúi gằm mặt xuống, tay vẫn giữ chặt tay Hyungseob không rời.

Qua một lúc, Woojin thấy nụ cười sượt qua của Hyungseob, rồi chưa kịp định thần, đã bị cậu ấy kéo đầu xuống ôm.

“Đồ ngốc.”

Woojin mỉm cười, vòng tay ôm lấy Hyungseob.

Cậu mới là đồ ngốc. Cậu nghĩ tớ ngốc hay sao, mà được một ánh mắt lấp lánh chân tình như thế theo đuổi suốt bao lâu lại không động lòng?
End.

 

STAR – OPTIMUSPOCKY.

Jonghyun từng nói thích nhất là ngắm sao.

Hwang Minhyun bảo, tao cũng thích ngắm sao lắm. Sao trong mắt mày ấy.
Ngày Minhyun đi, hắn cẩn thận cất vào trong túi bức ảnh người ấy đang cười, đôi mắt lấp lánh y như vì sao trên trời kia.

Jonghyun ở nhà cầm chặt tờ giấy bảo đảm, đánh dấu đầu tiên vào tờ lịch cũ mèm trên tường. Ngày đầu tiên Minhyun đi. Còn 546 ngày nữa.

Một ngày nọ, Jonghyun gặp được một đứa trẻ. Nó rách rưới, bẩn thỉu, lấm lem từ đầu đến chân. Nó nằm thoi thóp giữa đám người tản cư đã chết như ngả rạ ven đường. Lúc Jonghyun tiến đến lay nó, nó khẽ hé mắt ra, rồi đôi tay tưởng như đã rũ xuống ấy bám chặt lấy tay anh. Giữa cái khung cảnh tang thương, giữa cái mùi đốt đống rấm khắp nơi ấy, Jonghyun mủi lòng đem nó về nhà.

Jonghyun vẫn cứ đều đặn dùng đất, dùng vôi, dùng bất kể thứ gì để mà đánh dấu tờ lịch.

546 ngày đã trôi qua được mười lần,thời thế đã thay đổi, Jonghyun vẫn miệt mài đánh dấu quyển lịch chi chít bùn đất. Thằng bé nhận xét: “Nó giống y như con hồi ba mới nhặt con về vậy.” Jonghyun chỉ cười, rồi nghẹn một lúc lâu sau mới nói:

“Nó cũng giống y như ba lớn của con ngày ba nhặt được hắn về.”

Nói đến ba lớn, bọn họ cũng chẳng phải đợi lâu nữa. Vài tháng sau, người ta mang về cho Jonghyun một tờ giấy. Thằng bé tham gia lớp bình dân học vụ nên cũng bập bẹ được ít nhiều. Đọc xong, nó lặng lẽ ra ngoài cầu ao làng ngồi trầm mặc.

Vật đi kèm chỉ có một bức ảnh, đằng sau có rất nhiều vết cứa ngắn bằng đầu móng tay dính đầy đất, xếp thành mấy hàng dài ngay ngắn. Ở góc dưới bức ảnh là một hình ngôi sao xiêu vẹo. Jonghyun im lặng cất bức ảnh đó vào một cái rương. Lúc gập cái nắp rương lại, chẳng hiểu sao lại có giọt nước lấp lánh rơi xuống.
.
.
Jonghyun gặp Minhyun khi đang đi đào củ ráy về ăn. Lúc ấy trời tối lắm, tối đến xám xịt, đến chẳng nhìn rõ mặt người. Trong không khí phảng phất mùi ngai ngái lờm lợm, lại còn mùi khói đốt và hơi khói lập lờ phảng phất. Jonghyun vấp phải Minhyun, thằng bé đó vừa mới nhìn thấy mẹ nó và em nó kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình, nó đang ôm mặt rấm rứt khóc, không khóc to lên được mà cứ nghèn nghẹt trong cổ họng. Jonghyun đến vỗ vai nó, nó ngẩng lên nhìn. Jonghyun bảo, ê, sao mày lại ở đây, về với tao đi. Giờ tao cũng chỉ còn một mình.

Một thời gian sau, Minhyun nói với Jonghyun, khi tao vừa đến đây, trời tối lắm. Tao, mẹ tao và em tao lạc lối rất lâu. Rồi hai người cũng mất. Rồi mày xuất hiện. Đôi mắt mày lúc ấy là bầu trời duy nhất của tao, bầu trời đầy sao rực rỡ.

Gánh nặng, đói kém, khổ sở, Minhyun lén Jonghyun đi đăng kí làm phu đồn điền cao su. Lúc Jonghyun biết được giận mãi không thôi, nhưng Minhyun nói, chỉ mười tám tháng thôi, mày phải yên tâm ở nhà đợi tao.

Minhyun lấy tiền đưa Jonghyun lên phố huyện chụp lấy một bức ảnh. Nó đi cũng chỉ mang theo bức ảnh ấy bên người. Nó còn mua lấy một quyển lịch – dù cả hai đứa đều chẳng biết xem như thế nào. Minhyun nói, mày cứ đếm đến Tết này, qua cái Tết thứ hai tao sẽ trở về.

Lúc trở về cũng chỉ có bức ảnh ấy. Và tờ giấy báo tử của nó.
.
.
.
Một thời gian sau, Jonghyun và thằng bé chuyển đi nơi khác sống theo chính sách của Nhà nước. Rồi cũng ở lại đó. Thằng bé lớn lên, Jonghyun cho nó đi học đàng hoàng, rồi lấy vợ, rồi sinh con đẻ cái.

Mấy lần thằng bé kêu ba lấy vợ đi. Jonghyun chỉ cười, rồi nhìn tờ lịch be bét ấy hồi lâu. Nó cũng không muốn hỏi nữa.

Một ngày nọ, Jonghyun nhìn thấy trên TV, trong một MV ca nhạc kiểu mới mà đứa cháu gái thường xem, có hình ảnh một cậu trai. Trắng lắm, đôi mắt một mí đuôi xếch, gương mặt ngây thơ.
Jonghyun mỉm cười. Đã bao năm nay chưa từng rơi nước mắt, nhưng cuối cùng lần này cũng không kìm được nữa.

Màu đen tràn ngập nghĩa trang. Thằng bé – giờ đã thành một người đàn ông trung niên, ôm lấy bia mộ mà gào khóc. Trên bia là một chàng trai có đôi mắt sáng hơn sao. Đặt bên cạnh đó là một chiếc hộp trong đựng quyển lịch bé bằng quyển vở, cũ nát tàn tạ.
.
.
.
Hwang Minhyun giật mình tỉnh giấc. Vừa mới quay xong MV cho tiền bối Orange Caramel, và hắn mệt quá đã ngủ mất. Có lẽ vì thế mà giấc mơ vừa rồi thật con mẹ nó kì quặc.

Hắn mơ thấy một bầu trời tối đen. Rất lâu. Rồi sau đó, nhờ có hai ngôi sao mà nó trở nên sáng rỡ như ban ngày.
Hắn mơ thấy mình đang sống cùng một thiếu niên, thứ duy nhất hắn thấy là nụ cười hiền lành của người đó, và đôi mắt cong cong sáng như hai vì sao kia. Hóa ra chủ nhân của hai vì sao đó chính là người thiếu niên này.

Hắn mơ thấy mình rời khỏi thiếu niên đó, lòng đau đớn mà vẫn phải nuốt nước mắt. Hắn nhìn thấy thiếu niên từ đằng xa, tay lau đi giọt nước bướng bỉnh vừa rơi xuống mà cảm thấy tâm can cũng rơi hết xuống rồi.

Hắn mơ thấy những gương mặt đáng sợ, những cái roi to bằng cổ tay, những cái bánh bao mốc meo nhai chẳng khác rơm rạ, những mủ cao su, những mùi ngai ngái của xác người chết, thấy sự kinh tởm khi đi ngang qua khu rừng cao su mà dưới mảnh đất màu mỡ ấy là những người đã từng ở cạnh hắn. Hắn mơ thấy đôi tay xương xẩu bẩn thỉu của mình ngày ngày vuốt ve gương mặt trên tấm ảnh ấy, rồi lại quay mặt sau khắc một đường.

Mỗi một đường khắc là một ngày hắn nhớ người kia.

Rồi cảnh cuối trong giấc mơ ấy chính là một roi quật vào gáy hắn, khi mà hắn đang gắng hết sức mình trèo qua hàng rào thép gai để thoát ra ngoài. Lúc ấy, cơ thể hắn rơi bẹp xuống đất, mắt hắn cũng mờ dần, chẳng còn chút sinh khí. Hắn chỉ nhìn thấy mơ màng hai đốm sáng dịu dàng đang vẫy gọi mình ở phía trước.

Rồi thì tỉnh dậy.

Hắn nghe thấy tiếng gọi mình ở phía xa xa, và tiền bối Nana thì đang vẫy tay hắn. Lật đật chạy đến, hắn ngẩn người.

“Minhyun, làm quen đi, đây là Jonghyun, thực tập sinh mới của công ty mình!”

“Xin chào Minhyun.” Thiếu niên cười đến hiền lành, đuôi mắt cong cong. “Mình là Kim Jonghyun, năm nay 16 tuổi, thích nhất là ngắm sao.”

Định thần lại một lúc, rồi Minhyun cũng đưa tay ra, mỉm cười:

“Mình là Hwang Minhyun. Mình cũng thích ngắm sao lắm, sao trong mắt cậu ấy!”
End.

 

SCIENCE – #13.

THE FIRST TIME WE MET.

(Không theo ngôi thứ nhất nữa nhe)

“Kim Jonghyun là ai?”

“Thất vọng cho cậu không biết tôi là ai, hừ, tôi cứ tưởng hôm tôi đứng lên trước toàn trường nhận thưởng vì là học sinh duy nhất của khối 10 được 39/40 điểm trong kì thi hè thì cái tên Kim Jonghyun này đã khắc sâu vào tiềm thức của cả thế giới rồi chứ.” Jonghyun khinh bỉ nhìn Minhyun, đưa cốc trà lên miệng uống một ngụm cho nhuận giọng. Lâu lắm mới có một buổi được nghỉ ngơi vui vẻ thế này, và Kim Jonghyun là kẻ nhạt nhẽo ý tưởng đến mức ngoài việc lôi cả đám đi uống trà chiều ăn bánh ngọt nói chuyện phiếm thì không nghĩ ra được gì hay ho và đột phá hơn. Thất vọng cho một kẻ làm tài chính cần đầu óc nhanh nhạy. Hwang Minhyun vừa mới thú nhận rằng ấn tượng đầu tiên của hắn khi nghe thấy Kim Jonghyun là một mảnh mờ mịt thì đã ngay lập tức ăn một tràng.

Seongwoo cười khinh bỉ:

“Còn tao thì không quan tâm mày là ai, vì hồi đấy mày được 9 Lý còn tao thì 10.”

“Nói nữa đi, giờ hỏi mày F là gì P là gì N là gì có mà chỉ lên gu gồ.”

“Thế lần đàu tiên mày gặp Daniel mày nghĩ gì?” Seongwoo xắn một miếng bánh bông lan bỏ miệng, họ ngồi bàn ngay cạnh cửa sổ, ánh nắng cứ nhảy múa trong cốc trà của Seongwoo làm anh thích thú đong đưa nó mãi không nỡ uống. Jonghyun ngồi trầm ngâm hai giây, thở dài.

“Lần đầu gặp Daniel à…ờ… Khi đấy tao nghĩ, mày kèo dưới chắc rồi.”

“Kim Jonghyun!” Seongwoo tí nữa phun bánh vào mặt bạn. Người đâu mà đã thẳng thắn còn có duyên dễ sợ.

“Còn em lần đầu gặp anh cũng nghĩ anh kèo dưới chắc rồi.” Daniel đẩy đĩa bánh trước mặt mình sang bên Seongwoo, còn rót thêm trà vào chiếc cốc vốn dĩ chưa hề vơi của anh, nhưng sau đó cầm lên uống cạn.

“Nhưng mà lần đầu gặp Ong Seongwoo, tôi vẫn luôn nghĩ cậu ta rất hài hước, là cái kiểu sẽ đứng ở trung tâm của mọi cuộc nói chuyện ấy. Lúc nào cậu cũng thu hút người khác – hoặc cố tình thu hút người khác bởi sự tếu táo của mình.” Minhyun trầm ngâm. “Nhưng thực ra cậu rất gồng.”

“Vì áp lực phải hoàn hảo trước xã hội thôi.” Seongwoo cười khẩy. “Tôi có phải con khỉ trong rạp xiếc đâu mà ngày nào cũng diễn trò được. Thực ra thì…cậu biết cái kiểu mà một số loài động vật như hươu sao hay công thường sử dụng ngoại hình để thu hút những con khác giới không? Tôi cũng đại loại vậy đó, cảm thấy lúc mới gặp thì nên thu hút người khác một chút để nhanh chóng có bạn, lúc tôi thấy đủ rồi thì sẽ tém bớt lại thôi.”

“Chỉ em mới làm anh ấy cười thật lòng thôi.” Daniel chen miệng vào, đôi mắt lấp lánh sự đắc ý. “Hồi đi học kỹ năng mềm cùng anh ấy, nụ cười nào của anh Seongwoo cũng tươi tắn dã man.”

Minhyun và Jonghyun thức thời cùng cúi xuống uống trà, không bàn luận thêm.

“Nhưng mà lần đầu gặp Jonghyun ấy… Minhyun ngồi đực ra một lúc thì tự nhiên sực nhớ ra gì đó, bắt đầu trầm ngâm thả rớt bản thân vào ký ức xa xôi. “Mắt của cậu ấy sáng lắm, lúc cười nhìn còn sáng hơn, cong cong rồi dịu dàng kinh khủng.”

“Ừ. Hồi đấy làm quen vì nó có nụ cười bạc nhược, nhìn là muốn xông vào chà đạp.” Seongwoo không dùng được những từ mỹ miều như Minhyun, bởi vì anh là bạn chứ có phải người yêu Jonghyun đâu. “Thấy thằng này mặt hiền khô cười lên còn cam chịu vãi chưởng, nghĩ là ờ mình có thể làm đại ca của nó ha, thế là chơi cùng.”

“Ngờ đâu bị tao sai đi mua đồ ăn sáng suốt ba năm.” Jonghyun tỉnh bơ trả treo.

Seongwoo cạn lời.

End #13.

Tự dưng cái truyện từ thời xa lắc này trồi lên có làm các bạn bất ngờ không… hôm nay mình kiểu bị lên đồng đó cả tuần không viết được chữ nào thế là giờ mình bắt đầu xả như vào mùa tưới tiêu…

và cái chương này thì nó cũng nhảm nhí và lên đồng y như mình bây giờ vậy =))))) huhu hoặc là mình quá high với đống ảnh dạo này của Seongwoo-ssi, người chứ có phải tượng đâu mà nét nào cũng đẹp như khắc :(((((

và cái chương này thì nó cũng nhảm nhí và lên đồng y như mình bây giờ vậy =))))) huhu hoặc là mình quá high với đống ảnh dạo này của Seongwoo-ssi, người chứ có phải tượng đâu mà nét nào cũng đẹp như khắc :(((((

 

SCIENCE – #12.

22.
Hwang Minhyun tập gym, người nhà mình thì không kéo đi lại kéo tôi đi cùng.

“Ong Seongwoo, cậu bị Daniel đàn áp quá lâu rồi, hãy vùng lên đi!” Cậu ta nắm chặt tay tôi, đôi mắt bừng bừng ngọn lửa hừng hực. Tôi nhìn cũng chẳng buồn nhìn nữa, lắc đầu ngao ngán:

“Hey Hwang Minhyun, phải chăng cậu cũng bị Kim Jonghyun đàn áp quá lâu nên đòi khởi nghĩa? Thích làm con giun xéo lắm cũng quằn thì làm một mình đi, tôi quá mệt để đi tập gym.”

Ba ngày sau trên tay mỗi đứa bọn tôi là một cái thẻ gym mới cóong.

Daniel lúc nghe được tin này ôm bụng cười quên cả thở, hắn bày ra cái bộ mặt đáng ghét, tay vỗ bụng tôi bồm bộp.

“Haha…Seong…Seongwoo…anh mà lên được múi…thì trời cũng có múi! Nhìn kìa bầu trời chia làm sáu múi! Hahahahh..”

“Ngồi đấy mà chế nhạo tôi đi.” Tôi nghiến răng nhéo một cái vào cái bụng cơ nào ra cơ nấy của hắn. “Ông đây nói được làm được!”
.
.

Ngày đầu tiên đi tập về, Kang Daniel nấu cho tôi một bàn ức gà, toàn là ức gà luộc, vừa khô vừa bở, còn bảo tập gym chỉ được ăn thế này thôi.

Ngày hôm sau hắn sắm nguyên cả con gà về làm gà quay thơm lừng, còn tốt bụng giữ lại mỗi ức cho tôi để luộc lên chấm muối ớt.

Lại thêm ba ngày nữa, tôi thoái thác với Minhyun rằng, nay phải đi ăn cưới bạn. Hôm sau thì là ăn cưới em họ. Hôm sau nữa là hàng xóm, ngày tiếp theo là của một ông anh phòng bảo vệ. Minhyun lầm bầm trong điện thoại, được lắm, Ong Seongwoo cậu cũng chỉ được bằng ấy tiền đồ thôi.

Kang Daniel nhìn tôi vừa tọng đùi gà vào miệng vừa mặt không đổi sắc nói chuyện với Minhyun, lại cười cười gắp thêm cho tôi mấy miếng sườn bò hầm. Hừ, anh đây còn ăn chưa sướng miệng, chồng thì toàn cho ăn ức đến mức da bọc xương như này lấy đâu ra mà cơ với bắp!!

Kim Jonghyun đi công tác ba tháng trở về, mở cửa là Hwang Minhyun áo sơ mi trắng không cài nút nào đứng cười hờ hững khoe cơ bụng đều tăm tắp.

Jonghyun đánh rơi hàm xuống đất cái bộp.

Lại ba ngày sau, Hwang Minhyun thiểu não đến tìm tôi, rền rĩ về vấn đề Jonghyun ép mình ăn nhiều quá đến mất hết cả múi rồi.

“Mới có ba ngày đã mất? Ừm.. Thôi mấy thứ múi miếc có chứng minh được gì đâu.” Tôi lạch cạch gõ máy tính, vừa nghĩ xem mình nên làm gì để thoát được tăng nặng hình phạt cho thân chủ, vừa lơ đãng trả lời hắn. “Gần mười năm nay cậu không có múi vẫn nằm trên còn gì?”

“…”

“Chí lí.”

Hắn cúp máy cái rụp.

End #12.
Chỉ muốn nói là Hwang Minhyun nhớ phải giữ lời mà béo lên :)) nhưng với cái tình hình chạy world tour này – có khi chạy xong lại còn ra tiếp album nữa – thì lời hứa còn dời đến lâu lắm.
Và Ong Seongwoo please béo lên một chút được khônggggggg
.
.
.
Mình đã từng nói ý tưởng của mình cho câu chuyện này cứ như cái vòi nước rỉ sét, và quả thật mình bỏ bom nó lâu quá rồi luôn. Thật ra mình vừa muốn end vừa không muốn end, vì những câu chuyện góp nhặt này, viết không lâu, quan trọng là có hàm súc không thôi. Mình đọc lại mà có một số ở phía trước làm mình muốn đội quần vì viết quá tồi…
Đấy mình ngoi lên thả thính vậy thôi, giờ mình lại lặn đây bai baiiiiiii ^^

 

SCIENCE – NGOẠI TRUYỆN 2.

CHUYỆN CỦA MINHYUN.

Hwang Minhyun là con trai của bố, giá trị lớn nhất của Minhyun chính là bố cậu chàng. Là con trai nhà có tiền có quyền, lại là con thứ, Minhyun yên tâm chơi từ mẫu giáo lên đến cấp ba thì được chạy điểm vào trường cấp ba tốt nhất thành phố, cho dù chỉ học ở lớp thường thì cũng đủ để vênh mặt với đời.

Thực ra thứ có giá trị lớn nhất của Minhyun không phải bố hắn mà là cái vẻ ngoài của hắn. Minhyun trông cao ráo, không phải kiểu to bự cục súc như Kang Dongho mà cũng không gầy nhẳng như Ong Seongwoo, Minhyun có một vóc dáng dong dỏng thư sinh, đủ mềm mại mà cũng đủ rắn chắc, thêm làn da trắng muốt trời sinh và nụ cười nhạt nhẽo khiến người khác bật cười, giọng hát thiên phú mềm mại êm ái đủ để perfect all kill bất kì cô gái – và chàng trai nào. Từ mẫu giáo đến cấp ba số lần hắn thay người yêu nhiều đến mức mẹ nó cũng mệt chả buồn đếm nữa, kệ xác ông con trai thích ong bay bướm lượn thế nào cũng được.

Minhyun nhìn thấy Jonghyun lần đầu tiên vào kì thi tám tuần học kì một, vì chúng nó thi chung một phòng thi môn Toán. Kim Jonghyun vừa bước vào lớp thì xung quanh đã reo lên từng tiếng thì thầm, có thằng không kiêng nể gì mà xông thẳng ra ngoài, gào thét:

“Kim Jonghyun thi ở phòng tao!! Hahahahaah Jonghyun thi ở phòng tao, là phòng taoooooo!!”

Minhyun vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao thì chuông đã reo lên ầm ĩ. Bước vào phòng thi với cái đầu rỗng như thường lệ, Minhyun cảm nhận rõ ràng mấy thằng con trai đằng sau mình đang phóng sát khí ầm ầm khi tên của hắn được đọc ngay đằng sau tên Jonghyun.

Hóa ra Kim Jonghyun là thiên tài môn toán.

Hwang Minhyun hôm đó liên tục chuyền giấy cho người ngồi trên đến mệt nghỉ, tay chép lia lịa, mắt liếc lên rồi liếc xuống hết công suất.

Đột nhiên đằng sau lưng có người gõ gõ, hóa ra là Choi Minki lớp năng khiếu 1. Cậu ta rành rọt:

“Gọi Jonghyun cho tôi.”

Minhyun chọc khẽ vào lưng Jonghyun. Cậu nhóc quay lại.

Giây phút ấy, Minhyun biết mình xong đời rồi. Tại sao trên thế giới này lại có một đôi mắt sáng như thế, trong trẻo và long lanh như thế cơ chứ? Kể từ khi nhìn thẳng vào đôi mắt óng ánh như làn sóng xanh ấy, Minhyun không còn biết trên đời này đang tồn tại những thứ gì nữa, chỉ còn duy nhất đôi mắt kia.

Minhyun thẫn thờ nhìn Minki và Jonghyun nhỏ giọng trao đổi với nhau, nói những lời như thể tiếng từ sao Hỏa vọng về, hoàn toàn không cùng tần số với não bộ của nó. Minhyun cứ thế ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng Jonghyun, nhìn mái tóc đen bóng mượt mà của người kia.

Hết giờ làm bài, Minhyun định bụng bắt chuyện làm quen bằng cách cảm ơn cậu ta cho mình chép bài, mới kịp giơ tay lên định nắm lấy ống tay áo mà đã nắm phải một khoảng hụt hẫng:

“Này…”

“Ê Jonghyun!! Nhanh nhanh ra đây tao sắp chết rồi.”

Ong Seongwoo đứng ngoài cửa đang giãy lên đành đạch vì câu 0,5 điểm cuối cùng cậu ta nhảy qua bước quan trọng nhất mà trực tiếp viết luôn kết quả, bên cạnh là Im Youngmin cười cợt show cho tất cả tờ giấy nháp còn viết dài và cẩn thận hơn cả bài thi của Minhyun vừa nộp trong kia. Choi Minki đứng chất vấn Jonghyun vì câu hình học vừa nãy có vẻ như cậu chàng đã làm sai.

“Này, không phải chỉ cần chứng minh hai vecto đấy bằng nhau là được à?”

“Con mắt nào của mày thấy nó bằng nhau? Hai vecto đấy vuông góc! Thằng Minki sai câu này rồi hahahaa!” Ong Seongwoo chỉ tay cười cợt Choi Minki, không ngờ bị Kang Dongho to như con bò đứng cạnh lườm cho một phát phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

“Ê thế câu giải phương trình lượng giác ấy mày làm thế nào?”

“Tao hình như tính đoạn này bị thừa ấy…”

“A3*$(*!)%*…”

Minhyun đứng ngẩn ngơ nhìn một rổ người đang trò chuyện, chúng nó nói cái gì mà nó chẳng hiểu gì hết. Đột nhiên chiến hữu của Minhyun xuất hiện, vỗ vai nó:

“Đi, làm ván!”

Minhyun hôm đấy combat lần nào thất bại lần ấy, vì tâm trí của nó bận để ở hai ngôi sao trong mắt thằng nhóc ngồi trước, bận để ở cái dáng cao cao gầy gầy, gương mặt hiền lành dịu dàng khi nghe bạn bè xung quanh cãi cọ về bài thi của nó. Jonghyun dường như sống ở một thế giới khác biệt hẳn với Minhyun. Xung quanh nó tỏa ra ánh sáng của thế giới trí thức, những người chơi cùng với nó là Im Youngmin Hội phó hội học sinh khối 10, là Ong Seongwoo mới lớp 10 đã nổi danh học tanh tưởi Lý nhất cái khối này, là Choi Minki đứng đầu lớp năng khiếu 1. Minhyun nhìn xung quanh, thốt nhiên thở dài.

“Mày mà cũng phải thở dài à?” Kim Sanggyun bên cạnh đang gõ phím điên cuồng cũng phải dừng lại. Bấy lâu nay Hwang Minhyun nổi danh là sát thủ nụ cười, cả đời này chưa một ngày phải buồn bã, vì ông trời đã bao giờ bạc đãi nó đâu. Hôm nay tự dưng giở chứng?

“Mày biết Kim Jonghyun không?”

“Đ ai không biết nó? Thiên tài toán học, thi vào trường với điểm số tuyệt đối. Nè hôm nay mày ngồi sau lưng nó đúng không? Có xơ múi được gì không đấy? Èo ơi thằng đấy dễ tính cực kì luôn, tao học cùng cấp hai với nó, bài gì nó cũng cho chép tuốt tuột.”

“Sao tự dưng thằng Minhyun lại hỏi về Jonghyun? Êu tao thấy thằng đấy chảnh chó ý, hồi cấp hai bao nhiêu đứa con gái thích nó, thế mà nó lại không đổ, lúc nào cũng bảo chúng mình bây giờ cần phải học. Học cái đầu nhà nó, học cmn đến chết đi!”

“Minhyun mày hứng thú với nó à? Giỏi thì tán đi!”

“Mày điên à…” Minhyun tự dưng ngượng ngùng không lí do. “Nó chắc không thích con trai đâu…”

“Đụ, ảnh không thích con trai thì chắc chắn cũng chẳng thích con gái, em thề.” Kwon Hyunbin ngồi ở máy bên kia cũng đua mồm đua miệng sang. “Anh Minhyun cứ tán thử đi xem nào?”

“Mày điên mà bảo anh đi tán trai…” Hwang Minhyun yếu ớt phản kháng, trong nội tâm cuộn trào làn sóng mãnh liệt. Thằng Hyunbin vỗ vai nó cái bốp, đánh gãy hoàn toàn những chướng ngại vật:

“Sợ đếch gì bố con thằng nào. Các anh, mình làm một chầu, cược xem anh Minhyun có cưa đổ được Jonghyun thiên tài mọt sách không, nhé?”

End #1.

#2.

Nói thật là Minhyun cũng hoang mang chết bỏ. Kim Jonghyun học ở đầu nhà B, nó học tít tận cuối nhà D, hoàn toàn không tìm ra được cách nào để lân la nói chuyện thả thính.

Câu chuyện tán tỉnh suýt chết ở đó nếu việc thi cử không xảy ra chuyện.

Giáo viên phát hiện ra Hwang Minhyun thường ngày đầu óc treo ngược cành cây, hoàn toàn không để ý đến học hành tự dưng bài thi toán lại đột phá, mà đột phá quá đà lên tận chín điểm bảy lăm. Còn quá đà hơn nữa khi cô phát hiện ra, tên này ngồi cùng phòng thi, lại còn ngồi ngay bên dưới Kim Jonghyun thiên tài lớp năng khiếu 1. Ép Kim Jonghyun cầm bài làm của mình vượt sóng gió qua hai dãy nhà, cô giáo ngồi soi từng chữ từng từ một, phát hiện một chữ véc tơ Jonghyun viết sai thành vét tơ mà không ngờ Hwang Minhyun cũng sai y hệt.

Chuyện này thì bố Minhyun có là Chủ tịch thành phố cùng không thể nào cứu được – mà cũng không thèm cứu ông con trai, nên Minhyun bị lôi xuống phòng giáo viên làm lại bài thi. Đầu rỗng thì làm sao có thể viết ra thứ gì tốt đẹp, một tiếng rưỡi giáo viên cho nó ngồi cắn bút đã non nửa thời gian, Minhyun quyết định không làm gì nữa mà vứt cái bút nát bét đầu xuống, chống cằm mơ màng ngắm ánh nắng lọt qua khung cửa sổ.

Đột nhiên ánh nắng bị thân ảnh của ai đó che mất. Người ấy ném vào cho Minhyun một cục giấy tròn tròn, thì thào:

“Chép đi, nhanh!”

Hóa ra đó chính là Kim Jonghyun. Minhyun vẫn ngơ ngẩn nhìn không chớp mắt. Jonghyun đứng ở cửa cứ lấm lét như kiểu thằng ăn trộm, thấy thằng kia vẫn đang trơ mắt ếch nhìn mình thì khẽ gắt:

“Chép đi chứ! Nè giáo viên sắp đến rồi, tôi chuồn đây. Cẩn thận đấy nhé!”

Hwang Minhyun thẫn thờ cầm cục giấy lên mở ra, thẫn thờ chép, thẫn thờ ngắm nhìn những dòng chữ thẳng thớm dễ nhìn kia, đầu cứ lởn vởn hình ảnh Jonghyun mỉm cười gật đầu một cái khi nó ngơ ngác nói ừ ừ cảm ơn cậu.

Hwang Minhyun chẳng biết làm gì để người ta có thể nhìn thấy mình nhiều hơn, chỉ còn cách tận dụng tài năng thiên phú của bản thân – khuôn mặt và giọng hát. Tiết chào cờ nào, buổi văn nghệ nào nó cũng góp mặt, ánh mắt hắn lúc nào cũng liếc qua liếc lại chán chê mê mỏi như cái radar cho đến khi hắn tìm thấy đôi mắt sáng như sao và khuôn miệng dịu dàng đang mải tía lia cùng Ong Seongwoo kia. Và trước kì thi nào hắn cũng ngồi cầu ông bà ông vải cả một buổi tối, lặp đi lặp lại “xin cho con được ngồi gần Jonghyun xin cho con được ngồi gần Jonghyun xin cho con…”

“Ê Jonghyun ơi…” Hwang Minhyun chọt chọt vào ống tay người ngồi trước. “Tớ không làm được câu c bài hình…”

“Câu đấy khó, cậu mà làm được giáo viên dạy toán lại bắt cậu xuống kiểm tra lại đấy.” Jonghyun nhỏ giọng. “Nhảy xuống bài số 5 đi, tớ viết sẵn lời giải cho rồi này.”

“Nhưng Jonghyun ơi tớ muốn hiểu kĩ câu 4c cơ… tớ muốn hiểu hết những câu cậu viết cho tớ ý…”

“Ừ được rồi lát nữa thi xong tớ giảng cho cậu nhé? Giờ thì chép trước đi đã, điểm thi cuối kì hệ số ba đấy nên chép nhanh đi.”

Hwang Minhyun hôm ấy cực kì hài lòng khi Jonghyun từ chối buổi thảo luận đề thi cùng hội Seongwoo Youngmin. Không hiểu Ong Seongwoo bị thừa hoocmon tinh tế hay sao, Jonghyun vừa cất lời một phát anh đã ngay lập tức liếc Minhyun đầy cảnh giác. Minhyun đáp trả lại bằng một nụ hôn gió mà nó chu muốn tòe cả môi.

Hết hôm đó, Minhyun mời Jonghyun đi uống trà sữa để cảm ơn đã giúp đỡ mình trong thời gian qua. Jonghyun chối:

“Bạn bè với nhau mà, không cần phải khách sáo thế đâu!”

“Cậu đang làm tớ buồn đấy.” Minhyun sụt sịt.

“Thôi được rồi…”

Cứ thế, Minhyun nhõng nhẽo đòi Jonghyun giảng bài, rồi lại mè nheo kéo cậu chàng đi khắp nơi với lí do cảm ơn đã giúp đỡ mình học tập. Những tưởng cả thế giới này đã biết Kim Jonghyun là của mình, nào ngờ không phải…

Hôm ấy, Minhyun chờ Jonghyun mãi mà không thấy đâu, tưởng nó phải ở lại trực nhật lớp nên lò dò mò lên tận tầng ba. Trong lớp năng khiếu 1, đèn vẫn sáng trưng, qua ô cửa kính, Minhyun thấy một cô gái cùng Jonghyun đang đứng ở đó, mặt cô nàng đỏ bừng, còn nắm lấy gấu tay áo Jonghyun, đôi mắt ướt ướt. Vẻ mặt Jonghyun cực kì bối rối, cậu chàng luống cuống giựt ống tay ra khỏi tay cô bạn, lắp bắp câu xin lỗi rồi chạy thẳng ra ngoài.

Thế là tông phải Minhyun.

“Tớ vừa mới đến, chưa thấy gì cả.” Minhyun trịnh trọng. “Mình đi thôi.”

.

.

.

Sáng ngày hôm sau, cả khu nhà A râm ran đầy những tiếng bàn tán cả to cả nhỏ, những ánh mắt ngỡ ngàng cả công khai cả lén lút, lớp năng khiếu 1 cứ người qua người lại không ngớt mặc dù nằm ở vị trí chẳng đắc địa chút nào.

Chẳng cần vị trí đắc địa, có Hwang Minhyun là đủ rồi. Hơn thế nữa, lại còn là Hwang Minhyun tay cầm hai tấm vé xem nhạc kịch, đặt một tấm lên bàn Kim Jonghyun.

Cả lớp nín thở nhìn Kim Jonghyun như nhìn Bùi Tiến Dũng trong trận chung kết, thế rồi bóng vào lưới, Bùi Tiến Dũng của lớp năng khiếu 1 mỉm cười gật nhẹ đầu.

Thế giới này đảo điên hết rồi!

Ong Seongwoo nhìn muốn rớt tròng mắt ra bên ngoài. Cú shock này là quá lớn đối với một người vừa mới ngủ dậy!

Đợi Minhyun đi khuất, Seongwoo túm cổ áo Jonghyun, hỏi dồn dập:

“Yêu rồi à? Yêu nó á? Hwang Minhyun? Hwang văn nghệ, Hwang tài tử, Hwang học dốt? Thật à??”

“Mày điên à yêu với đương vớ vẩn…” Jonghyun yếu ớt phản bác. Thật ra từ trước đến giờ vẫn luôn thích thầm tên kia, tuy nhiên Jonghyun không dám tin hắn cũng thích lại mình. Nãy giờ tim phổi nhảy nhót như sắp bung ra khỏi lồng ngực, Jonghyun phải cố gắng lắm để tỏ ra thật nghiêm chỉnh, thật đoan chính trước mặt Seongwoo.

“Thôi kệ mẹ mày. Có làm sao đừng ôm tao khóc.” Seongwoo thở dài, nằm sõng xoài ra bàn, tiếp tục giấc mơ còn đang dang dở.

Hôm ấy, trong buổi hòa nhạc, bàn tay của Hwang Minhyun nhẹ nhàng nắm lấy tay Jonghyun. Tay Minhyun run run, hắn không ngừng suy nghĩ, nhỡ đâu cậu ấy không thích mình thì sao? Cậu ấy sẽ cảm thấy kinh khủng thì sao?

Tuy nhiên, một bàn tay khác của Jonghyun nhẹ nhàng đặt lên tay hai người đang nắm lấy nhau. Có trời mới biết Kim Jonghyun đã phải sử dụng bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu kìm nén và vui sướng để đặt được bàn tay mình lên tay người ấy.

Hai người chính thức trở thành một đôi, và Ong Seongwoo bắt đầu lang thang hội nhóm, lúc thì lớp học vẽ, lúc thì lớp tiếng anh, có dạo thì tham gia nhóm nhảy hoặc tham gia lớp học kỹ năng mềm. Jonghyun cũng thấy tốt, vì Ong Seongwoo từ trước đến giờ như một con sâu lười suốt ngày bám lấy mình hoặc nằm nhà, để cậu ta chơi bời bên ngoài một chút có khi lại tốt hơn. Tốt chẳng biết được bao lâu, một hôm, Ong Seongwoo cầm ống đựng giá vẽ đập bang một cái trước mặt Jonghyun.

“Đờ mờ Hwang Minhyun!”

“Sao vậy?”

“Mày chia tay nó ngay đi. Đừng để bị thằng đấy lừa nữa. Nó…nó…nó cá cược với bọn lớp khác rằng sẽ cưa đổ mày!”

“Tao biết rồi.” Jonghyun bình tĩnh, còn Seongwoo thì gào lên:

“Thế thôi? Mày chai sạn rồi à? Không có phản ứng gì nữa à? Mày yêu nó quá đến mất cả não rồi à?”

“Đừng có nói như thế, Seongwoo.” Jonghyun không biết làm sao cho thằng bạn hết nóng giận nữa. Seongwoo nhếch mép cười, mặt khinh khỉnh:

“Không như thế thì như thế nào? Chẳng lẽ lại phải nói ồ thằng đấy tốt lắm nó tán mày chỉ để thỏa mãn thú hư vinh đua đòi của mấy thằng con trai tuổi mới lớn, và mày cũng rất vui lòng với chuyện đó? Kim Jonghyun? Mày điên à?”

“Đừng nói nữa, Seongwoo. Tự tao cảm thấy phải làm thế nào cho đúng. Nếu mày không nhìn được thì đừng nhìn nữa.”

“Cái nồi! Tao cũng chẳng thèm nhìn!”

Jonghyun vò đầu bứt tai. Vừa lúc ấy, Hwang Minhyun cũng đang đứng ở ngoài cửa. Seongwoo va phải Minhyun, nhìn hắn một cái căm thù rồi xăm xắm đi thẳng không thèm ngoảnh lại. Chỉ còn mình Minhyun đứng với Jonghyun. Chẳng biết phải làm sao, Minhyun thận trọng từng chữ một:

“Cậu…sao cậu…biết?”

“Kwon Hyunbin là em chồng chị gái tôi.” Jonghyun hờ hững. Hyunbin là một thằng nhóc không bao giờ biết từ bí mật viết như thế nào, nó đã kể tuốt tuồn tuột cho Jonghyun nghe từ lâu lắm rồi. Tuy nhiên, có lẽ giống như Ong Seongwoo nói, Jonghyun bị điên rồi, thế nên mới không quan tâm người kia làm cái gì, lừa dối mình hay là sao, cứ thế đâm đầu vào thôi.

“Tớ…tớ xin lỗi. Nhưng cậu phải tin tớ, tớ thực sự có tình cảm với cậu.”

“Ừ.” Jonghyun thả một câu nhẹ bẫng, không thèm nhìn Minhyun mà lập tức đi thẳng.

Sau đó, không chỉ mối quan hệ của Jonghyun và Seongwoo rơi vào khủng hoảng, chính Minhyun cũng thế. Hai người vẫn hẹn gặp nhau để giảng bài, tuy nhiên Minhyun không bao giờ dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia nữa. Một vài lần vô tình nhìn vào mắt nhau, hắn cực kỳ đau lòng khi Jonghyun không còn nhìn mình bằng đôi mắt trong sáng long lanh ấy nữa, cảm giác như cậu ấy không còn tình cảm với mình, không còn muốn dây dưa với mình nữa vậy.

“Chúng mình chia tay đi.”

Đầu tháng ba của năm học lớp mười hai, Jonghyun được cử lên thủ đô để học một lớp bồi dưỡng toán. Trước ngày cậu đi, Minhyun hẹn cậu xuống trước cửa nhà, rồi ráo hoảnh nói. Jonghyun không để lộ ra biểu cảm gì, lời nói nhẹ tênh:

“Ừ chia thì chia. Chúc cậu sau này hạnh phúc.”

.

.

.

Yoo Seonho là một tên nhóc lớp mười ngỗ nghịch và ham ăn. Cả cuộc đời này của nó chỉ cần ăn thôi là đủ, ăn là thứ tồn tại duy nhất còn những thứ khác chỉ là phù du. Cũng chính vì thế mà khi Hwang Minhyun tốt bụng nhường cho nó suất sườn cuối cùng, trái tim của Yoo Seonho bé nhỏ đã tình nguyện trao trọn cho Minhyun hyung.

Nếu Seonho cầm tinh con đỉa, nó sẽ là con đỉa bự nhất và mạnh mẽ nhất trần đời này. Nó bám hắn mọi lúc mọi nơi, khiến cho hắn đầu tắt mặt tối không còn biết nghĩ đến chuyện gì trên cuộc đời này nữa.Không một ai có thể ngăn được nó chạy qua ba dãy nhà để đều đặn sang lớp Minhyun, sang đến nơi là lại ca những bài ca muôn thuở.

“Anh Minhyun ơi hôm nay Chíp để quên khoai tây chiên trên lớp rồi anh có gì ăn không cho Chíp lót dạ để còn có sức chạy về lớp ăn khoai tây??”

“Anh ơi ở ngoài kia mới mở quán trà sữa nhé đi hai người tặng thêm cốc thứ ba đấy nên là anh đi cùng Chíp đi để Chíp được một mình uống ba cốc…”

“Lai Kuanlin lớp em hôm nay cướp mất đồ ăn của em rồi ahuhu, nó chê em béo anh ơi, chia đôi cơm cho em đi để em cho nó biết  thế nào là thịt đè chết người hừ hừ dám bảo ông mày béo à!”

“Em yêu anh Minhyun!”

“Seonho ơi thực ra anh thíc…”

“Vì anh Minhyun cho em rất nhiều đồ ăn, anh Minhyun ơi hãy ở bên em và cho em ăn trọn đời!” Yoo Seonho gặm xong cái chân gà rút xương cuối cùng, hạnh phúc cười híp mắt. Minhyun thở dài ngao ngán. Những tưởng nó thích mình thì chắc phải phũ một tí cho nó còn có đường lui, chứ nó như thế này thì cứ kệ đi.

Huống gì Minhyun biết thừa Kim Jonghyun ngồi bên kia đang nghẹn đến không thể ăn nổi rồi.

.

.

Đến ngày tốt nghiệp, Minhyun tìm mãi vẫn không thấy Jonghyun đâu. Hôm nay thầy giáo hiệu trưởng có đọc tên của cậu trong danh sách những học sinh xuất sắc, thậm chí còn được giải Nhì cuộc thi giải toán cấp quốc gia nữa, nhưng mà không thấy cậu ấy lên nhận giải.

Minhyun ngơ ngác nhìn khắp sân trường. Giữa hàng trăm hàng nghìn người đi qua đi lại như thế, không có Kim Jonghyun ở đó, hắn cảm thấy như mọi cố gắng sống của mình chẳng là gì ấy. Tại sao lúc đó mình lại chia tay Jonghyun? Tại sao mình không giải thích cho cậu ấy hiểu? Tại sao…Tại sao kết cục của cuộc tình này lại là chia xa?

Thất thần, Minhyun va vào ai đó, hoa, quà, bằng tốt nghiệp rơi liểng xiểng xuống đất. Hai người cùng nhau cúi xuống nhặt. Ngẩng đầu lên, mắt chạm mắt.

“Mày đi lòng vòng quanh khu vực lớp tao làm gì?” Seongwoo hếch mắt khinh thường. Minhyun không tự nhiên, đứng dậy.

“Không có gì.”

“Tìm Kim Jonghyun chứ gì? Nó chuẩn bị đi du học rồi mày không biết à? Chắc giờ vẫn đang ở trong phòng thi IELTS đấy, rảnh rỗi gì mà đến tham dự cái buổi lễ chán ngắt này…” Những lời cuối cùng Seongwoo làu bàu trong cổ họng, trời ạ, không hiểu tại sao lại có thứ gọi là ngày tổng kết trên cuộc đời này?

Hai chữ du học đánh mạnh vào thính giác Minhyun, khiến cho hắn dường như đình trệ mọi hoạt động của các giác quan còn lại trên cơ thể. Người qua người lại đông như thế, thỉnh thoảng có người nhìn hắn, thậm chí hắn còn có cảm giác nhóc Seonho đang tung tăng hớn hở chạy về hướng mình nữa, nhưng trong đầu hắn đang trống rỗng, chẳng còn nghĩ được thứ gì, cũng chẳng thể phản ứng được gì nữa.

Thốt nhiên, một giọt nước trong vắt từ hốc mắt Minhyun rơi ra, tiếp xúc với mặt sân bằng xi măng nóng hổi, nổ tung thành những hạt nước nhỏ rồi nhanh chóng bị hun khô dưới ánh nắng chói chang của mặt trời tháng năm.

.

.

“Nhưng mà cuối cùng Kuanlin vẫn mua gà đúng không?”

“Gì chứ, Chíp ghét nó. Nó toàn bắt Chíp phải hun nó một cái mới cho Chíp ăn gà…Anh Minhyun về cứu Chíp!!!”

“Chẳng lẽ anh phải hun Kuanlin thay cho em để em được ăn gà à?”

“Không được…Thôi chẳng thà cứ để em hun.” Trong điện thoại, giọng thở dài não nề của Seonho làm cho Minhyun không thể nhịn nổi cười. Hắn đưa tay bấm một hai phím đàn, âm thanh vô thưởng vô phạt vang lên làm hắn cười nhạt thêm một lần nữa.

“Vậy Chíp nhé, anh có việc rồi.”

Minhyun làm đạo diễn hình ảnh của đài truyền hình thành phố. Công việc không tính là nhàn hạ, nhưng được đi nhiều, tiếp xúc nhiều nên hắn cũng cảm thấy không có gì để phàn nàn cả. Huống gì, làm truyền thông khiến hắn có cảm giác thông tin của cả thế giới này đều nằm trong tay mình, chỉ cần dụng tâm một chút là biết người kia đang ở đâu.

Hắn cũng biết Kim Jonghyun đã về nước rồi.

Minhyun thỉnh thoảng nhìn thấy Ong Seongwoo, vì trụ sở công ty luật Seongwoo làm việc ở cách đài truyền hình đúng một cây số, hắn thậm chí còn hay mò sang đài truyền hình vì bên này có quán cafe khá ngon. Vì Seongwoo không bao giờ đi một mình mà hay đi với đồng nghiệp, nên Minhyun thậm chí còn nhìn quen cả mặt đồng nghiệp của anh ta. Trên ngón tay đeo nhẫn của Seongwoo lấp lánh một chiếc nhẫn bạc kiểu dáng đơn giản, vậy là kết hôn rồi?

Theo tính cách của anh ta, thì nếu giờ này Kim Jonghyun còn đơn côi bóng chiếc, một trăm phần trăm sẽ bị giới thiệu đi xem mặt.

Cúp điện thoại của Seonho, Minhyun đi mua cafe cho nhân viên hậu đài. Đang đứng nhịp nhịp gõ tay xuống trước quầy, nhìn xung quanh quán một lượt, hắn bắt gặp bóng lưng quen thuộc – bóng lưng mà luôn luôn ngồi ngay phía trước hắn mỗi kỳ thi. Người ấy ăn vận đơn giản, chỉ mặc áo sơ mi trắng với quần âu, mái tóc vẫn cắt tỉa gọn gàng, trông vẫn ưa nhìn sạch sẽ như thời còn học trung học, có chăng thì nét mặt trưởng thành hơn một chút, nụ cười cũng không tự tiện gửi trao, mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều khuôn mẫu công sở. Người có bóng lưng ấy đang ngồi đối diện một cô gái xinh xắn – cô nàng rất hay đi cùng Seongwoo đến đây mua cafe. Minhyun cười tự giễu, hừ, hay lắm, tất cả cuối cùng cũng chỉ là quá khứ mà thôi.

Nhưng hắn lại bắt đầu nghĩ, nếu một ngày khi Jonghyun mở mắt ra, người đầu tiên xuất hiện trong đôi mắt ấy là cô ta, Jonghyun không biết nấu ăn sẽ ôm lấy eo cô ấy khi trứng rán đang vàng ruộm trong chảo và nồi cơm tỏa hơi nóng nồng nàn, hai người sẽ ngồi trên sofa cùng uống chocolate nóng và xem một bộ phim ưa thích dưới ánh đèn vàng ấm áp,… Nếu như người đó không phải là hắn, mà là một người khác…

Thì xin lỗi, Minhyun không thể chịu đựng được.

Hắn lập tức bước về phía bên ấy, đặt cốc latte của mình xuống bàn cái rầm.

“Tôi có thể ngồi đây không?”

“Xin lỗi chúng tôi không quen anh…” cô gái dè dặt. Minhyun quắc mắt lên nhìn.

“Cô không quen tôi nhưng cậu ta quen tôi.”

“Anh…”

“Xin lỗi em nhưng có vẻ hôm nay làm em mất thời gian đến đây rồi.” Jonghyun ngắt lời, nở nụ cười hối lỗi. “Đừng nói chuyện này với Seongwoo nhé, kẻo nó lại nổi bão. Lần sau anh mời em đi ăn cơm để đền bù được không?”

“Không có lần sau.” Minhyun cắm cảu. Jonghyun cau mày gắt:

“Hwang Minhyun!”

.

.

“Giờ cậu muốn gì?”

“Muốn chúng ta quay lại với nhau.”

“Đừng có điên nữa, chúng ta chia tay được năm năm rồi. Làm gì có chuyện đã chia tay lâu như thế lại quay trở về với người yêu cũ chứ? Huống hồ hồi đó chỉ là một vở kịch nhạt nhẽo và vụng về của những kẻ lừa dối.”

“Thôi được rồi không quay trở lại.” Minhyun một hơi uống hết cốc latte, rùng mình vì lạnh nhưng rồi hắn nghiến răng bóp dẹt cái ly nhựa méo mó thấy thương. “Thế thì viết một vở kịch mới đi. Lần này không phải là vở kịch lừa dối, tôi thành thật. Tôi yêu cậu, từ giờ tôi sẽ theo đuổi cậu. Tôi tuyên bố nếu không phải là cậu thì không phải là ai khác, và cũng cảnh cáo thẳng nếu không phải tôi thì cậu sẽ ở vậy cả đời.”

Jonghyun ngẩn người.

“Huống gì ngày xưa…tuy là vở kịch nhưng…nhưng tôi là phim giả tình thật.” Minhyun cúi mặt xuống, những sợi tóc mai dài phủ kín mái tóc hắn khiến Jonghyun không nhận ra trong đôi mắt kia đang có những xúc cảm gì. Rồi Minhyun ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Jonghyun không hoang mang. “Dù sao thì tôi cũng sẽ theo đuổi cậu, thật đấy. Chúng ta không phải cứ thế là xong đâu.”

Rồi thẻ order của hắn rung lên dữ dội, làm li nước của Jonghyun trên bàn cũng sóng sánh theo. Minhyun cầm lấy thẻ, đi thẳng về quầy order, để lại Jonghyun với đôi mắt và nội tâm dao động không khác gì li nước trên bàn.

Thực ra ngày xưa đâu phải mình Minhyun phim giả tình thật? Jonghyun cũng thích hắn, nên dù có là cá cược hay gì đi nữa, cậu cũng vẫn chấp nhận tiếp tục. Có điều tình cảm được xây dựng dựa trên sự lừa dối thì chẳng thể bền lâu được, chuyện hai người chia tay là chuyện tất yếu, thế nhưng bây giờ… Jonghyun không biết mình phải làm sao nữa.

Jonghyun vẫn ngồi bần thần ở quán cafe đến tận lúc trời xẩm tối. Bên ngoài đang là giờ tan tầm, người xe đi lại như mắc cửi, cổng trước đài truyền hình kẹt cứng đã mười phút đồng hồ. Jonghyun nhẩm tính, cho dù có tiếp tục ngồi đây hay đi về nhà thì thời gian để về đến nhà cũng như nhau, thế là cậu quyết định gọi một cốc cafe đắng nữa và ngồi nhâm nhi, còn đỡ hơn xông ra ngoài kia hít khói như một chiến binh cảm tử, cuối cùng lại thành khi đi trai tráng khi về bủng beo.

Rồi đột nhiên có một bóng người cao lớn ngồi xuống ngay ghế đối diện, gương mặt mỉm cười dịu dàng. Minhyun đổi lấy cho Jonghyun cốc sữa nóng mình vừa mới gọi, cái nhìn của hắn ta làm Jonghyun bối rối:

“Biết ngay cậu sẽ ngồi ngẩn ngơ ở đây đến tận bây giờ mà. Sao lại uống cafe vào buổi tối chứ, không ngủ được… Nhưng uống sữa thì lát nữa về cẩn thận nhé, uống sữa thì dễ buồn ngủ. À cậu ăn tối chưa? Chưa đúng không? Ở đây có bánh ngọt nè tôi gọi cậu ăn tạm nhé, tôi chạy ra kia mua một ít đồ ăn để cậu mang v… Ơ Jonghyun?”

Minhyun ngẩn người khi thấy một giọt nước rơi từ mắt Jonghyun xuống bàn, vỡ tan làm trăm mảnh nhỏ rồi nhanh chóng khô đi mất.

Y như giọt nước mắt của hắn vào ngày bế giảng.

Hắn bối rối không biết làm sao, cũng không biết mình có nên rút cho Jonghyun tờ khăn giấy không, vì ngoài giọt nước ấy thì cậu cũng chẳng rơi thêm giọt nào, mắt ngay lập tức ráo hoảnh. Jonghyun cất giọng khàn khàn:

“Tôi đã ngồi suy nghĩ cả chiều nay rồi, chúng ta…”

.

.

.

“Ê tao bảo, tao sợ tối nay Daniel phải trực, mày sang với tao đi?”

“Mày chỉ được đến thế thôi à? Tao là cái bị của mày à? Mày có biết trong phim truyền hình nó gọi đây là gì không? Là thế thân, thế thân đấy! Đờ mờ tao phải làm thế thân cho chồng mày lúc nó đi vắng xong nếu như nó đ*o bận nữa thì mày đá tao về nhà hở?”

“Thôi nào người trí thức không được nói bậy.” Seongwoo cười đầy bỉ ổi. “Sang nhé?”

“Tao dẫn theo người nữa được không?”

“Bạn gái mày à? Thoải mái.”

“Không, là bạn trai.”

“Không sao, ngại đếch gì chứ, đàn ông càng có nhiều chuyện chung để nói.”

“Là Hwang Minhyun.” Tôi nói nhanh, rồi nhắm mắt lại chờ phản ứng của Seongwoo. Y như rằng…

“Thật đáng thất vọng!”

Biết ngay. Tôi thở dài cúp máy, rồi quay sang Minhyun vẫn đang ngồi đần mặt ở sofa:

“Hơi sóng gió đấy. Thay đồ rồi sang nhà Seongwoo thôi. Nó có đánh cậu thì cậu cũng không được chạy đấy nhé.”

“Xì.” Minhyun cười khẩy. “Bản lĩnh của cậu ta thì chỉ có dùng được cái hộp đựng giấy vẽ đánh tôi thôi, không phải lo. Dù sao thì cậu vẫn luôn ở cạnh tôi cơ mà.”

End.

@themeanlemon Xin lỗi cô vì hình như nó không ngọt lắm đâu ahuhu =(((

Đáng lẽ ra cái ngoại truyện này nên đăng cùng lúc với “Jonghyun và Minhyun”, thậm chí là ngay trước luôn ấy, nhưng tôi hồi đấy không nghĩ đến việc viết hẳn ra một ngoại truyện dài thiệt dài như thế này =)) ôi cái này dài quá huhu chưa bao giờ tôi viết được một chương truyện dài bằng này luôn lol, vừa nhìn lại thì tận 5k chữ lận o_o

À còn về request. Tôi vẫn đang viết huhu chẳng qua dạo này trung đội tôi ăn ơ hỗn xược quá bị phạt hơi nhiều chẳng có thời gian làm thứ gì ra hồn ._. Còn chưa kể đam mê bài bạc rồi ma sói uno các thứ =((( mợt mỏi lắm thề 😂😂😂

 

SCIENCE – #11.

20.

Kim Jonghyun rủ tôi đi du lịch. Lúc ấy có một tiền bối hồi còn học đại học nhờ tôi làm giúp một ít việc, tôi nằm bò ra bàn giữa đống giấy tờ cái xuôi cái ngược:

“Con trâu con ngựa còn làm có lúc, tao thì quần quật cả ngày. Thiết nghĩ phận mình còn không bằng con ngựa. Tao bận lắm Jonghyun ơi.”

“Lạy thím. Mày còn không phải luật sư bào chữa chính, dám lừa tao à. Mày ngay lập tức xin nghỉ phép đi với tao, đừng để tao phát điên.”

“Thế còn Daniel nhà tao với Minhyun nhà mày? Daniel xin nghỉ khó lắm.”

“Kệ mẹ đi. Mày sống với nó cả đời, không bỏ ra được hai ba ngày đi với tao à?”

Tôi không còn cách nào khác để chống lại cơn thịnh nộ của nó, đành viết đơn xin nghỉ phép ba ngày đi nghỉ với Jonghyun. Với cái tính cách của nó, tôi chẳng lạ gì khi nó dắt tôi đến thành cổ. Tuy nhiên, cái không khí trong lành yên ả ở đó lại khiến tôi bình tâm rất nhiều. Tôi và Jonghyun lang thang khắp mọi nơi, ăn thử mọi thứ đặc sản. Rồi buổi tối hôm đó, khi đang ngồi trên một chiếc thuyền con lênh đênh giữa dòng sông gió thổi mát lạnh, xung quanh là  những chiếc đèn hoa giấy sáng lung linh như những đốm đèn nhỏ được đốt giữa sông, Jonghyun trầm ngâm:

“Ngày xưa tao nghe người ta bảo có đôi vợ chồng đến đây trăng mật, rồi thích đến nỗi năm nào cũng quay lại.”

“Thế sao mày lại một hai đòi tao phải đi với mày?” Lại còn ép tôi đi bằng tàu hỏa, lắc lư nửa ngày mới đến nơi kiệt luôn nửa con người nữa chứ!

“Ôi, tại ngay lúc tao vừa đặt vé xong thì Minhyun bị tiêu chảy…” Jonghyun bắt đầu lảm nhảm. “Sau đấy hắn phải đến bệnh viện, bác sĩ phán hắn bị bệnh, phải cách li ba ngày. Tao còn cách nào khác ngoài gọi mày đi chơi cơ chứ, aizzzz…”

Thề với trời, tôi đã rất kìm nén để không đá thẳng nó xuống sông!

21.

Hôm nay xe hỏng, tôi không còn cách nào khác phải nương nhờ wifi bảo vệ khu nhà để tải Uber về, rồi ớ ra khi chung quanh chỗ tôi đứng không có một chiếc xe ô tô nào cả.

Hoang mang mất một lúc, rồi cực chẳng đã tôi gọi UberMoto. Trong trí nhớ của tôi hoàn toàn không hề có dịch vụ này tồn tại, toàn các anh Grab Bike phủ xanh mọi cung đường.

Thôi, cực chẳng đã, 3h30 bắt đầu phiên toà mà 3h15 vẫn còn đang đứng bắt xe thì chịu vậy thôi.

Khi lái xe đến tôi cứ ớ người ra vì cái áo đồng phục đẹp quá, liên tục trầm trồ hỏi người lái xe đến mức người ta ngắc ngứ không nói được gì với tôi. Đến lúc tới tòa án, tôi còn rút tiền boa cho người ta, rồi cười một cái:

“Cái áo đẹp thật!”

Tôi xuýt xoa khen cái áo đấy với Daniel, ngày khen đêm khen thậm chí đang ngồi gõ gõ máy tính cũng tự dưng dừng lại thốt lên “Ôi đẹp thế nhỉ!” Kang Daniel chọn phương pháp ngoảnh mặt làm ngơ, hắn không thèm quan tâm đến tôi đang ba hoa chích choè đang mơ màng thiếu nữ về một chiếc áo half-zip màu xanh dương.

Nhưng thực ra tôi vốn là một kẻ cả thèm chóng chán, hơn nữa nhìn nhiều ngoài đường cũng thấy nhàm, khoảng một tuần sau đó là tôi không còn nhắc gì đến cái áo ấy nữa. Daniel cũng không nói gì với tôi. Rồi năm ấy sinh nhật tôi, hắn tặng tôi một cái áo đồng phục Uber, kèm theo lời nhắn: “Chúc anh ngày càng lái lụa hơn trong trái tim em.”

Tôi chẳng biết nên khóc hay nên cười…

End #11

 

SCIENCE – #10.

19.
Seonho mời tất cả chúng tôi đến đám cưới của nó, còn đặc biệt gửi cho Hwang Minhyun cái thiệp ghi “Special guest”. Kim Jonghyun cáu bẳn kể cho tôi nghe câu chuyện này qua điện thoại, hình như còn quát thét ép Minhyun phải ngủ ở ngoài phòng khách.

“Mày làm gì căng. Người ta cũng có còn vương vấn gì chồng mày?”

“Kang Daniel thử như thế xem mày có dựng ngược lên không?”

Tôi ngẩn ra. Đúng là từ khi ở cạnh nhau đến nay – thực ra là từ khi biết hắn đến nay, hắn chưa bao giờ có dây dưa gì hay kể gì cho tôi về chuyện mình từng có bạn gái cũ, từng thích ai đó hoặc từng được ai đó theo đuổi ác liệt… Có khi nào gã này ngụy trang quá kĩ, hơn nữa mỗi ngày nấu ăn cho tôi đều bỏ thêm một ít thuốc lú lẫn vào nên tôi mới không bao giờ hỏi, cũng không bận tâm đến vấn đề này?

Đúng là một vấn đề hệ trọng của cuộc sống hôn nhân, thế mà tôi lại không biết!

Cũng chẳng bao lâu sau thì tôi biết. Một ngày đẹp trời khi mà tôi và hắn đang dắt díu nhau đi siêu thị, phía bên kia có một tiếng kêu, vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc:

“Anh Daniel?”

Tôi suýt nữa thì buột mồm gọi thằng nhóc đó là tiểu thần tiên. Trông nó phúng phính trắng nõn, má hồng hồng, mắt phượng, đôi môi xinh xắn đầy đặn, lúc khép mở hở ra hàm răng trắng bóc đều tăm tắp. Tuyệt đối là cực phẩm.

Lão chồng trẻ của tôi nhìn thấy tiểu thần tiên thì cười híp mắt, dùng cái giọng mà từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe thấy, gọi:

“Jihoon! Lâu lắm mới gặp em!”

“Em tưởng anh đi Úc rồi là thôi không về nữa? Trời ơi cũng lâu lắm không gặp rồi nè…sao ở cùng một thành phố với nhau mà chưa bao giờ em gặp anh cơ chứ??”

Hừ, duyên phận không sâu thôi. Tôi dẩu môi, mắt liếc đi chỗ khác.

“À anh này là ai vậy anh?” Mãi một lúc lâu sau nó mới để ý rằng còn cái thằng tôi tồn tại trên đời, tò mò nhìn về phía tôi. Lão chồng trẻ lập tức kéo tôi vào lòng, cười đến rạng rỡ:

“Bạn đời của anh!”

Hừ, may cho cậu biết quay đầu là bờ, không thì cứ đợi đấy. Tôi hơi xuôi xuôi, nhìn Jihoon cười nói vui vẻ.

Nói thêm được một lúc thì Jihoon chìa ra trước mặt chúng tôi một cái thiệp cưới, trên đó dòng chữ Park Jihoon x Kim Samuel uốn lượn đến là tinh xảo. Tuy nhiên, toàn bộ lực chú ý của tôi dồn hết vào dòng “Kính gửi: Special guest Kang Daniel.”

Tối hôm đấy đến lượt thằng Jonghyun cười bỉ ổi trong điện thoại tôi:

“Úi giời? Giờ mày hiểu cảm giác của tao chưa?”

“Đờ mờ. Ít ra hồi đấy mày còn biết Yoo Seonho, còn nhìn thấy cả quá trình thằng nhóc đấy thích – bỏ cuộc – tán đứa khác. Đằng này tao với hắn học khác trường! Đờ mờ lúc tao chưa xuất hiện bên đời, hắn đã kịp làm những cái gì!”

“Thôi nguôi giận tí đi. Thằng bé kia cũng sắp kết hôn rồi mà.”

“Kết hôn rồi mà còn viết thiệp như thế à???”

“Thôi mà, xin anh” Daniel cướp lấy điện thoại của tôi, ngắt cuộc gọi. Tôi nổi bão:

“Đờ mờ có tật giật mình à??”

“Thôi mà Seongwoo… Thật mà, không có gì cả. Chỉ là trước kia ở cùng câu lạc bộ nhảy, thằng bé với anh chơi thân với nhau thôi.”

“Special cơ đấy?”

“Anh yêu em.” Daniel đột ngột nhìn thẳng vào mắt tôi, dịu dàng. “Một dòng Special guest với một câu này, em chọn đi?”

“Này dám xưng anh với tôi à xem hôm nay tôi có đập cậu ra làm tư không…” Tôi nóng bừng cả mặt, lấy gối đập hắn tới tấp. Daniel la toáng lên:

“Ong Seongwoo! Anh bị đứt dây thần kinh cảm xúc hay sao!? Trọng điểm không nằm chỗ đó!”

Trọng điểm có nằm chỗ đó hay không thì tôi vẫn đến đám cưới của Jihoon cùng Kang Daniel, giống như Kim Jonghyun khoác tay Hwang Minhyun vào đám cưới cậu Yoo và cậu Lai, chìa ra tấm thiệp Special guest.

Cũng chỉ là ái mộ một thời còn non trẻ mà thôi. Xưa có thể thầm thích, có thể công khai theo đuổi, nhưng không phải định mệnh đời nhau, chẳng trách không thành.

“Không dưng một tháng hai cái đám cưới, tốn tiền mừng.” Tôi lầm bầm. Kang Daniel cười phá lên, bốp một cái vào đùi tôi.

“Ong Seongwoo!”
End #10

 

 

SCIENCE – #9.

18.
Jonghyun xồng xộc chạy vào văn phòng của tôi, hét lớn:

“Mày biết gì chưa Ong Seongwoo! Quay lại với nhau rồi!”

“Cái quỷ gì quay lại với nhau cơ?” Tôi vẫn đang viết nốt báo cáo dài mấy chục trang sớ, vì Kim Jonghyun mà lỡ tay gõ thêm “quay lại với nhau rồi” ngay sau khoản 3 điều 137 bộ luật Hình sự.

“Có nhớ Yoo Seonho xinh trai dưới mình hai khoá không?”

“Ừ?” Tôi dửng dưng, rồi giật mình. “Ê này mày đừng đùa tao nhé quay lại là quay lại cái gì cơ?”

Yoo Seonho hồi còn đi học là fan cuồng của Hwang Minhyun, thậm chí còn tuyên bố trước toàn trường rằng đời này ngoài Minhyun ra sẽ không thích ai khác. Đến sau này khi tán đổ Lai Kuanlin, Seongwoo đã từng cười bảo Kuanlin lên phường đổi tên thành Minhyun đi là vừa.

Cơ mà chuyện tình gà bông thì cũng chẳng được lâu, lúc Seongwoo và Jonghyun ra trường thì chúng nó tan rồi.

“Sao dạo này lắm gương vỡ lại lành thế nhỉ?” Hệ luỵ của việc mải mê tọc mạch với Jonghyun là lần đầu tiên trong đời tôi phải mang việc về nhà làm. Daniel đang ngồi chơi Blossom Blast Saga, đợi đến lúc win hoa nở bung cả màn hình mới quay qua nhìn tôi đang dựa lưng vào lưng hắn:

“Vì còn yêu nhau chứ sao.”

“Thế sao ngày xưa lại chia tay?”

Daniel im lặng một hồi lâu, rồi gãi đầu:

“Xin lỗi, không phải trường hợp của em, em không biết.” Rồi hắn đột ngột rướn cổ hôn má tôi. “Nhưng mà em nghĩ là do nhận ra khoảng trống người kia để lại không gì bù đắp được.”
.
.
“Ơ thế chúng nó cứ vậy mà cưới luôn?” Tôi trố mắt nhìn. Hwang Minhyun tay còn đang mải mân mê tay Jonghyun, không buồn nhìn đến tôi mà chỉ đều đều khép miệng mở miệng:

“Chẳng thế thì sao.”

“Thằng Seonho buồn cười thế nhở ngày xưa theo đuổi Kuanlin rồi lại làm giá với nó, cuối cùng lại vẫn cứ về với nó.”

“Thường thường những kẻ đã theo đuổi được mục tiêu rồi sẽ rất tự cao, sau đó sẽ kệ mẹ con mồi dính thính còn mình vút bay ăn no ngủ kỹ.” Daniel giơ tay phát biểu, mắt liếc tôi. Tôi vênh mặt lên, vớ vẩn, ông đây làm thế bao giờ.

Miếng bánh trước mặt Minhyun bị bốc mất, một cái ghế được kéo sang. Thằng nhóc Seonho cười cười ngồi xuống bên cạnh Minhyun, quay sang cười cầu tài với tất cả mọi người. Đã lâu lắm không gặp Seonho, nó lớn hơn nhiều, trông cũng trưởng thành nhiều. Thằng nhóc nháy mắt với Daniel:

“Mục tiêu được theo đuổi không phải mới chính là những kẻ tự cao tự đại cho rằng mình có giá sao?”

“Giá mang mà xào thịt bò.” Minhyun rầu rĩ dụi đầu vào vai Jonghyun. “Ngày xưa anh có giá lắm mà cũng bị đánh tan xác.”
End #9
Tôi thấy linh cảm của mình cứ như là vòi nước bị rỉ sét ý, lúc thì lẹt kẹt mãi không chảy được tí chữ nào, lúc thì cuồn cuộn như thác chảy mây trôi…
Khổ lắm T.T