#26NNN – #3: TIỂU ĐỘI RÁC.

“Tao có thể hỏi tại sao chúng mình ngày nào cũng phải đẩy xe rác không?” Từ khi Jonghyun đi giao ban về rồi đau khổ vào từng phòng một trong cả trung đội nhở rằng sáng mai phải đi đẩy xe rác, Choi Minki vẫn nằm ngắc ngoải trên giường, giờ mới thều thào hỏi lại lần nữa đầy tuyệt vọng dù biết câu trả lời luôn là thế.

Bên kia Im Youngmin chấm nước mắt gọi điện cho mẹ nhờ order mấy lố khẩu trang xài dần.

Jonghyun lắc đầu:

“Tao không biết…”

“Nếu tao phải đẩy xe rác thì đôi bàn tay này…” Minki đau khổ giơ đôi tay trắng nõn không một vết chai của nó lên. “Phải làm sao đây?”

Seongwoo lặng lẽ lên trang web mĩ phẩm order lấy chục lọ kem tay đủ mùi và mấy lọ xịt khử mùi vải, trộm lau giọt mồ hôi trên trán.

“Thế thì chúng mình là trung đội khoá quần, tiểu đội xe rác.” Jaehwan nằm dài trên giường nhìn cả phòng cười cười. Lúc Seongwoo kể xong câu chuyện đã làm cả lũ vật vã một hồi lâu, giờ nhắc lại vẫn cứ thấy hài hước.

“Ê thế tên tiểu đội trưởng đấy ở phòng nào?” Youngmin nằm tầng hai, gọi với xuống Seongwoo đang nằm tầng một. Seongwoo uể oải lắc đầu, bố ai mà biết được.

Vừa dứt mồm thì cửa phòng mở.

“Ê tớ ở 211. Các cậu có nước lau sàn không cho xin tí?”

Seongwoo nhỏm dậy.

“Nhổ nước bọt ra mà lau.”

“Áaaaa! Đồ biến thái! Sao anh lại ở cạnh phòng tôi???”

“Dễ hiểu thôi.” Seongwoo cười. “Vì tôi thuộc trung đội B5, ở A21 của cậu.”

Tiểu đội trưởng gọi anh là biến thái này tên là Kang Daniel. Đẹp trai, cười tươi, lúc như trẻ con lúc lại có vẻ quyến rũ bí hiểm. Tiếng lành đồn xa đã lâu, không ngờ vào mắt Seongwoo lại là một tên ngốc suốt ngày gọi người ta là biến thái. Không ngờ lại ở phòng bên cạnh, Seongwoo tức cười, chẳng biết nên vui hay nên buồn.
.
.
.

Kang Daniel bị Seongwoo chọc cho đến tức phát điên, về phòng là ngay lập tức giận cá chém thớt, đá giường đập gối liên tục.

“Ê, mày bị đến ngày à?”

“Mày mới đến ngày ấy Kang Dongho! Phòng có nước lau sàn mà bắt tao sang đấy mượn.”

“Thôi ngoan tí tao mua kem đào cho mà ăn. Hỏi tí, cái cậu trắng trắng mũi cao môi mỏng cười xinh nằm giường nào?”

“Phòng đấy có tận bốn người như mày miêu tả.” Daniel khinh miệt nhìn vẻ mặt wtf của Kang Dongho. Cũng đúng, chỉ tả thế thôi thì Hwang Minhyun, Choi Minki, Kim Jonghyun và cả Ong Seongwoo đều đạt yêu cầu.

“Trông như hồ ly nhỏ ấy?”

“Tận hai người!”

“Lùn như tao nè!”

“Tả sớm có phải hơn không. Choi Minki học cùng lớp với tao.”

Kang Dongho nhẩm thuộc cái tên này mười lần.

“Ê, cái người mắt đẹp mặt có ba ngôi sao khoé miệng xinh xinh mà biến thái ý… Cậu ta học lớp mày không?”

“Ong Seongwoo? Ong Seongwoo mà biến thái, lần đầu nghe thấy à nha…” Kang Dongho bật cười. “Mày tả cậu ta đẹp đẽ như thế rồi bảo con nhà người ta biến thái?”

“Đẹp thật nhưng mà biến thái.” Daniel cau mày.
.
.
.
“Tiểu đội rác! Bên này!”

Jaehwan và Youngmin lầm lũi đẩy chung một cái xe rác to bự. Trên loa Kang Dongho đang ông ổng yêu cầu tất cả các phòng đi đổ rác, từng túi rác cứ vứt xuống cái xe bộp bộp bộp, mấy thằng đẩy rác thỉnh thoảng bụm miệng nôn khan. Jang Sejong ghê đến lảm nhảm, ngồi cầu hết Chúa trời đến Phật tổ đến Thánh Ala đến cả em người yêu ở nhà tới cứu rỗi cho cái mũi nhạy cảm của nó. Seongwoo bịt một cái khẩu trang to bự như mặt nạ phòng độc, cắm cảu đẩy cái xe to bự đi theo Kang Daniel bên kia. Daniel lui cui hót mấy đống lá bự chảng bên đường, vừa hót vừa càu nhàu sao hôm nay lá rụng nhiều thế.

“Ê, Ong biến thái.”

“Wtf.”

“Kim Jaehwan biết đàn, Jung Sewoon thích hát.”

“Ừ thì sao cơ?”

“Tối nay phòng anh sang phòng tôi nhé?”

Daniel nói nhanh, rồi hơi chợn khi nhớ đến gương mặt đe doạ của Jung Sewoon và Kang Dongho. Kim Donghyun suốt ngày ngồi lì một góc – này những đứa học nhảy lớp chưa bao giờ hết nguy hiểm – cũng vừa mân mê gáy sách vừa cuộn nắm đấm mà miệng thì cười như tiên tử. Kang Daniel phải lãnh sứ mệnh cao cả, vì sự nghiệp có trai của cả phòng mà tiến lên, anh dũng hi sinh thân mình hỏi Ong Seongwoo một câu như thế.

Và kết quả là sau khi điểm danh buổi tối, Kang Dongho rát cổ bỏng họng nhắc nhở lịch trình hôm sau xong, quay về phòng đã thấy phòng mình đột biến thành mười hai người.

Mười rưỡi điện tắt, Kwak Aron bày trò thắp lên một ngọn nến. Trong ánh nến lung linh leo lét, Jaehwan gẩy một tiếng ukulele, mấy đứa xung quanh vừa hưởng thụ vừa nơm nớp lo sợ thầy xuất hiện.

Sewoon cất tiếng hát khe khẽ, trong lúc hát thì nhìn thẳng mặt Jaehwan, mỉm cười ngọt ngào.

Kang Dongho ngơ ngẩn khi gương mặt Choi Minki sáng tối không rõ ràng, cứ như ẩn như hiện, rồi đột nhiên như phát hiện ra người kia nhìn mình, cậu liếc mắt, cười nhếch môi nhìn lại Dongho.

Kim Donghyun là người không có tế bào nghệ thuật nào trong người. Ngay khi nốt nhạc đầu tiên cất lên, cuốn sách trong tay Donghyun đã rơi xuống, đầu cậu cũng lắc lư như đang tìm một điểm tựa. Im Youngmin thấy thế thì thương quá, chìa vai ra đỡ.

Kang Daniel và Ong Seongwoo ngồi cạnh nhau.

“Đừng chạm chân anh vào chân tôi.”

“Không ai thèm chạm vào cậu.”

“Tổn thương đấy à nha??”

“Ai khơi mào trước?”

“Thôi được rồi ngồi dịch vào đây có con muỗi to quá nè vỗ hộ tôi phát…”

Kim Jonghyun thì từ đầu đến cuối vẫn nhìn Hwang Minhyun không chớp mắt.

“Trắng…”

“Xinh trai…”

“Môi đẹp…”

“Nè Kim Jonghyun bị sảng rồi kìa?”

“Vừa nãy lên giao ban, sinh nhật của đại đội phó Noh Taehyun, chúng nó chuốc rượu. Chắc say rồi, đang sảng đấy.”

“Tôi đưa về phòng nhé?” Hwang Minhyun đã ngồi sụp xuống trước mặt Jonghyun đang mở to mắt cười ngu kia, không nhịn được mà cười lên dịu dàng.

“Ê trắng, thơm cái.”

Jonghyun cười cười, rồi hôn một cái lên má Minhyun.

Thế giới này đảo điên hết rồi.

Jang Sejong ngồi vào một góc nhà, gọi điện cho em người yêu đang học cấp ba, rì rầm:

“Anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện, trong câu chuyện này, trừ anh ra, chẳng một ai có giá hết…”
End #3
26 ngày nhập ngũ hay câu chuyện cướp giá đi xào thịt bò =)))

 

26NNN – #2: TRUNG ĐỘI KHÓA QUẦN.

Người ta bảo mặc đồng phục vào thì ai trông cũng giống như ai, từ đó sẽ tạo nên cảm giác an toàn và ngang bằng về vị trí trong xã hội, khiến người ta ảo tưởng về một thứ tên là “bình đẳng.”

Chắc bình đẳng về vị trí trong xã hội thôi. Chứ còn những đứa nào đẹp, thì khoác bao lên trong cũng đẹp. Hwang Minhyun vừa thay quân phục, một hàng nước miếng đã lặng lẽ rơi…

“Ê, Minhyun.” Jonghyun phải nuốt nước bọt lấy can đảm mấy lần mới dám cất lời. “Cậu… Chưa kéo khoá quần…”

Cả lũ còn lại lập tức nhìn xuống quần của mình. Kim Jaehwan âm thầm quay lưng đi, kéo roẹt một cái.

Minhyun vừa nóng mặt vừa kéo khoá, liếc nhìn Jonghyun bằng ánh mắt thù địch, rồi cũng rồng rắn kéo nhau rà ngoài tập trung.

Kang Dongho nhìn như một ông quản giáo – mà thực ra cậu ta cũng đảm nhận chức vụ chẳng khác quản giáo là bao – Đại đội trưởng. Nghe thì oai nhưng thực ra chính là một con culi không có lối thoát, phải thức khuya dậy sớm, đôn đốc các bạn. Seongwoo nhìn Dongho đang khản cả giọng hét các bạn xếp hàng cho đúng trung đội, thốt nhiên thở dài nhìn thằng bạn của mình. Kim Jonghyun nhận chức trung đội trưởng, cậu chàng đau khổ trong bộ quần áo bùng nhùng như cái bao, chỉ biết đứng đực như trời trồng nhìn cái trung đội chợ vỡ của mình, thầm rít gào nguyền rủa một trăm lần kẻ nào đã đôn cậu lên chức vụ này.

Thực ra Seongwoo lẫn Jonghyun đều biết, những đứa nào gia đình có chút quyền thế đều được sắp xếp làm đại đội, trung đội, tiểu đội trưởng phó các kiểu, nên Kim Jonghyun dù biết trước cục than nóng này sẽ rơi trúng người cũng không cam lòng mà bật khóc. Đứng trên cao đâu có sung sướng gì, việc thì nhiều ăn chửi cũng không ít, lấy đâu thời gian đi lượn vài vòng xung quanh, nhắm lấy một bạn đẹp, xin info rồi thả thính nữa chứ!

“Hey Trung đội trưởng B5! Kim Jonghyun! Sắp xếp lại hàng của cậu đi! Toàn đại đội chú ý gióng hàng! Này Kim Jonghyun!” Kang Dongho quát.

“Cậu có nghe tôi nói không hả tại sao cậu lại…” Rồi Dongho nín bặt khi người đang quắc mắt lên nhìn cậu là một người khác chứ không phải Kim Jonghyun.

“Jonghyun đi cầu rồi, xin lỗi nhé.” Choi Minki cười cười nhìn Dongho, nháy mắt một cái rồi trầm giọng. “Đừng có hét lên như thế. Cậu đang cầm micro đấy.”

“Tớ… Tớ…ô kê…” Kang Dongho mặt đỏ bừng lên như vừa bị ai chuốc say khướt, vội vàng quay người bỏ chạy.

Chắc say tình.
.
.
.
“Mày đi cầu sao lại bắt tao theo?”

“Vì tao không mang tiền.”

“Mày có thể chỉ lấy tiền của tao rồi đi chứ sao lại lôi tao theo?”

“Vì tao thích.” Jonghyun thở dài khoan khoái, nói vọng ra. Seongwoo tựa người bên cửa chỉ còn biết lắc đầu ngán ngẩm. Cậu ta đang muốn trốn việc, kéo mình trốn chung thì có.

Cạch.

Cửa mở.

Seongwoo há mỏ nhìn kẻ đang vừa kéo khoá quần vừa huýt sáo kia, nuốt nước miếng ực một phát, rồi lập tức quay mặt đi trước khi nó nhảy dựng lên rồi hét toáng:

“Aaaaaaa… Biến thái!!! Anh dòm trộm tôi đúng không đúng không đúng không…uhm~”

Seongwoo không để cậu ta nói hết câu, lập tức lao vào bịt cái miệng đó lại. Chết tiệt, mồm to thế. Cậu ta bự như một con bò, chẳng mấy mà đã vùng ra được, giương ánh mắt nhìn anh như một kẻ tội đồ. Seongwoo liếc nhìn thấy kẻ này đeo băng tiểu đội trưởng, lại còn là B5, cũng biết khó mà lui không thèm chấp vặt nữa, nhỡ cậu ta cậy chức cậy quyền ép anh đi đổ xe rác hoặc là cuốc đất thì nguy to.

“Anh biến thái!”

“Tôi không phải biến thái.” Seongwoo chậm rãi trả lời. Hình như cậu kia còn đang khóc? Mắt ươn ướt rồi kìa?

“Anh là biến thái. Không biến thái thì đứng đây làm gì?”

“Tôi chờ bạn đi cầu.”

“Chờ ngoài kia chứ chờ trong này à?”

“Nó đòi tôi đứng nói chuyện với nó. Với lại…” Seongwoo nhếch mép. “Sao cậu không kéo khoá quần trước lúc mở cửa đi? Chính cậu show hàng cho tôi nhìn còn bày đặt…”

Cậu trai đang bù lu bù loa bỗng chốc im bặt, mặt đỏ như cà chua chín. Lắp bắp một hai chữ biến thái, cậu chàng chạy thẳng không thèm ngoái đầu lại.

Vừa lúc đó thì Jonghyun đi cầu xong, mở cửa bước ra ngoài, vừa bước vừa kéo khoá quần. Ong Seongwoo đột nhiên phì cười, rồi gập cả người cười không kiểm soát.

“Cậu cười cái gì mà cười?” Jonghyun khó hiểu. Seongwoo vẫn cười không thể kiểm soát – nếu sàn sạch chắc anh lăn ra sàn mà cười luôn rồi mất. Anh chỉ tay vào quần Jonghyun, khó khăn phun từng từ ngắt quãng giữa nụ cười quằn quại:

“Haha… Chúng ta… Chúng ta là..trung đội không kéo khoá quần! Hahahahahahaha…!”

“Đồ biến thái.” Jonghyun đỏ mặt, đạp cho Seongwoo một phát rồi lôi xềnh xệch anh ra ngoài xếp hàng.
End #2

26NNN – #1: BẠN ĐẸP TRAI.

Seongwoo uể oải nhìn mẹ đang thao thao bất tuyệt dặn mình thuốc này làm gì, thuốc kia làm chi, khăn nào để lau mặt khăn nào lau người, thịt hộp ở đâu ruốc ở đâu, tự dưng muốn thở dài.

Phải rồi, anh sắp nhập ngũ. Nhập ngũ là từ nói ra ai cũng rùng mình xuýt xoa, trong đầu tự động chạy video 101 kiểu phạt trong quân ngũ, chạy đến những ngày phải gấp chăn màn giữa buổi trưa, cả trung đội vác súng chạy việt dã, mỗi tuần chỉ được gọi điện thoại về nhà sáu phút, những đêm văn nghệ bên ánh lửa, những ngày sấp mặt nuôi lợn nuôi gà.

Nhưng đấy là hàng auth. Còn Seongwoo nhập ngũ, là hàng super fake.

“Có gì đâu mẹ. Chỉ 26 ngày thôi mà, con cũng không chết được.”

“Mày làm mẹ chẳng yên tâm tí nào. Mày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn ấy, vào trong đấy người ta giã ra bã mất! Trời ơi là trời Seongwoo con trai tôi phải làm sao…”

“Ôi…” Seongwoo ngán ngẩm thở dài. Anh đã cho mẹ biết mình đi quân ngũ 26 ngày là một cách nói khác của tạm thời mất não trong 26 ngày, tuy nhiên nhìn mẹ đau khổ như sắp tống con trai vào tù khiến Seongwoo tự hỏi chẳng lẽ hôm đó mẹ mình không thèm nghe mình nói gì? Hoặc là nghe mà không thèm quan tâm? Trời ạ mẹ có thể bớt cải lương được không???

Seongwoo ngán ngẩm xách cái vali to bự toàn đồ ăn, khoác balo đựng quần áo trên vai, chào mẹ đi ra khỏi cửa. Mẹ anh đứng vẫy vẫy, còn đưa khăn chấm nước mắt (?) khiến anh chỉ muốn xông vào mà lắc lắc, mẹ à tỉnh lại đi, đừng diễn nữa!

Xe của bố đã chờ sẵn bên ngoài. Seongwoo được bố đưa đến trường, đứng ngẩn ngơ giữa sân chờ Kim Jonghyun đến. Hai người lần lượt lên xe, rồi Seongwoo vì phải dậy sớm quá mà lăn ra ngủ, ngủ đến không còn màng hình tượng, cũng chẳng để ý gì đến xung quanh.

“Ê, mày. Đừng ngủ nữa, nhìn bạn bên trên kìa.” Jonghyun lay lay Seongwoo, rồi chỉ vào bạn nam ngồi đằng trước. Chỉ có thể nhìn nghiêng, nhưng đó cũng là một góc nghiêng sắc nét, mũi cao môi hồng, mắt một mí đang nhìn thẳng về phía trước, tóc nâu mềm mại, tai thì cắm tai nghe. Có vẻ vì thế nên cậu chàng không biết Kim Jonghyun đang thầm đánh giá cậu ta bằng ánh mắt nửa hâm mộ nửa càn rỡ, soi xét. Seongwoo liếc liếc, rồi bĩu môi:

“Đẹp trai đâu mà đẹp trai.”

“Đẹp mà. Trông như cáo sa mạc ấy. Tao nghe đồn nếu không tìm được người yêu ngay kì quân sự này thì mình sẽ ế hết bốn năm đại học đấy?”

“Nhưng tao nghe đồn những mối tình ở nơi tập quân sự sẽ mãi mãi ở lại nơi tập quân sự. Cuối cùng cũng chia tay thôi. Mày thích à?”

“Cái gì chứ… Người ta muốn có một tình yêu dài lâu mà…” Jonghyun thở dài.

“Lạy hồn. Lớp mình còn chưa quen hết mà đã đòi kiếm người yêu. Mày đừng chọc cười tao nữa. Tao đi ngủ đây.”

“Suốt ngày ngủ. Tìm người yêu trong giấc mơ đi con.”
.
.
.
Seongwoo và Jonghyun được phân vào cùng một phòng sáu người, phòng 212. Sáu người thì hết bốn người học cùng lớp với nhau luôn rồi, Seongwoo thấy cực kì thoải mái.

“Ê Choi Minki mang gì mà những hai vali một balo thế?”

“Một vali skincare, một vali đồ ăn. Balo đựng quần áo.” Minki vuốt ngược bộ tóc nó mới đi cắt ngày hôm qua lên, lộ ra làn da bóng loáng khiến lũ còn lại nhìn thôi cũng loá cả mắt.

“Thế sao Jaehwan chỉ mang có hai cái balo?”

“Không có thứ gì thiếu, chỉ sợ tiền không nhiều.” Jaehwan cười cười. “Tớ sẽ mua hết ở trên này. Những năm cái cửa hàng tạp hoá, sợ đếch gì.”

Seongwoo gật gù. May mà thứ gì mình cũng mang vừa đủ. Nhìn Choi Minki đang chật vật xếp từng hàng từng hàng mask, sữa rửa mặt, toner, serum,…vào ngăn tủ, anh rùng mình nghĩ liệu mai kia thằng này có lôi mặt mình ra làm đồ thí nghiệm hay không…

“Ê tao để tóc thế này có sao không nhỉ?” Youngmin tóc đỏ rực rỡ như trái cà chua, đưa tay lên gãi gãi đầu. Sanggyun lắc đầu quầy quậy:

“Không được, đi nhuộm lại đi. Mày bị lôi ra cạo đầu thị chúng thì ai mà cứu được.”

“Tao nhuộm lại màu xám khói nhé? Hạt dẻ? Mật ong? Xanh rêu?”

“Mày đi nhuộm đen lại cho thiên hạ thái bình.” Seongwoo đi ngang qua vỗ vỗ đầu nó hai phát, rồi đi thẳng ra chỗ Jonghyun. Thằng này vẫn đang ngơ ngẩn nhìn cậu bạn đẹp trai mặt cáo sa mạc kia không chớp mắt, nhìn một cách công khai và lộ liễu. Cậu bạn đẹp trai – Hwang Minhyun, làm như không thấy gì, cứ từ từ mà sắp xếp đồ đạc. Seongwoo thở dài:

“Ê, Kim Jonghyun. Sắp đồ ra đi.”

“Mày ơi, trắng…” Jonghyun chỉ thở ra được một câu rồi im bặt. Chắc chết lâm sàng rồi.

Hwang Minhyun quay ra liếc Kim Jonghyun một cái sắc lẹm.

Jonghyun nấc lên một tiếng ngắc ngoải rồi lăn đùng ra chết trong tiếng tim nổ đùng đoàng bang bang bang trong lồng ngực.

Cái này chắc được gọi là “tình yêu sét đánh”?

End #1.
Đây có lẽ sẽ là câu chuyện xàm nhất của mình mất =)))

 

SOLITAIRE – CHAMSEOB, GUANHO.

Cậu biết không? Sự dửng dưng nhạt thếch của cậu làm tôi thấy cô độc trong chính chuyện tình của chúng mình.

by Febpish. completed.

ChamSeob, GuanHo, SamHoon.

MỤC LỤC:

#1.        #2.       #3.        #4.

#5.      #6.        #7.      #8.        #9.       #10.

#11.       #12.      #13.       #14.      #15.     #16.      #17.      

    #18.      #19.      #20.      #21.       #22.      #23.       #24.        #25.      

#26     #27.     #28.      #29.      #30.      #31.       #32.       #33.     #34.     #35.

NGOẠI TRUYỆN: 

SAMHOON.

#1.1.        #1.2.       #2.     #3.

END.

 

 

 

 

 

 

 

26 NGÀY NHẬP NGŨ – ONGNIEL, OPTIMUSPOCKY.

Câu chuyện 26 ngày “nhập ngũ” của Ong Seongwoo và đồng bọn.
Nghe đồn đi học quân sự mà không kiếm được gấu thì sẽ ế đến hết đời…

by Febpish. completed.

OngNiel, OptimusPocky, BaekRen, YoungDong.

MỤC LỤC:

#1.        #2.       #3.        #4.

#5.      #6.        #7.      #8.        #9.       #10.

#11.      #12.      #13.      #14.      #15.       #16.

#17.      #18.      #19.      #20.      #21.       #22.

#23.       #24.       #25.     #26 (END).

NGOẠI TRUYỆN:

#1. TRƯỚC.      #2. SAU.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

LS #6 – MÌ CỦA SANGGYUN, CƠM CỦA TAEHYUN

Request của @snhr_xxxx, vì Omachi mới có thịt.

._______.

Noh Taehyun năm ba đại học, đã cắm rễ ở nhà trọ quen được ba năm có lẻ, thế mà chỉ vì tắc cống quá hôi nên phải chuyển nhà.

Một lí do nữa là bạn cùng nhà Kwon Hyunbin không hề biết nấu ăn.

Sau khi đăng tìm thuê nhà khắp mọi group lớn nhỏ, cuối cùng cũng có một người tên Sanggyun vào rep, đồng ý cùng thuê nhà với anh. Taehyun vui mừng chuyển đi ngay chiều hôm ấy.

“Anh là Noh Taehyun.”

“Kim Sanggyun.” Sanggyun là một cậu chàng năm nhất có cái vẻ playboy chính hiệu, nhưng cười lên thì trông ngơ ngẩn và hiền lành. Cậu chàng đon đả mời Taehyun vào nhà. Căn nhà thực sự rất sạch sẽ và thơm tho, cảm giác như không có một hạt bụi nào. Taehyun rất hài lòng.

“Em nấu cơm cho anh ăn nhé?” Sanggyn cười cười. Taehyun mừng như bắt được vàng, ngày xưa Kwon Hyunbin toàn mua cơm hộp về rang lên cho anh ăn, mà toàn rang không dầu, ba ngày vứt đi một cái chảo.

Mùi thơm trong bếp toả ra ngào ngạt, còn có cả tiếng nước rửa rau rào rào. Taehyun vừa dọn dẹp phòng mình vừa thoải mái huýt sáo khe khẽ, chưa kịp mở vali sắp xếp quần áo sách vở đã nghe tiếng gọi từ bên ngoài:

“Anh Taehyun ra ăn tối!”

Quái lạ nấu nhanh thế nhỉ? Hay hâm lại đồ ăn buổi trưa đấy?

Bước ra ngoài, Taehyun thấy thấp thoáng ở bàn ăn là hai cái bát đang bốc khói nghi ngút. Lại gần nhìn kĩ hơn thì anh suýt sụp đổ.

Là mì tôm rau cải.

Dự trù về một tương lai không lành lặn ngay lập tức ào đến với anh như dòng nước lũ. Nhưng Kim Sanggyun đang cười rất tươi, cười lấy lòng anh, hơn nữa đã ngồi xuống xì xụp rồi ngước lên nhìn anh bằng vẻ ngây thơ lại còn giục giã, làm anh không thể chối từ được.

Thôi ăn mì một bữa có chết ai.

Hôm sau Taehyun đi học từ sớm đến tối muộn mới về, Sanggyun vỗ ngực tự tin hôm nay sẽ cho anh ăn món khác hẳn.

Tối Taehyun về nhà, chào đón anh là một bát mì rau cải.

À, có thêm cả một quả trứng.

Hôm sau thì mì tôm rau ngải cứu thêm một cây xúc xích.

Hôm sau nữa thì dứt khoát không thèm đập trứng hay thêm rau gì luôn, Sanggyun ra siêu thị thấy bán Omachi gì mà có cả thịt thật (?) bèn hí hửng mua liền mười hộp dù đắt cắt cổ.

“Anh, hôm nay chúng mình ăn mì có cả thịt luôn.” Mắt Sanggyun sáng trưng, cười nhe nhởn. Taehyun thở dài:

“Hôm nay em lại cho anh ăn mì thay cơm à?”

“Gì mà ăn mì thay cơm chứ, chúng mình có bao giờ được ăn cơm mà thay?”

“Thôi được rồi…”

Taehyun mở tủ lạnh, lôi nốt những thứ còn lại trong đó: một củ cà rốt, mấy quả trứng, một ít rau cải, làm một đĩa trứng cuộn. Sanggyun đứng bên hít hà:

“Quào…”

“Từ ngày mai anh sẽ nấu. Em mà vào bếp thì chúng ta sẽ táo bón suốt đời mất.”

Từ đó thì Sanggyun đi chợ theo chỉ thị của Taehyun những hôm nào anh bận bịu với bài tập, và những hôm ấy sẽ ăn đạm bạc rau dưa với thịt thừa bữa trước, chứ để mua thì…

“Con cá này bự thế chú?”

“Ừ, ba cân rưỡi đấy. Cậu mua không?”

“Cháu mua chứ!” Kim Sanggyun hứng khởi xách cá về nhà, ngay lập tức bỏ luôn vào nồi hấp.

Noh Taehyun hôm ấy phải xịt nhà cả tối.
.
.
“Ôi trông miếng thịt này cứ xỉn màu ấy nhỉ? Thịt lợn sao lại thế này?”

“Cháu nhầm rồi, đây là thịt bò, bản limited.”

“Uầy, cháu mua.”

Từ sau đó thì chỉ những thứ như rau, đậu, lạc đỗ Taehyun mới dám để Sanggyun mua, mà đề phòng bất trắc thì chỉ dám để cậu mua chứ không dám để cậu làm, sợ nổ bếp…

Vì thế, theo thông lệ, cứ đến lượt Taehyun nấu thì sẽ được ăn cơm ngon canh ngọt, còn nếu là Sanggyun, thì tiếp tục ăn mì…

Một hôm, đang xì xụp húp những sợi mì cuối cùng, Sanggyun ngẩng lên nhìn Taehyun ngồi đối diện:

“Anh.”

“Ừ?”

“Em muốn ăn cơm anh làm.”

“Ừ anh vẫn luôn nấu cơm mà?”

“Cả đời cơ?”

Taehyun sặc. Anh ho khục một cái, sợi mì đang ở trong miệng vọt thẳng lên mũi, dài thòng lòng và thẳng tưng như điện tâm đồ của anh bây giờ vậy.

“Wtf?”

“Em muốn ăn cơm anh nấu cả đời.” Sanggyun trịnh trọng nói.

“Nhưng Sanggyun này, em thích ăn cơm của anh cả đời, nhưng em có thích anh không?” Mắt Taehyun mênh mang. “Thích ăn cơm với thích khác nhau nhiều lắm đấy nhé, suy nghĩ cẩn thận đi.”

Sanggyun ngẩn người. Ừ thế mình có thích Taehyun không?

Chắc Sanggyun có thích Taehyun, vì lúc anh vừa mới chuyển vào nhà, mồ hôi cứ rơi mà miệng thì cười tươi bảo, chúng mình từ nay sống hoà thuận nhé.

Chắc Sanggyun có thích Taehyun, khi mà tay anh thoăn thoắt thái cà rốt, đập trứng, cuộn trứng, rồi bưng cho mình một đĩa đồ ăn vàng ươm xen lẫn xanh xanh đỏ đỏ cam cam nhìn cực kì thích mắt, lại còn nóng hổi.

Chắc Sanggyun có thích Taehyun, bởi vì lúc anh nấu ăn luôn tập trung, đôi mắt nhìn rất dịu dàng, như thể mỗi một hạt muối nêm vào là một hạt yêu thương, nêm nhiều thì mặn chát…

Chắc là… Mà không, chắc chắn Sanggyun có thích Taehyun, vì lúc này anh ấy lại cười.

“Em thích ăn cơm của anh cả đời vì em thích anh, thế còn anh thì sao?”

Taehyun cười cười. Kim Sanggyun là một cậu trai vụng về chuyện bếp núc, nhưng không vụng về chuyện nhà cửa. Mỗi khi mở cửa bước vào nhà, nhìn thấy cậu đang như một bà thím lau đi lau lại cho nhà sạch bong sáng bóng, dù trong bếp là mùi khét của thịt hay mùi tanh của cá hấp nguyên con thì Taehyun cũng thấy rất ấm lòng. Sanggyun ăn cơm nhìn rất ngon lành, khiến Taehyun luôn có cảm giác thành tựu mỗi lần nấu cơm xong. Và cho dù phải ăn mì ngập mồm ngập miệng, Taehyun cũng vẫn thích, vì đấy là mì Sanggyun nấu.

“Ê Noh Taehyun? Nè hỏi người ta xong lúc người ta trả lời lại rồi không nói gì thì hơi làm giá đấy nhé?”

Sanggyun chồm sang dí sát mặt mình vào mặt Taehyun, cong môi cười. Taehyun cũng cười lại với cậu, rồi gật đầu.

“Ừ, anh cũng thích ăn mì tôm của em cả đời.”
End.

Hôm trước xem tin của JBJ, chẳng còn biết nói gì luôn. Tôi lúc nào cũng thấy JBJ đẹp nhất khi ở cạnh nhau, mà sao ở cạnh nhau cũng khó khăn quá vậy? Chẳng biết bao giờ mới gặp lại Just be joyful nữa huhuhuhuhu

 

 

LS #5 – NGÀY JONGHYUN DÍNH BỆNH.

Request from @syaorankunyo.

.__________.

Jonghyun tỉnh lại thì thấy bóng dáng mờ mờ của Hwang Minhyun qua làn hơi nước, mọi thứ nhoè hết cả, mỗi ánh mắt lo lắng của cậu ta là không.

Nhìn ra xa một tí, ô Hyunbin kìa? Sao thằng nhóc khóc to thế? Hôm qua mình chỉ bảo nó “Anh không biết em đến đây để làm gì, để vui chơi hay thử thách bản thân cho biết, nhưng anh đến vì đây là cơ hội cuối cùng của anh. Nếu không xong, anh sẽ chết thật đấy.”

Nó tủi thân lắm à mà đứng kia lau nước mắt? Mình quá lời à?

Rồi nhìn ra góc bên kia phòng, OngNielHwan đang cãi nhau gì đó mà ba mươi chín độ, rồi bác sĩ, rồi sốt cao,…

Này là đang nói mình à?

Jonghyun thở dài, trước mắt sáng rõ cũng là lúc anh nhớ ra mình bắt đầu sốt cao từ đêm hôm qua.

“Có muốn ăn cháo không?” Minhyun đặt bàn tay mát lạnh lên trán Jonghyun, dịu dàng hỏi. Jonghyun lắc đầu.

Ong Seongwoo nhảy bổ lại, nói liến thoắng:

“Không ăn gì mà không ăn, cậu nóng sốt hầm hập như sắp bốc hơi luôn rồi ý, làm tôi sợ muốn chết!”

“Chứ không phải cậu sợ vì hôm qua cậu tìm không ra chìa khoá mở cửa tủ để lấy bánh kẹo mì gói ra ăn dấm dúi thậm thụt với Daniel và Jaehwan à?”

“…”

Seongwoo cố kéo mặt lên thành một nụ cười méo xệch, còn Jonghyun lắc đầu thay cho lời từ chối. Minhyun lườm ba kẻ ham ăn kia, rồi quăng ra một cái thẻ:

“Thẻ đây. Quẹt đi.”

“Uầy anh Minhyun…” Jaehwan ngay lập tức đon đả cầm lấy, vuốt như vuốt ve thoi vàng, kéo hai người kia đi thẳng.

“Sao Hyunbin không đi?” Jonghyun ngước lên nhìn thằng bé cao kều cứ nghèn nghẹn mãi kia. Nó lắc đầu:

“Thôi, em… Em xin lỗi nhé. Tại em mà…”

“Thay đổi thời tiết thôi.” Jonghyun cười. “Đi ăn rồi luyện tập đi nhé. Anh không sao mà, thật đấy.”
.
.
.
“Ê, mua cái này được không?”

“Mày bị sảng à chẳng lẽ Minhyun lại chưa đắp khăn cho nó, mua cái khác!”

“Ensure?”

“Đấy là sữa loãng xương!”

“Enmum?”

“Jonghyun bị ốm, không mang bầu!”

“En…”

“Mày En phát nữa anh end cuộc đời mày bây giờ?” Seongwoo dứ dứ nắm đấm trước mặt Hyunbin. Bốn thằng cùng nhau trốn khỏi nơi luyện tập, vào tạm một cửa hàng tạp hoá, định mua gì đó cho Jonghyun. Kwon Hyunbin cứ cầm mãi trên tay mấy hộp sữa, Seongwoo thấy làm lạ ra hỏi thì nhận được những ý tưởng hết sức ngẫn ngờ.

“Ê có khi nào mình nên đưa anh ấy vào bệnh viện không?” Jaehwan cầm hộp salad, lơ đãng hỏi. Daniel đang nhặt Haribo lắc đầu:

“Chắc không nặng đến thế đâu nhỉ?”

“Nhưng lúc nãy em nhìn nhiệt kế là bốn mốt độ đấy?”

Bốn…mốt?

Kwon Huynbin đánh rơi cả hộp Enmum đang giành nhau với Seongwoo xuống đất, chạy như bay về kí túc.
.
.
.
“Mệt không?” Minhyun thay khăn cho Jonghyun, ân cần hỏi. Jonghyun lắc đầu.

“Khổ thân cậu, vất vả quá. Đợi lát nữa tớ đi mua cháo về cho cậu ăn, rồi ngủ một chút là khỏi. Buồn ngủ không?”

Jonghyun gật đầu, mắt lim dim, gò má ửng hồng vì sốt. Chỉnh lại khăn cẩn thận cho Jonghyun, đặt nhẹ một nụ hôn lên má rồi dém chăn cho cậu cẩn thận, Minhyun vừa định xuống bếp mượn tạm một chỗ nấu cháo thì đột nhiên đụng phải người, ngã chổng vó.

“Anh Jonghyun! Em đưa anh đi bệnh viện!” Hyunbin xốc Jonghyun trên tay, thằng nhóc cao lòng khòng và yếu ớt, nhưng nâng một Jonghyun đang bệnh lên cũng không tính là quá khó khăn. Hai chân Minhyun lảo đảo tiến về phía trước, nước mắt vòng quanh làm Jonghyun cũng tưởng mình bị bệnh sắp chết.

Nối tiếp Hyunbin là OngNielHwan, Daniel còn xách theo phích nước, khăn mặt, giỏ đồ (chả biết kiếm đâu ra!), xông xông xáo xáo. Minhyun cười khổ:

“Nè, bộ Kim Jonghyun đi đẻ hở?”

Nhưng vô ích, Kwon Hyunbin chạy xa rồi còn đâu.
.
.
.
“Anh ơi, đừng chết!”

“Mày lắc nữa anh chết thật bây giờ.”

“Em đưa anh đến bệnh viện.”

“Mày không gọi được lấy một cái taxi à?”

Kwon Hyunbin ngớ người.

Hoá ra nãy giờ đang cõng Jonghyun chạy bộ. Trời đang nắng nhẹ, tuy nhiên là buổi trưa nên Jonghyun vẫn thấy chói và đau đầu, anh kéo áo Hyunbin:

“Cho anh vào nhà.”

“Anh phải đến bệnh viện!”

“Ừ thì cho anh vào chỗ nào đó mát mát… Anh sắp bệnh thêm vì em đó.”

“Anh ghét em hở?” Hyunbin mắt ngấn nước. Jonghyun thở dài, thầm khen thằng này dai sức, đứng xàm ngôn từ nãy đến giờ mà vẫn bế anh vững như bàn thạch.

“Lạy hồn, đừng suy diễn nữa. Anh chỉ muốn em hãy cho anh một bóng mát thôi…”

Một cái làn đỏ chót giơ lên trước mặt Jonghyun. Ong Seongwoo cười tươi hơn cả mặt trời:

“Hết nắng rồi nè!”

Jonghyun chỉ muốn nhảy xuống đất quỳ lạy Seongwoo vài phát.

“Mình đến bệnh viện đi anh?” Jaehwan giục. “Anh sốt bốn mốt độ cơ mà?”

“Ai bảo em?”

“Em thấy nhiệt kế ghi như thế mà?”

“À, trước khi mọi người trở lại phòng kí túc sau buổi tập sáng, Minhyun có đo nhiệt độ cho anh.” Jonghyun cố gắng nhớ lại những gì Minhyun vừa kể. “Xong cậu ấy chẳng biết đặt nó vào đâu, liền để lên nắp phích nước…”

Nắp phích nước?

Kwon Hyunbin tí nữa đánh rơi mẹ Kim Jonghyun xuống mặt đường.

Daniel lườm cho Jaehwan một cái sắc lẻm làm cậu chỉ biết cười trừ. Rồi cuối cùng Hyunbin tỉnh ra cũng đưa Jonghyun về lại phòng kí túc.

Vừa dém chăn cho anh xong thì Minhyun bưng một bát cháo trứng nóng bốc hơi nghi ngút vào, đặt xuống bên cạnh Jonghyun.

“Ăn một chút nào.”

“Anh Minhyun kì cục thế cháo trứng còn cho hành?” Daniel đang nhai Haribo thì nhòm nhòm bát cháo rồi bĩu môi. Seongwoo cười sằng sặc:

“Nó vẫn dị hợm thế mà!”

Minhyun đá cho mỗi tên một cái rồi đuổi ra ngoài.

“Ăn có được không?”

“Ừm, hơi dị hợm một tí nhưng được lắm.”

“Này…!”

“Cảm ơn cậu.”

“Tớ mà cậu còn phải cảm ơn à?” Minhyun càu nhàu, tiếp tục xúc cháo, thổi cho đỡ nóng rồi bón Jonghyun. “Có phải mới chăm cậu ốm lần một lần hai đâu…”

“Nè!”

Ong Seongwoo ló đầu vào cửa, rồng rắn theo sau là Choi Minki, Kang Dongho. Dongho cười cười:

“Chưa gì đã ốm!”

“Vừa mới khỏi đau họng thì đừng có đá xoáy người ta.” Jonghyun lườm lườm. Minki lò dò đến gần, đặt tay lên trán anh.

“Bốn mốt độ cơ đấy.”

“Lại thằng Hyunbin à?”

Minki gật đầu rồi cười phá lên. Minhyun cau mày đạp cho hội anh em cây khế một phát vì từ khi hai người kia đến, Kim Jonghyun lập tức từ chối ăn cháo của anh.

Hyunbin và Daniel cùng nhau bê vào một cốc sữa nóng hổi, Jonghyun hớp một ngụm thì cau mày:

“Nè vị sữa này…”

“Enmum đấy. Mang nguyên vẹn giá trị dinh dưỡng đến mẹ và bé.” Jaehwan hùng hồn.

“…”

“Vì thằng Hyunbin lỡ đánh đổ hộp sữa nhà người ta nên bọn em mới phải mua đấy.” Daniel thở dài. “Thôi sữa nào chẳng là sữa, anh uống đi. Mang nguyên vẹn giá trị dinh dưỡng đến mẹ và b…”

“Kang Daniel!”
.
.
.
Jonghyun sốt đúng một ngày thì khỏi, đến sáng ngày hôm sau chỉ hơi nhức đầu một chút lại thôi. Nhìn cốc sữa nghi ngút khói và bát cháo trứng hành quen thuộc, anh cười rạng rỡ.

Ăn uống một tí rồi hẵng đến chỗ tập luyện nha Jonghyun! Anh em đang làm rất tốt chờ cậu đến kiểm tra nè!

Cho dù battle có thế nào, chúng mình vẫn ra ngoài đánh chén một bữa nhé! Yêu leader của chúng mình!

-Sorry Sorry team-

End.

Thực ra sữa là Anmum not Enmum =))
Và nói đến Sorry Sorry team 2 lại nhớ bức hình này quá huhu

Thực ra sữa là Anmum not Enmum =))Và nói đến Sorry Sorry team 2 lại nhớ bức hình này quá huhu

 

 

LS #4 – CHUYỆN Ở DUBAI.

Ý tưởng đến từ @asmileypotato. Các cậu nghe Can’t Help Myself – Eric Nam ft. Loco nhé.

.____________.

What happened at Dubai, leave it at Dubai.

Taehyun lần đầu nhìn thấy Sungwoon là ở pool party tại khách sạn anh đang ở. Anh rất ngạc nhiên vì luôn tưởng rằng trong chuyến đi này chỉ có một mình mình là người Hàn Quốc.

Sungwoon hơi thấp một chút, cũng hơi tròn một chút, da khá trắng trẻo, miệng cười tươi và mái tóc nâu sáng nhìn thôi cũng thấy mượt mà, những thứ đó lại vừa vặn hợp mắt Taehyun.

Họ đang cùng tham gia một chuyến du lịch mà những bạn đồng hành là những người cùng tham gia một group liên quan đến ngành thiết kế mà Taehyun đang theo học, có chín người tất cả. Vì trên group đều nói chuyện bằng tiếng Anh, lại toàn bạn bè khắp châu Á nên anh vẫn luôn nghĩ có mình mình người Hàn. Không ngờ có cả cậu bạn kia. Đầu mùa hè, cậu bạn là master của group nói muốn gặp mọi người, trùng hợp thay cậu ta là đại gia Dubai, bèn mời tất cả cùng đến.

“Này, cậu là..?”

“Thetallest.”

“…”

Vãi nồi.

“Thế còn cậu…?”

“Notears.”

Lạy hồn. Sungwoon khinh bỉ nhớ lại lúc trên máy bay đột nhiên chao một cái, tên này ngay lập tức bụm miệng ngăn tiếng hét, một dòng lệ chảy xuống gò má làm hắn càng bối rối tợn, liên tục xua tay “bình thường tôi không hay khóc thế đâu, chỉ là…chỉ là…ơ…”

Thôi thì không thể phủ nhận, có hơi nổi da gà với nhau một tí nhưng Taehyun nhìn Sungwoon khá là vừa mắt.

Khách sạn bọn họ ở nằm giữa sa mạc, trông cực kỳ xa hoa. Phòng của Taehyun có cái ban công hướng thẳng ra bể bơi này, phóng tầm mắt ra xa một chút thì là sa mạc bạt ngàn, đồi cát nối nhau trùng trùng điệp điệp. Taehyun cảm thấy kì quặc, sao không thuê phứt khách sạn trong thành phố cho nhanh, dắt díu nhau ra ngoài này làm gì.

Đến ngày hôm sau, khi đứng ngẩn ngơ giữa sa mạc nóng bức, Taehyun mới ừ hử hiểu ra.

Là chơi game.

Vòng đầu tiên bọn họ đua xe. YangYi một cậu trai người Trung Quốc bẻ lái điệu nghệ, hất cẳng Taehyun khỏi vòng đua.

Chưa đầy một giây sau thì Yi cũng bị Sungwoon cho rớt đài. Và ngay sau khi cậu  rớt đài thì Takada Kenta đá Ha Sungwoon ra khỏi đường đua đang bốc lên những bụi cát mù mịt.

Sungwoon bước khoan thai về phía Taehyun, miệng còn nở nụ cười rạng rỡ làm ai đó ngẩn người. Đứng giữa hoang mạc cháy bỏng, cảm giác mọi thứ đều nóng rát và khô khốc, nụ cười bừng sáng của Ha Sungwoon mồ hôi mồ kê nhễ nhại kia lại giống như tưới ướt đẫm cho trái tim Noh Taehyun.

Vừa mới ngồi xuống ghế, Sungwoon đã giật mình khi người bên cạnh giữ lấy vai cậu:

“Hẹn hò đi Ha Sungwoon.”

“Wtf?”

Thực ra không phải Sungwoon không để ý đến Taehyun. Anh ta hơi lùn một tí nhưng không sao, quan trọng là thần thái. Lúc Noh Taehyun vừa bước lên từ bể bơi đã ngay lập tức xông ra nhảy krump với Justin, lại còn chỉ tay vào mặt mình và nháy mắt, Sungwoon đã ấn tượng rồi.

Nhưng mà không thể hẹn hò nhanh thế được!

“Không sao. Cứ hẹn hò đi. Không hợp thì về nước chia tay. Cái gì xảy ra ở Dubai, để nó lại ở Dubai.”

Nói thế mà Ha Sungwoon cũng gật đầu.

Đứng một mình thì dễ bị hất cẳng, nhưng liên thủ thì Taehyun với Sungwoon chẳng sợ bố con thằng nào. Aditiya, chủ xị của cuộc chơi cũng không hề có được một tí kiêng nể, trong trò cướp cờ bị cả hai đập cho ra bã.

Buổi tối hôm đó, bởi vì đi chơi xa quá, hơn nữa không hiểu sao Aditiya lại giao la bàn cho một kẻ ngẫn ngờ như YangYi  giữ, kết cục là bọn họ bị lạc giữa sa mạc.

Đêm sa mạc lạnh lẽo, gió thổi từng cơn khiến Sungwoon rùng mình, không chỉ vì sợ mà còn vì lạnh nữa. Bão cát có thể đánh úp họ bất cứ lúc nào. Tìm một hang cát nho nhỏ mà trú chân, chín người ngồi bệt xuống vì mệt mỏi.

“Haizzz, đây là giây phút Súng bên súng đầu sát bên đầu, bão cát biến ta thành đôi tri kỉ.” Lai Kuanlin, cậu bé người Đài thở dài phun một câu não nề.

“Giờ bão cát mà đến thì sao?”

“Thì chết chứ sao. Mà nói đến bão cát, các ông có thấy gió mạnh hơn không?”

Bỏ
mẹ
rồi.

Noh Taehyun túm vội lấy Ha Sungwoon áp vào ngực mình, sợ rằng gió cát thổi bay cậu ta mất. Ha Sungwoon vòng tay ôm người kia thật chặt, mắt nhắm nghiền. Những người còn lại cũng tạo thành một khối, cùng nhau chống chọi những đợt cát táp vào mặt, vào mũi, vào tai, run run sợ gục gã.

Một đêm dài.

Sáng hôm sau tỉnh dậy Sungwoon thấy mình nằm yên trong vòng tay của Taehyun, đột nhiên bối rối không lí do. Noh Taehyun có lùn thật, nhưng lùn không làm anh thiếu bộ ngực vững chãi đủ để Ha Sungwoon dựa vào.

“Ấm không?”

“Ấm nồi. Nóng thế không biết.” Sungwoon tự nhiên giãy ra khỏi Taehyun. Mọi người cũng đã tỉnh, và đang tổng sỉ vả YangYi vì cậu ta lỡ để la bàn dưới đáy balo của Kenta mà lại đãng trí quên mất. Aditiya dẫn mọi người về lại khách sạn, khi toà nhà xa hoa hiện ra cách bọn họ một mét, phải chạm tận tay nhìn tận mắt mới dám tin đó không phải ảo ảnh giữa hoang mạc. Sungwoon thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhỡ không tìm về được thì liệu sẽ được sử dụng nơi vững chãi kia bao lâu?
.
.
.
Hai tuần trôi qua, ai về lại nơi ấy, lúc chia tay nhau ở sân bay, Kuanlin ngạc nhiên:

“Ơ, hai người cùng là người Hàn cơ mà? Sao không đi về cùng với nhau?”

“Vì anh và cậu ta không ở cùng một thành phố.” Taehyun đáp ngắn gọn, Kenta bĩu môi:

“Gớm, nói cứ như một người ở Alaska còn người kia thì ở Georgia không bằng ấy.”

“Dù sao thì nơi hạ cánh cũng khác nhau.” Sungwoon cười cười. “Cái gì xảy ra ở Dubai thì hãy để nó ở lại Dubai đi.”
.
.
.
“Này Sungwoon, đang yên đang lành muốn chuyển lên Seoul làm gì?”

“Vì em thích.”

“Thích mà chuyển là không được đâu! Phải có kế hoạch cụ thể chứ.”

“Cần gì phải có kế hoạch cơ chứ, cứ thế đi thôi.” Sungwoon vừa xếp đồ đạc vừa nói nói cười cười với đồng nghiệp. “Em lên Seoul để ăn bám người ta, còn cần phải có kế hoạch nữa à?”
.
.
.
“Cái gì xảy ra ở Dubai thì hãy để nó ở lại Dubai đi.”

Sungwoon vừa nói dứt lời thì Noh Taehyun hùng hổ vứt đồ đạc xuống cái bộp, xông ra nắm lấy cổ tay Sungwoon mà tuôn một tràng:

“Cái gì cơ? Nói thế mà không biết ngượng. Làm người ta rung động, đêm ngủ thì chảy dãi ra ngực áo người ta, nhìn người ta bằng ánh mắt sóng sánh như thế, còn đòi cái gì xảy ra ở đây thì để lại đây! Sảng à? Còn lâu nhé! Chuyện ở Dubai là khởi nguồn, không thể để nó lại mà phải mang theo về Hàn Quốc, để tiếp tục yêu nhau!”

Taehyun phun một tràng dài xong thì thở hồng hộc. Mấy người xung quanh không hiểu đầu cua tai nheo gì, vì Taehyun trong lúc cuống quýt đã bắn tiếng mẹ đẻ.

Chỉ có Ha Sungwoon là bật cười, rồi đưa tay ra, nắm lấy bàn tay Noh Taehyun.

Rồi gật đầu một cái.
End.
Thú thật ban đầu định chọn Bali nhưng chợt nhớ xem RM có tập đi Dubai rồi EXO bữa trước cũng diễn ở đó… Chọn Dubai luôn haha.

 

 

 

 

LS #3 – HELLO FROM THE OTHER SIDE.

Request from @xingxing990917.
.
.
.
Yoo Seonho mười bốn tuổi, lần đầu mở Chatible trên facebook.

Muốn nói chuyện với người Hàn hay người nước ngoài? Nước ngoài đi, tiện bề nâng cao trình độ tiếng anh bập bẹ.

Nam hay nữ? Thôi chọn random đi, biết đâu bất ngờ.

Cuộc hội thoại bắt đầu.

Seonho cẩn thận nhìn màn hình, rồi nhìn bàn phím, cẩn thận gõ mổ cò từng chữ một:

“Hey yo man.”

Người kia lập tức rep lại: “Hey yo man.”

Một mảng im lặng.

Seonho ngẩn ngơ, ờ bây giờ gõ cái gì tiếp đây? Cậu bần thần nhìn vào màn hình máy tính, bên kia hiển thị đang type, rồi một dòng chữ bật ra:

“Hey yo man?”

“Man?”

“Yo, hey man!”

Seonho suy nghĩ mông lung, dè dặt gõ:

“Man, hey yo.”

Bên kia lập tức end chat.

Seonho tiu nghỉu. Bản lĩnh của một người đàn ông không cho phép cậu dừng bước bỏ cuộc, quyết tâm bắt đầu một cuộc trò chuyện mới. Lần này cậu sẽ để bên kia chủ động.

Một tin nhắn được gửi đến: “Hey yo man!”

Bỏ mẹ rồi.

Seonho thở dài.

“Hello, it’s me.”

“Are you Hey yo man?”

“???”

Seonho muốn end chat, tuy nhiên cậu cắn răng, gõ thêm dòng nữa:

“Tao đ*o hiểu.”

“Korean?” Bên kia rep lại. Seonho thở phào vì may sao tiếng Hàn dễ nhận, người bên kia mới có thể tạm hiểu mình. May mà cuộc trò chuyện này không nghẽn, chứ nếu bị end chat thật thì cậu không bao giờ đụng vào cái Chatible này nữa.

“Yes. You?”

“Taiwan.”

Seonho lập tức lên search Google xem Taiwan là gì. Hài lòng tắt tab Google dịch, Seonho gõ tiếp:

“Name?”

“Kuanlin, Lai Kuanlin. You?”

“Yoo Seonho.”

Câu chuyện bế tắc khi Seonho không biết nên gợi chuyện gì, bên kia cũng im lặng. Tuy nhiên hai đứa lại chẳng muốn end chat, Seonho đành tìm một bức hình trong máy, là bức hình Seonho chụp trên đường đi từ trường về nhà – một cành hoa anh đào đang bung nở giữa cơn mưa lạnh mùa xuân, gửi cho Kuanlin, viết vẻn vẹn chữ “Seoul.”

Bên kia lập tức gửi lại một bức ảnh cho Seonho. Đó là một cửa tiệm bánh có ánh đèn vàng rực rỡ ấm áp, bên trong người qua lại tấp nập, một người ở góc ảnh đang xách chiếc hộp mà Seonho chỉ cần nhìn thôi là biết đấy là hộp bánh, cũng chỉ có dòng chữ: “Taipei.”
.
.
.
Lại phải search xem Taipei là gì.

Seonho bắt đầu thấy chuyện này trở nên thú vị, bởi người kia có vẻ thích chụp ảnh giống mình. Cậu hào hứng gửi lại một tấm ảnh chụp hàng teokbokki yêu thích của mình đang bốc khói nghi ngút giữa Myeongdong tấp nập. Bên kia gửi lại một đĩa trứng đen ngòm.

“???” Ủa có loại trứng như vậy hở?

Kuanlin ở bên kia chẳng biết làm sao để cho Seonho hiểu được đấy là trứng sắt, đành lên Youtube search lấy một đoạn phim ngắn về nó rồi gửi cho Seonho xem. Seonho há hốc mồm, nước miếng chỉ thiếu mức nhỏ tong tong xuống sàn nhà. Cố gắng kìm nén để thôi không nghĩ về đồ ăn, thì người kia lại gửi cho mình một loạt, từ bánh castella đến trà sữa rồi chè rồi sủi cảo rồi chợ hải sản rồi kẹo hồ lô, khiến Seonho quay cuồng đến mức chỉ muốn lập tức mua vé máy bay sang Đài.

Không muốn để bản thân sa đà vào chuyện ăn uống – khi Kuanlin gửi bức ảnh đầu tiên Seonho đã định phi ngay ra ngoài làm vài ba gói mì với trứng với xúc xích với thịt hun khói rồi, nhưng cậu vẫn muốn nói chuyện với người bên kia. Đổi chủ đề, Seonho gửi cho cậu ta bức ảnh góc sân trường cấp hai cậu đang học, nơi mà có những chậu cây dại nhỏ xinh Seonho vẫn lén ra tưới nước dù bạn thân cậu đã càu nhàu rằng nó là cây dại, nó sẽ tự lớn mà không cần chăm sóc.

“Thế chẳng lẽ cứ cây dại là không cần chăm à? Sao áp đặt vậy?” Seonho vặc lại.

Người kia lặng thing một lúc lâu (mà Seonho đoán là cậu ta đi xài Google dịch), rồi nhắn một dòng: “Rất đẹp.”

Hai người dường như gửi cho nhau hết vốn liếng mười mấy năm chụp ảnh của mình, đến lúc mẹ gọi xuống ăn cơm Seonho mới giật mình phát hiện ra đã nói chuyện với người kia tận năm tiếng đồng hồ, chỉ gửi ảnh và những câu bình luận ngắn ngủn. Seonho không muốn tắt đi tí nào, cậu cứ treo máy vậy rồi xuống ăn cơm.
.
.
.
Mẹ Yoo thấy hơi lạ vì thằng con trai hôm nay mới xực bốn bát cơm đã đứng lên rồi, bình thường nó toàn ăn năm bát rưỡi xong uống canh rồi còn ăn bánh, ăn hoa quả tráng miệng cơ mà? Thầm nghĩ ông giời nhà mình hôm nay ăn bữa chính ít thì bữa khuya sẽ nhiều, mẹ Yoo khẽ nháy bố Yoo bảo khoá thêm một lớp khoá nữa cho tủ lạnh.

Seonho lao lên phòng, gõ những kí tự vô nghĩa vào khung chat. Người bên kia gửi lại ba dấu hỏi chấm, Seonho bồn chồn:

“Lai?”

“Uhm.”

May quá. Seonho thở phào, lại tiếp tục cặm cụi gõ đến đêm.

Cả hai giữ khung chat ấy mãi, không hề nghĩ đến ý định end chat dù cả ngày chỉ gửi cho nhau mấy bức ảnh. Có lúc là những tấm thật nghệ như ánh mặt trời cuối ngày qua kẽ lá, có những bức chỉ là chụp vội trên đường đi học, trên đường Kuanlin đến sân bóng rổ, là bữa cơm trưa mẹ chuẩn bị của hai đứa, là cuốn vở chi chít những bài thơ Quốc ngữ và những công thức toán Seonho chỉ có thể nhìn số không nhìn chữ.

“Mày dạo này cầm điện thoại hơi nhiều đấy.” Bạn ngồi cạnh nghển sang nhìn điện thoại Seonho. “Bây giờ mới được dùng hay sao mà nghiện thế hở?”

“Mày thì biết gì.” Seonho gửi nốt bức ảnh vừa chụp vội cho Kuanlin, rồi tắt điện thoại.

Hai đứa nói chuyện với nhau mỗi ngày, và Seonho như vô thức trở nên chăm chỉ hơn trong giờ học tiếng Anh. Hai đứa không còn tình trạng chỉ có thể giao tiếp bằng những câu ngắn ngủn tra Google dịch nữa, Seonho cũng đã có thể viết ghi chú ảnh một cách dài dòng và mùi mẫn hơn. Kuanlin bên kia cũng vậy, có hôm cậu ta gửi cho Seonho một đoạn nói tiếng Anh, tuy ngắn và siêu rè, tiếng còn rất nhỏ nhưng cậu có thể nhận ra người kia phát âm rất tốt.

“Thế nào?”

“Giọng cậu dễ nghe lắm.”

“Seonho, bao giờ gửi tôi nghe giọng cậu nhé.”

Seonho cười cười, gõ OK.

Một điều thú vị là cho dù đã có thể nói với nhau nhiều hơn, hai đứa mỗi lần bắt đầu trò chuyện đều bắt đầu bằng “Hey yo man” hoặc “Yo, hey man”. Hai đứa dường như coi đó là tín hiệu để nhận ra người kia vậy.
.
.
.
Seonho biết đánh piano, chính vì thế lớp phó văn thể mỹ không để cho cậu lọt lưới, buổi văn nghệ tri ân thầy cô cuối năm học Seonho bị ép buộc phải tham gia.

Hơn thế nữa, Seonho còn đắng cay phát hiện mình không chỉ phải tham gia một, mà là hai tiết mục.

Vì thời gian ở phòng tập là chủ yếu, những bức ảnh Seonho gửi cho Kuanlin toàn là phòng tập, hoặc là đi trên đường về nhà lúc trời đã tối om. Mãi đến buổi công diễn mới gửi được cho cậu ấy một tấm tử tế chụp toàn cảnh sân khấu.

Thực ra trong bức ảnh đó có mặt Seonho.

Tuy nhiên lại là một tấm ảnh tập thể, cậu băn khoăn mãi mới gửi, ừ có khi Lai nhìn tên mình còn chẳng nhận ra nam nữ, nhưng liệu cậu ta có đoán được mình là ai trong đấy không nhỉ… Mà từ từ, lâu lắm rồi Seonho mới nhận ra, mình mặc định Lai Kuanlin là nam, nhỡ cậu ta là nữ thì sao?

Mà nam nữ thì quan trọng gì cơ chứ?
.
.
.
Một tối, Seonho đang ngồi nói với Kuanlin rất hăng say về chuyện mấy quả trứng sắt phải luộc sao cho đúng, thì đột nhiên Messenger bị lag, rồi tự động thoát.

Nghẽn mạng, out chat.

Seonho điên cuồng bấm vào biểu tượng trên màn hình, vào Chatible, tuy nhiên có “Hey yo man” bao nhiêu lần cũng chỉ nhận được những dấu hỏi chấm, hoặc lập tức end chat.

Yoo Seonho mất Lai Kuanlin rồi ư?

Câu hỏi ấy cứ luẩn quẩn trong đầu Seonho suốt mấy ngày liền. Cậu đều đặn vào Chatible để tìm Kuanlin, lúc nào cũng nhắn như thế, nhưng chẳng ai đáp trả cậu cả. Những lúc buồn chán kéo tin nhắn lên trên, Seonho thở dài khi hai người mới nói chuyện có ba tháng mà đã gửi cho nhau đến cả nghìn cái ảnh. Cảm giác nói chuyện với Kuanlin rất bình yên, rất vui vẻ, cậu thấy hai người cứ như tâm linh tương thông, cứ như là tri kỉ của nhau vậy.

Seonho cảm thấy mình với cậu ấy rất giống Bá Nha và Chung Tử Kỳ, nhưng biết sao đây, Bá Nha với Tử Kỳ xa nhau mất rồi. Tuy nhiên cậu thấy có lỗi với Kuanlin lắm, vì đã hứa sẽ cho người đó nghe giọng mình, vậy mà lại bị end chat bất chợt. Được hai ba tháng tới thì Seonho cũng chấp nhận sự thật rằng mình không làm sao để tìm lại Kuanlin được nữa, cậu ngơ ngơ ngác ngác trở lại cuộc sống bình thường, điện thoại có khi vài ngày mới sạc pin một lần trong khi hồi trước phải mang cả sạc dự phòng theo mới đủ.

“Thế cũng tốt cho mắt.” Seonho tự an ủi mình. “Dạo này mình cận nặng quá rồi.”

Dạo này Seonho cũng có nhiều chuyện để làm hơn thay vì chúi mũi vào điện thoại, vì có một công ty giải trí tiếng tăm đã đến mời cậu tham gia buổi thử giọng của họ sau khi vô tình thấy cậu biểu diễn ở trường. Seonho trở thành thực tập sinh một cách ngẫu nhiên như thế, ngoài quãng đường đi về quen thuộc thì có thêm một điểm đến nữa là công ty.

Một hôm, chị staff hay cho cậu bánh mì  đột nhiên bảo, Seonho bấy lâu nay em dùng phòng tập này một mình hở? Seonho gật đầu.

“Tại vì có một thực tập sinh mới vào, người Đài Loan.” Chị lại cho cậu một gói kẹo nữa. “Cũng tầm tuổi em đấy, chắc là chơi được với nhau. Em biết nói tiếng Anh không?”

Seonho đột nhiên nhớ lại cái thời chỉ biết mở miệng là nói “Hey yo man” của mình, gật đầu.

“Ừ, thế thì tốt rồi. Chị gọi thằng bé vào luôn.”
.
.
Ngoài cửa xuất hiện một thiếu niên cao ráo, mắt to mi rậm trông cực kỳ sáng sủa đẹp trai. Seonho cứ ngẩn người nhìn cậu ta mãi, đến khi cậu ta cất tiếng chào thì cậu chấn động.

“Hey yo man, tôi là Lai Kuanlin. Rất vui được gặp cậu.” Cậu ta chìa bàn tay to lớn trắng trẻo của mình ra. Seonho nắm lấy bàn tay ấy, mỉm cười:

“Ừ. Tôi là Yoo Seonho, Hey yo man của tôi ạ.”
End.

 

LS #2 – MR. KINDERGATEN

For @syaorankunyo.

.___________.

“Em thưa thầy.” Kang Euigeon đẹp trai nhất lớp chồi giơ tay, gương mặt non nớt đầy vẻ nghiêm túc. “Jaehwan tè vào bô của em.”

“Ừ được rồi cu Đào ngoan của thầy ra rửa tay đi rồi thầy đổ bô cho em nhé. Đừng giận cu Diếp khổ thân, là thầy không tìm thấy bô của nó.” Thầy giáo trẻ tuổi trên má có ba ngôi sao cười mà như mếu, đưa tay lên cào cào tóc.

“Alo Kim Jonghyun? Tao thông báo cho mày nếu mười lăm phút nữa mày không đến đón Kwon Hyunbin nhà mày về thì tao sẽ gói ghém nó sang lớp lá cho Kim Donghan giày xéo! Đến ngay! Tao còn một rổ trẻ con đây này không tiện trông coi mình thằng cu Bin nhà mày đâu!”
.
.
.
“Cu Bin lại không nghe lời rồi, thế là hư đấy nhé.” Jonghyun lắc đầu, thở dài. Thằng bé là con chị gái nó, có thế nào cũng vẫn phải yêu thương bảo vệ. Nhưng thằng này nghịch vl…

“Không phải lỗi do con cậu ạ, là anh Hoàng lớp lá đánh con trước!”

“Hoàng là anh nào ra đây chú nói chuyện chút với?”

“Chú tìm con à?” Một nhóc con xông ra, thằng bé được mẹ buộc cho cái khăn vải xô tam giác bên cổ để xì mũi, tuy nhiên cái khăn trông như tô điểm cho vẻ ngoài trắng trẻo của nó vậy vì trông nó sạch sẽ vô cùng, cảm giác người lớn hẳn so với lũ nhí nhố ở đây. Trông nó thực sự rất trắng, như một cục bông mềm mềm, mái tóc đen mướt, đôi mắt một mí hơi xếch và môi mỏng, người thì không lấm lem bùn đất lại còn chảy nước mũi như thằng cu Bin mà thơm ngan ngát mùi đào dễ chịu. Chừng ấy cũng đã đủ để người ta xao xuyến, Jonghyun dịu dàng:

“Sao con trêu cu Bin nhà chú? Em nó còn nhỏ, con phải nhường em chứ?”

“Nó đi bậy mỗi góc nhà một bãi xong bảo đấy là lãnh địa của nó!” Thằng nhóc hếch mặt. “Trong khi con đã đánh dấu từ hôm trước rồi. Tất cả những chỗ con đã ị qua, đều là của con!!”

Jonghyun trợn mắt lườm Seongwoo.

“Hôm qua tao cho chúng nó xem Thế giới động vật, tập tính của chó sói, haha…”

“Đừng có chống chế. Mày trông trẻ như thế này mẹ mày đi nghỉ lễ cũng không yên.”

Mẹ Seongwoo là giáo viên mầm non, nhưng đang đợt hè mà ông con trai lớn tồng ngồng đi học xa nhà được về nghỉ nên ép thằng con đi làm bảo mẫu trường mẫu giáo thay mình, mình thì đang vi vu tận đảo Jeju với chồng. Mới hai ngày trôi qua mà Seongwoo cảm giác cửa địa ngục chỉ cách mình một ngón tay, anh thấy như cuộc đời này không có thứ gì đáng sợ bằng bọn trẻ con. Nhìn Jonghyun đang nghiêm túc nói chuyện với thằng bé trắng tinh kia, Seongwoo suy tính một hồi rồi túm áo của Jonghyun, gào khóc thảm thiết:

“Tao xin mày Jonghyun, nể tình chúng mình là bạn cùng phòng kí túc, mày đến làm với tao hết hè này đi, nha? Tao xin thề khi về kí túc tao sẽ dọn dẹp cho mày một tuần!”

“Một tuần?”

“Không, một tháng!”

“Thành giao!”
.
.
.
“Hoàng à thầy phải nói bao nhiêu lần đây…” Jonghyun khổ sở muốn chết, cố gắng nài nỉ thằng bé Hoàng lớp lá đang lôi mình xềnh xệch này. Cậu không dám giật tay ra vì sợ nó ngã, nhưng sao cái tay trắng trắng tròn tròn ấy lại khoẻ thế không biết! “Thầy nói nè… Chúng mình cùng là nam, không chơi trò gia đình được, em có thể sang bên kia…ờ Hyemin kìa, Junghee kìa, Jooeun kìa, nhiều như thế! Thầy không chơi trò gia đình với em được…”

“Thầy đừng có nói dối! Hôm qua thầy Seongwoo có chơi với nhóc Euigeon! Thầy không chơi với bé thì bé ăn vạ nhé?”

“Thôi được rồi nào Hoàng ngoan, không được phá như thế…”

“Cu Bin! Cu Diếp! Ra đây chơi với anh!”

Hai đứa, một cắm trên vành tai cọng cỏ dại, một mũi dãi lòng thòng chạy ra. Thằng nhóc trắng trẻo như một ông cụ non thực thụ, nó phân phó:

“Chúng mày là con, anh là bố. Còn thầy Jonghyun…” Mặt nó chợt đỏ lên. “Thầy là mẹ.”

Jonghyun bóp trán. Đến chịu thằng nhóc này. Cậu không biết làm sao để nói cho thằng bé biết mình không thể cùng nó chơi cái trò này. Thằng bé lăng xăng đi qua đi lại, đây nè cái này là của con nè bố sẽ dùng cái này mẹ dùng cái này… Không còn cách nào khác, Jonghyun nhắm mắt đưa chân, thôi thì mình không thể so đo với trẻ nhỏ được.

“Trước khi bố đi làm mẹ không thơm bố một cái à?”

“…”

Chụt.

“Thôi thì để bố thơm mẹ.” Thằng bé hài lòng. “Bố đi làm, mẹ ở nhà chờ bố nhé!”

Jonghyun nghiến răng, cười mà như mếu gật đầu với thằng bé. Ôi bé Hoàng ngây thơ của thầy, tại sao còn bé mà em đã như thế hả?

Jonghyun nghiến răng nhìn Ong Seongwoo say sưa đọc cổ tích Andersen cho lũ nhóc bên kia, mày giật giật khi anh chàng luyên thuyên: “Nàng tiên cá không thèm lên bờ tìm hoàng tử, hoàng tử cũng đếch thích đi du thuyền nên cả đời hai người không bao giờ gặp nhau. Mà nói thật với mấy đứa nàng tiên cá xấu lắm, người ta tìm được rất nhiều những bộ xương cá xấu ơi là xấu ở bờ biển, thôi nếu mà cho mấy đứa xem thì huỷ hoại tuổi thơ lắm, haizzz…”

Jonghyun nhìn Seongwoo thở dài mà thầm khinh bỉ. Hừ, cậu ta mới chính là kẻ huỷ hoại tuổi thơ của chúng nó.

“Bin đừng ngủ nữa! Anh mua bánh cho Bin!” Diếp đá mông cu Bin một cái, rồi nó chìa cho thằng bé con cái kẹo sữa chua chảy nhão tự lúc nào. Jonghyun vội đòi lấy vì sợ thằng cháu ăn vào đau bụng, tối về mẹ nó đánh mình chứ đánh ai? Đang lục túi tìm xem còn cái kẹo nào cho cu Diếp và cu Bin không, Jonghyun chợt giật mình vì ngoài cửa có tiếng da thịt va chạm với mặt đất cái bịch, rồi tiếng hét thảm thiết:

“Aaaaaa”

“Hoàng? Sao thế em??” Jonghyun hốt hoảng khi thấy thằng bé nằm sõng xoài ở dưới sân. Có lẽ nó bị ngã chỗ bậc tam cấp. Nghĩ đến chuyện thằng bé trượt chân như thế, rồi nhỡ đập đầu vào đâu, rồi nhìn cái áo trắng tinh của nó lấm lem vết bẩn, tim Jonghyun cứ thót lên từng đợt.

Dẫn nhóc con vào nhà vệ sinh rửa tay chân, thằng nhóc rất gan, chỉ mím môi, mắt long lanh nước. Jonghyun đau lòng ôm lấy nó, dịu dàng xoa đầu:

“Hoàng ngoan. Đau lắm đúng không? Thầy thổi cho em nhé? Khổ thân… Sao lại bị như thế cơ chứ.”

Nghe Jonghyun ngọt ngào bên tai, lại được bàn tay mềm rửa mặt, phủi áo, rửa tay cho, nó bắt đầu mếu máo. Những giọt nước long lanh rơi xuống làm Jonghyun luống cuống chẳng biết làm thế nào, vừa đưa tay lau vừa lẩm bẩm:

“Ôi, biết làm sao cho em hết khóc đây…”

Rồi cúi xuống, hôn khẽ một cái lên má nó.

Thằng nhóc ngay lập tức nín bặt, còn cười đến là ngọt ngào:

“Mẹ thơm bố cái nữa nhé?”

Jonghyun gõ cốp vào trán nó:

“Trẻ con mà bày đặt!”

“Bé nói đúng mà!”

Rồi thì mùa hè nóng bức cũng qua đi trong tiếng cười giòn tan của lũ trẻ. Jonghyun không dám nói với chúng nó là mình chỉ đến dạy cho vui, với lương là một tháng không cần dọn phòng. Thằng Hyunbin thì biết nhưng nó là trẻ con nên không chấp, mà cũng vì nó là trẻ con nên lúc nhớ lúc quên, nó chẳng nói chuyện đó với ai cả.

Kết quả ngay ngày hôm sau, Jonghyun vừa dọn đồ lên kí túc xá, mệt tưởng chết thì Seongwoo cầm điện thoại đưa cho cậu.

“Gì đấy?”

“Nghe đi.”

Trong điện thoại là tiếng nấc khe khẽ. Rồi lại một tiếng nấc nữa, nghe ai oán, não nề, trách móc. Tiếng nấc khiến Jonghyun cảm giác như mình là một kẻ tội đồ, cậu lập tức lắp bắp:

“Hoàng… Đừng khóc…”

“Thầy… À anh ơi…huhuhu….hức…”

“Ngoan, anh đây.”

“Anh phải chờ bé nhé.” Nó nấc thêm cái nữa. “Bé sắp lên lớp một rồi, thành người lớn rồi! Bé sẽ đến tìm anh, thật đấy!”

“Ừ được rồi, vậy nhớ phải ăn uống đầy đủ để cao lớn khoẻ mạnh nhé, anh chờ em nè.” Jonghyun cười.

“Vâng anh ơi, bé bảo này, bé thíc… Tút tút tút…”

Hết tiền.

Jonghyun thở dài đưa máy cho Seongwoo, thầm nhủ đến mấy hôm nữa rảnh sẽ gọi điện cho thằng bé. Rồi lu bu mấy ngày cũng đến lúc được nghỉ ngơi, Jonghyun xin số mẹ Seongwoo để gọi điện về. Nằm lăn lộn trên giường, cứ nghĩ đến chuyện thằng bé sẽ reo lên như chuông ngân khi biết đấy là mình gọi, Jonghyun lại tự tủm tỉm cười.

“Cô ơi bé Hoàng lớp lá đâu cô?”

“Gia đình nó mới chuyển đi rồi con.”

“Sao ạ?” Jonghyun bật dậy. Ở đầu dây bên kia, mẹ Seongwoo thở dài:

“Bố mẹ nó chuyển đi nơi khác làm ăn. Hôm qua bố mẹ nó đến đón mới nói cô biết… Tội nghiệp, thằng bé khóc dữ lắm, cô không biết số con nên gọi cho thằng Seongwoo, nhưng gọi nhỡ mấy chục lần…”

“Con biết rồi ạ.” Jonghyun nói nhanh. “Cô ơi, tên thật của bé con là gì ạ?”

“Thằng bé tên là Hwa… Tút tút tút…”

Lại hết tiền.

Ngay lập tức phi ra ngoài mua cái thẻ điện thoại, gọi thì mẹ Seongwoo không nghe máy, Jonghyun gọi thẳng về nhà, đòi chị cho gặp thằng cu Bin.

“Bin, nói cậu biết tên anh Hoàng là gì?”

“Anh Hoàng là anh Hoàng, cậu bị điên à?”

“Không phải, tên thật ấy. Con không biết thì mai hỏi bé Diếp hộ cậu nhé.”

“Anh Diếp có biết cái gì đâu.”

“Thế thì hỏi cô giáo?”

“Cô cũng chẳng biết ý.”

“Đờ mờ cậu lại đánh cho, mày mới không biết cái gì ấy!”

“Kim Jonghyun chị mày đánh mày đấy ai cho mày nói bậy với trẻ con hả???”

Jonghyun phải đợi Ong Seongwoo đến lúc anh chàng đi tắm về. Vừa lau tóc, Seongwoo vừa cười:

“9h tối gọi lại thì may ra mẹ mới nghe máy. Mà cậu muốn hỏi tên ai? Thằng bé suốt ngày quấn lấy cậu, trắng trắng mềm mềm ấy á?”

“Ừ.”

“Hwang Minhyun. Nó là Hwang Minhyun. Tôi biết nó từ lúc nó học lớp chồi rồi.”

Jonghyun chỉ gật đầu không đáp, lặng yên giữ cái tên Hwang Minhyun trong đầu.

Mùa hè rất nhanh lại tới, rồi thêm một mùa hè nữa, một mùa hè nữa… Jonghyun quay cuồng trong sách vở, học lên Đại học rồi quyết định học cả Thạc sĩ. Đang năm ba đại học thì có bạn gái, Jonghyun dẫn cô gái đi gặp Seongwoo. Đến lúc tiễn cô ấy lên xe bus rồi, Seongwoo xoa cằm:

“Này tao thấy cô ấy quen quen…”

“Quen gì mà quen?”

“Trông nhỏ nhỏ trắng trắng, mắt một mí xếch như cáo sa mạc, nè… Tao thấy giống Minhyun vãi.”

“Mày điên à, cô ấy là cô ấy còn nó là nó. Huống hồ gì Minhyun là trẻ con, chưa tốt nghiệp cấp hai ấy.”

Seongwoo lặng im không đáp. Jonghyun cũng không biết nói gì thêm, chỉ ngồi nhìn đường phố đã lên đèn, nhìn người đi qua đi lại hối hả, xô bồ.

Thế giới có bảy tỉ người, có bao nhiêu người giống Hwang Minhyun?

Nó chỉ là một đứa trẻ.

Jonghyun chia tay người yêu sau hai tháng ngắn ngủi – nói đúng hơn là bị đá, vì cô gái nói không thể chịu đựng được khi cậu nhìn mình mà trong mắt lại như đang nhìn người khác. Jonghyun tự biết mình sai, lập tức đồng ý chia tay với người ta.

Một khoảng dài những năm tháng tuổi trẻ Jonghyun chỉ dùng để học hành, đến mức Ong Seongwoo cười cợt cậu rằng đến cuối đời cũng chẳng có kỉ niệm nào đẹp để nhớ về, chẳng có mối tình thơ nào mà hoài niệm, vì có mỗi một cô người yêu mà còn chưa từng nắm tay người ta.

“Mày có chắc là tao không có không?”
.
.
.
“Nè chị thấy hiệu trưởng bảo phải mất nhiều tiền lắm để mời em về dạy?”

“Chị nói gì vậy? Em chỉ là thạc sĩ bình thường thôi mà!”

“Thôi dù sao thì cũng là nhân tài… Lại còn đẹp trai hihihhi.”

Người phụ nữ lớn hơn Jonghyun tầm hai ba tuổi, cười cười vỗ vai cậu. Jonghyun chỉ mỉm cười xã giao, tay khẽ đẩy gọng kính. Cậu hơi hơi khó chịu khi chị gái ấy cứ sáp gần vào cậu, đụng chạm tay chân. Đúng lúc định đưa tay lên gạt tay người kia ra, thì có một sinh viên trẻ đứng chắn trước hai người. Cậu ta mặt mũi trẻ măng, người vương mùi đào thoang thoảng, mắt xếch mũi cao môi mỏng, một vẻ đẹp hiếm có.

Jonghyun ngẩn người. Cậu trai trẻ cất giọng trong trẻo:

“Thầy có thể tránh ra một chút không ạ?”

“Ờ…ừ.”

“Bé cảm ơn.”

Cậu gật đầu một cái rồi đi thẳng, còn Jonghyun thì đứng hoá đá.

Giảng viên nữ bên cạnh nhìn theo bóng dáng cao lớn của cậu trai, lẩm bẩm:

“To như cái bồ đa rồi còn xưng ?”

“Không sao, rất dễ thương.” Jonghyun cười, rồi quay lại nhìn mãi bóng dáng cao gầy ấy, cứ thế mỉm cười vui vẻ suốt cả ngày hôm đó.
.
.
.
“Minhyun, em chưa nộp bài luận cho thầy. Cả lớp chỉ còn mình em.”

“Bé cố tình đấy.”

“Đừng có đùa nhây. Không được xưng hô như thế.”

“Vậy xưng bố gọi mẹ nhé?”

“Hwang Minhyun!”

Jonghyun gắt lên, mặt đã đỏ hết cả. Hwang Minhyun bật cười, tiến đến véo véo má Jonghyun:

“Đã thích mà còn bày đặt. Nè, anh Seongwoo kể cho em nghe hết rồi, anh mười năm qua chỉ chờ người ta… May mà người ta có tình cảm với anh đấy, không thì…”

“Ai thích cậu cơ? Tôi không thích cậu!”

“Em đã mở câu nào nói anh thích em chưa?”

Jonghyun bị hớ, im bặt.

“Thôi không sao, anh tự thừa nhận thế là tốt. Không uổng công bé tìm anh mười năm qua.”

“Tôi bảo rồi đừng có mà xưng bé!”

“Thế gọi mẹ xưng bố nhé?”

“Tôi khâu miệng cậu lại nhé?”

“Thôi được rồi thế thì anh em đi… Mười tuổi không thành vấn đề mà EM ha?”

“Hwang Minhyun!”
End.
Thật ra tôi vẫn không biết làm sao để tag =)) ơ nghĩa là người ta follow mình hay mình phải follow người ta? Khó hiểu…
Và xin lỗi hình như cái kết hơi cụt huhu T.T